Khoái Xuyên Chi Đả Kiểm Cuồng Ma

Quyển 16 - Chương 2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mười mấy tên sát thủ tập kích đến gần, nhìn thấy hòa thượng bạch y phảng phất như một luồng ánh sáng thần thánh đứng lặng hồi lâu trong rừng rậm mờ tối, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Bọn họ đương nhiên quen biết hòa thượng, thật ra, toàn bộ võ lâm Trung Nguyên không ai là không biết uy danh của y.

Y chính là quan môn đệ tử(*) của phương trượng Thiếu Lâm Tự đại sư Trí Thâm –Tử Huyền, nắm giữ một thân thể thuần dương nghìn người chưa chắc có được, thích hợp nhất để tu luyện công pháp cao cấp của Thiếu Lâm Tự 《mật tông đại pháp》. Ba tuổi nhập môn, mười lăm tuổi đạt được Tiên Thiên, hiện tại mới hai mươi sáu nhưng võ công đã tu luyện đạt đến cảnh giới, chỉ một chưởng liền đánh bại người được mệnh danh là đệ nhất võ lâm chưởng môn Tiêu Dao Tử phái Thiên Sơn, khiến hắn nằm trên giường điều dưỡng vài tháng mới bớt đau đớn.

(*)quan môn đệ tử: nắm giữ mọi việc sau sư phụ, đại đệ tử….

Tiêu Dao Tử bằng sức một người đã có thể tắm máu nửa cái võ lâm, theo tính chất bắc cầu, có thể suy ra thực lực chân chính của Tử Huyền. Nếu như y có lòng cứu người, hôm nay ai cũng đừng mong lấy được mạng của Dư Thương Hải.

Kẻ đứng đầu kia cố nén sợ hãi, chậm rãi mở miệng: “Người này là ma đầu Dư Thương Hải ngày trước tạo ra bảy thám án môn phái, chúng ta phụng mệnh lấy đầu hắn để tế những người chết oan, mong đại sư tạo điều kiện cho, bọn họ lo sợ lòng dạ từ bi của Tử Huyền, cương quyết muốn cứu ma đầu kia, vì vậy trước tiên chọc thủng thân phận đối phương.

Tử Huyền vẫn không nghe thấy hắc y nhân nói, ngược lại đặt tất cả tinh thần lên trên mắt cá chân đang bị tóm. Người kia mặc dù hôn mê, năm ngón tay lại chưa từng thả lỏng, dường như nắm chặt y giống như nắm chặt cái phao cứu mạng cuối cùng vậy, trong mắt lưu chuyển cảm xúc phức tạp như vậy khiến y không nhịn được mà dao động. Y tu luyện 《mật tông đại pháp》từ nhỏ, chú ý nhất là không tham, không ham, không nhớ, không cầu, ý chí kiên cường, như vậy mới có thể lĩnh hội được hàm nghĩa chí cao thâm sâu của phật môn, đạt được kim thân.

Nhưng mà lúc này, thân thể xưa nay không có độ ấm của y lại chậm rãi cảm giác được một chút nóng rực dọc theo kinh mạch, từ nơi mắt cá chân bị nam nhân nắm chặt từng chút từng chút lan thẳng tới tim.

Y giật mình sửng sốt mấy nhịp thở, lúc này mới cúi người xuống vươn tay ra, cố gắng gỡ năm ngón tay của người kia ra, sau đó giống như nước chảy không dấu vết rời đi, đầu ngón tay lại dừng lại trong khoảnh khắc chạm vào mu bàn tay của nam nhân. Máu đỏ thuận theo cổ tay nam nhân chảy xuống, thấm ướt áo trong từ lâu, dính đầy lên da, còn tỏa ra hơi nóng, Tử Huyền cảm thấy bản thân sờ đến không phải là máu, mà là dung nham, khiến y đau đớn giống như bị bỏng.

Y ngừng lại một lúc, sau đó tiếp tục gỡ năm ngón tay của nam nhân. Đám sát thủ dồn dập nắm chặt đao kiếm chờ cơ hội, nhưng mà Tử Huyền lại vẫn chưa rời đi như bọn họ suy đoán, ngược lại còn ôm ngang nam nhân hôn mê bất tỉnh lên, từng bước từng bước đi về phía sâu trong rừng rậm.

“Đại sư, ngài định mang hắn đi? Ngài có biết người này là một ác quỷ như thế nào không? Tuy rằng nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp nhưng đại sư ngài phải biết rằng, người chết ở trong tay hắn không hơn một nghìn cũng có mấy trăm, hôm nay ngươi cứu hắn, chẳng khác nào tạo ra vô số sát nghiệp cho sau này, không thể không tổn hại đến phúc duyên (duyên số hưởng phúc) của bản thân.” Kẻ đứng đầu biết cho dù đánh nhau với Tử Huyền cũng không thể ngăn cản bước chân rời đi của y, đành phải đứng tại chỗ cao giọng khuyên bảo.

“Nếu hắn đã mở miệng cầu cứu, bần tăng liền không thể thờ ơ lạnh nhạt. Nếu như các người muốn giết hắn, đợi sau này hắn tách khỏi bần tăng rồi lại ra tay cũng không muộn.” Giọng nói trầm mạnh vẫn gần bên tai, người lại nháy mắt đi xa, loại công phu tuyệt đỉnh xúc địa thành thốn(*) này, cho dù hai vị trang chủ đích thân tới cũng không đuổi kịp.

(*)đem một khoảng cách dài biến thành một thốn ngắn, tuyệt chiêu khinh công thượng thừa đấy.

Kẻ đứng đầu nhìn về phương hướng bọn họ rời đi, một lát sau phất tay nói: “Trở về phục mệnh!”

Mậu Thụy Linh biết được Dư Thương Hải được hòa thượng Tử Huyền cứu đi, trong lòng lo lắng. Người đời đều nói hòa thượng Tử Huyền võ công cái thế, là người đệ nhất võ lâm, lại không biết võ công của Dư Thương Hải so với hòa thượng Tử Huyền chỉ cao chứ không thấp, nếu như đợi hắn chữa khỏi vết thương. Toàn bộ người tham gia đuổi giết Di tộc đều phải chết.

Không, thương thế của hắn không thể chuyển biến tốt được, đoạn trường tán là kịch độc thế gian, không có thuốc nào chữa được, hòa thượng Tử Huyền có thần thông quảng đại hơn nữa, cũng không cứu sống được một kẻ đã chết! Vừa nghĩ như thế Mậu Thuỵ Linh lập tức khôi phục lại điềm tĩnh, phái thám tử bí mật lần theo hành tung của hai người.

Núi Thương Lộc kéo dài mấy trăm ngàn dặm, dù cho khinh không có tốt mấy cũng không cách nào rời khỏi nơi này trong một sớm một chiều. Tử Huyền dọc theo con sông đi xuống, tìm được một hang núi, sau khi quét dọn sạch sẽ thì trải lên cây cỏ cùng dây leo mềm mại, cẩn thận từng li từng tí đặt nam nhân hôn mê bất tỉnh lên.

Y cầm lấy cổ tay nam nhân bắt mạch, mày lại nhíu chặt lần nữa. Bắt đầu từ ngày tập võ, y đã đồng ý với sư phụ sẽ không động niệm nữa, thường ngày đừng nói cười đùa tức giận, cho dù nhỏ bé nhất như tâm tư gợn sóng cũng không có, gương mặt tuấn mỹ giống như một tấm mặt nạ, từ đầu đến cuối bình tĩnh lạnh nhạt. Nhưng hôm nay, trong lúc lơ đãng y đã không hề hay biết mà nhíu mày hai lần.

Y rõ ràng dò được trong cơ thể nam nhân bị trúng độc. Trái tim đau đớn trong chớp mắt khó mà nhận ra. Đến tột cùng là ai ra tay độc ác như vậy, ngay cả đoạn trường tán đã thất truyền từ lâu cũng tìm được rồi hạ lên người hắn, khiến hắn như chỉ mành treo chuông!

Đoạn trường tán chẳng những có thể lấy mạng người, còn có thể hủy đi toàn bộ tu vi của người trúng độc, kinh mạch đều vỡ nát, có thể nói là không chừa lại một đường lui. Không có thuốc nào chữa được, không thuốc gì chữa được….trong đầu Tử Huyền lặp đi lặp lại câu nói này, không biết vì sao, cảm giác sức lực toàn thân từng chút một mất đi.

Y áp chế tiếng lòng đang dao động dữ dội, ngồi xếp bằng ở cửa động tụng kinh niệm phật, chờ đầu óc khôi phục tỉnh táo mới chậm rãi đứng dậy, tìm thảo dược ở xung quanh. Độc không thể giải nhưng ngoại thương thì vẫn phải chữa. Y không thể chịu được bộ dáng cả người đẫm máu của người kia.

Tìm đủ thảo dược, dùng nước suối rửa sạch cho vào bát giã nát, Tử Huyền đi tới bên cạnh nam nhân, cởi áo trong vốn đã rách tả tơi của hắn thành nhiều mảnh, sau khi bôi thuốc thì dùng để băng bó. Trên người nam nhân có vài chỗ vết thương trí mạng, sau lưng trúng một kiếm, từ xương bả vai xuyên qua trước ngực, cũng không biết có tổn thương tới tim hay không, phần bụng bị một vết đao sâu thấy tận xương, da thịt xưng phù, có dấu hiệu nhiễm trùng. Thương nặng như thế, đừng nói một kẻ không thạo như Tử Huyền, cho dù cốc chủ thần y tới e là cũng không thể đảm bảo hoàn toàn cứu được hắn.

Hô hấp của Tử Huyền ngừng lại trong nháy mắt, trên mặt lại không có một gợn sóng, dùng động tác nhẹ nhàng nhất bôi thuốc băng bó, sau đó lấy ra một tăng y sạch sẽ từ trong bọc đắp lên người nam nhân, thấy sắc trời mờ tối, nhiệt độ giảm xuống, lập tức nhóm lên một đống lửa rực.

Chu Doãn Thịnh trước khi hôn mê đã thiết lập xong 008, lệnh cho nó không ngừng lấy năng lượng chăm sóc kinh mạch của mình để tránh cho vừa nhắm mắt thì liền không thể mở ra nữa. Lúc nửa đêm, hắn tỉnh lại từ trong ấm áp, vừa quay đầu liền đối diện với một cặp mắt tĩnh mịch không một gợn sóng.

Người yêu đang ngồi xếp bằng ở bên cạnh hắn, lẳng lặng nhìn hắn, trong miệng thấp giọng tụng kinh niệm phật. Chu Doãn Thịnh chăm chú nhìn, suýt chút nữa lắc đầu than thở, y thế mà lại mặc tăng y trắng như tuyết, đỉnh đầu sáng loáng mười hai chấm tấn hương(*), lại tuân theo giới luật cao nhất của nhà phật ‘Bồ tát giới’, có lẽ đời này đã không còn khả năng hoàn tục.

(*) chấm tròn trên đầu người xuất gia, tạo ra bằng cách dùng hương cháy chấm lên, ý nghĩa trả nghiệp chướng, thoát khổ đau….. số lượng không nhất định, có thể là 1,3,6,9,12 chấm.

Hòa thượng? Chẳng qua chỉ là một lần luân hồi, người yêu vậy mà mẹ nó xuất gia rồi, còn suýt chút nữa thấy chết mà không cứu mình! Tâm tình Chu Doãn Thịnh phức tạp đến khó có thể nói nên lời.

“Thí chủ tỉnh rồi, thân thể có chỗ nào không khỏe không?” Tử Huyền lạnh nhạt mở miệng.

“Chỗ nào cũng không dễ chịu, nhất là chỗ này.” Chu Doãn Thịnh chỉ chỉ ngực trái, sau đó dời tầm mắt, không muốn thấy cái đầu nhẵn bóng của người yêu.

“Có thể do độc tính phát tác, lúc trước thí chủ hôn mê bất tỉnh, bần tăng không cứu chữa được, hiện giờ thí chủ đã tỉnh táo, bần tăng liền vận công trị thương cho thí chủ.” Tử Huyền cất phật châu vào trong người, nghiêng người ôm nam nhân vết thương chồng chất.

“Đa tạ, đại….sư.” Hai chữ cuối cùng khó khăn ra khỏi miệng, giọng nói của Chu Doãn Thịnh thoáng dừng lại, sau đó vịn vào cánh tay cường tráng của người yêu, chậm rãi ngồi dựa vào trong ngực y. Cái ôm ấp này vẫn ấm áp như vậy, mùi đàn hương thanh mát tiêu trừ bớt lệ khí quanh thân hắn, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, đợi thương thế của hắn đỡ hơn, nhất định phải tàn sát toàn bộ võ lâm Trung Nguyên.

Tử Huyền không trả lời, thấy hắn ngay cả sức lực ngồi ngay ngắn cũng không có, đành phải dùng một tay ôm lấy vòng eo gầy cứng cáp của hắn, trầm giọng nói: “Bây giờ ta vận công trừ độc cho ngươi, ngươi đừng bài xích nội lực của ta.” Vừa nói vừa chậm rãi đưa chân khí chí dương thuần khiết vào kinh mạch đối phương.

Thân thể Chu Doãn Thịnh đã sớm tàn tạ không chịu nổi, trong lúc nhất thời cảm giác khó có thể chịu đựng, không khỏi rên lên một tiếng đau đớn.

Bắp thịt toàn thân Tử Huyền trong nháy mắt căng cứng, lập tức rút về phần lớn nội lực, chỉ nhẹ nhàng đưa vào từng đợt một. Nhưng trong chốc lát, hai người mồ hôi nhễ nhại, tăng y mỏng manh đã ướt sũng từ lâu, sờ lên vô cùng dính nhớp, lại thêm nhiệt độ cơ thể nóng bỏng truyền qua từ những nơi kề sát khiến cho người ta không thể không chú ý.

Tâm trạng Tử Huyền dao động, vừa không cẩn thận chuyển nhiều hơn một luồng nội lực, chỉ nghe ‘phụt’ một tiếng trầm thấp, nam nhân trong lòng bỗng nhiên phun ra một ngụm máu đen, gân xanh trên trán vì quá đau đớn mà lộ ra, lặp đi lặp lại như thế…..Tử Huyền lui lại vài bước, yên lặng niệm tụng thanh tâm chú, sau đó khô khan mở miệng: “Thí chủ, tắm rửa là việc riêng tư, bần tăng thực sự không tiện làm thay.”

Chu Doãn Thịnh bình tĩnh nhìn hắn nửa ngày, bỗng nhiên lắc đầu cười sang sảng, cười xong dứt khoát xua tay: “Được, ta tự tắm, ngươi giúp ta lấy một bộ tăng y sạch sẽ qua đây.”

Tử Huyền như được đại xá,  lập tức quay người rời đi.

Chu Doãn Thịnh nhìn gương mặt tuấn mỹ yêu dị của Dư Thương Hải phản chiếu trên mặt nước kia, tràn đầy hứng thú mà giương cao một bên mày, sau đó mở vạt áo ra, trần như nhộng trượt vào trong nước.

Tử Huyền đứng cách đó không xa, đợi thân thể trắng như bóc của nam nhân hoàn toàn chìm vào trong nước mới bước nhanh qua, cũng không nói gì, đặt tăng y gấp ngay ngắn ở trên tảng đá khô ráo rồi giống như chạy trốn mà rời đi, hai má và tai đỏ bừng một mảnh.

Ánh mắt sáng quắc của Chu Doãn Thịnh nhìn chằm chằm y từ đầu đến cuối, đợi y đi xa mới từ từ ngâm đầu vào trong nước âm thầm cười to.

Tử Huyền vẫn chưa đi xa, ngồi xếp bằng trên một chạc cây cao cao, lo tay chân nam nhân không có sức trượt vào vùng nước sâu, niệm vài câu thanh tâm chú lại mở mắt ra nhìn một chút, càng về sau càng không biết bản thân đang niệm cái gì, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ sám hối.

Nhưng mà chỉ cần nghe thấy tiếng kêu của nam nhân, y sẽ vứt bỏ mọi phiền não rối rắm, mũi chân khẽ nhấn bay về phía hắn, cụp mắt hỏi: “Thí chủ có cần bần tăng giúp?”

“Tắm xong rồi, ôm ta qua sưởi ấm, tóc tai ướt nhẹp, vừa lạnh vừa khó chịu.” Chu Doãn Thịnh tự nhiên dang hai tay ra, phô ra tư thế cầu ôm ấp.

Sắc mặt Tử Huyền ửng đỏ, cúi thấp mặt, không dám nhìn nhiều, khom lưng ôm hắn lên, nhanh chóng đi tới bên đống lửa.

“Giúp ta lau tóc.” Chu Doãn Thịnh ở trong đám cỏ mềm mại, chóp mũi quanh quẩn mùi thơm mát của nước suối cùng vị chát của lá cây, lúc này mới tìm được  cảm giác sống một lần nữa, dùng tăng y thay ra lúc trước làm khăn mặt đưa cho người yêu.

Tử Huyền cầm y phục chậm rãi lau tóc cho hắn. Mí mắt từ đầu đến cuối khép hờ, không dám tùy tiện ngước mắt lên. Tu vi của y cao thâm, thị lực hơn người, chỉ thoáng nhìn từ xa liền nhìn thấy rõ ràng thân thể thon dài trắng như ngọc của nam nhân. Hình ảnh kia giống như khắc vào trong đầu không có cách nào quên đi, còn không tự chủ được mà hồi tưởng lại nhiều lần. Y cảm giác có một loại ý nghĩ đáng sợ chiếm giữ trong lòng, một khi chạm vào thì sẽ khiến mình hoàn toàn mất đi lý trí.

Càng ở gần nam nhân, cảm giác sắp mất khống chế càng mãnh liệt, Tử Huyền bất tri bất giác tăng tốc động tác lau tóc, chà xát một hồi mới bừng tỉnh ra mình có thể dùng nội lực, vì vậy mới dồn chân khí về hai tay, từng sợi từng sợi chải chuốt mái tóc đen ánh xanh của nam nhân.

Hơi nước mỏng manh từ trong tóc tiêu tán ra ngoài, biến mái tóc khô ráo càng thêm mượt mà như tơ, buông xuống từ giữa ngón tay y giống như thác nước rối tung trên bờ vai, lại có vài sợi chui vào vạt áo mở rộng của nam nhân, dán lên lồng ngực trắng như ngọc của hắn. Tóc đen càng đen, da trắng càng trắng, hai điểm đỏ ẩn giấu ở giữa, hình thành sắc thái tương phản mãnh liệt. Tử Huyền chỉ thoáng liếc qua một chút liền bị chọc vào mắt, cũng chọc vào trong tim, trong lồng ngực bỗng nhiên tràn ra một luồng tà hỏa, đốt cháy lý trí vốn rất yếu đuối của y.

Y giống như phải chịu sợ hãi vô cùng lớn, vội vã buông tóc nam nhân xuống lảo đảo lùi về sau, chắp hai tay trước ngực không ngừng niệm phật.

Đầu ngón tay người yêu vuốt ve da đầu cùng sợi tóc, cảm giác vô cùng thoải  mái, Chu Doãn Thịnh  đang định dựa vào trong ngực y hưởng thụ một lát, mới vừa nghiêng một cái liền mất đi điểm tựa, ngã mạnh xuống đất.

May mà thương thế của hắn hiện tại đã khôi phục được bảy tám phần, chỉ cảm thấy đau, không đáng lo ngại. Hắn chống người dậy, vừa xoa xoa sau lưng vừa quay đầu lại hỏi: “Đang yên đang lành, đột nhiên chạy đi làm gì?”

“A di đà phật, thiện tai thiện tai.” Tử Huyền không có gì để nói, chỉ có thể dùng câu kinh phật vạn năng này qua loa lấy lệ, lại thấy nam nhân sau khi mất đi chỗ dựa lười biếng nằm ngửa trên đám cỏ xanh biếc, vì áo trong và tiết khố đã bị sát thủ cắt thủng mà dơ bẩn vô cùng, liền ném hết đi, bây giờ chỉ khoác mỗi tăng y trắng như tuyết, mà vạt áo vẫn chưa buộc chặt, lỏng lỏng lẻo lẻo, lộ ra nửa lồng ngực cùng bả vai mịn màng, một đôi chân thon dài thẳng tắp vắt chéo nhau, như ẩn như hiện ở bên trong vạt áo.

Rõ ràng là một nam nhân lại đẹp đến yêu dị, đẹp đến rung động lòng người.

Đồng tử Tử Huyền mạnh mẽ co rút lại trong nháy mắt, lập tức cúi đầu vội vàng lùi về sau giống như là gặp quỷ.

Chu Doãn Thịnh bị phản ứng của hắn khiến cho không hiểu gì cả, hơi suy nghĩ một chút liền hồi tưởng lại, dùng tay che miệng, lớn giọng cười to.

Một cơn gió lạnh cuồn cuộn thổi qua ngọn cây, thổi rụng lá vàng rực rỡ lên mình hai người một đứng một nằm, phả vào mặt đầy khí lạnh khiến Tử Huyền dần khôi phục bình tĩnh, y nhanh chóng liếc nam nhân một cái, giọng khàn khàn: “Bây giờ đã là cuối thu, khí trời lạnh, thí chủ không có nội lực hộ thể, tốt nhất vẫn nên buộc vạt áo lại, tránh cho sinh bệnh.”

“Cả người ta không có sức lực, nào tự mặc được y phục? Ngươi cũng không biết giúp ta một tay.” Người yêu ngây thơ như vậy, Chu Doãn Thịnh cảm thấy không đùa giỡn với y thì chính là có lỗi với bản thân, tay chân lại gượng gạo mở ra hơn, tăng y vốn mặc không chắc chắn lại trượt xuống, lộ ra phần bụng bằng phẳng cùng tuyến nhân ngư(*) duyên dáng, một chút lông màu đen từ bụng dưới lan về phía nơi tư mật, sau khi để lộ vải ra không khó tưởng tượng, cảnh tượng tuyệt vời nơi kia là thảm cỏ xanh như thế nào.

(*) cho những ai quên tuyến nhân ngư như nào nha ^^

chapter content



Rõ ràng không muốn nghĩ nhiều, một số hình ảnh lại tự động nhảy ra từ trong đầu, chiếm đoạt toàn bộ tâm trí Tử Huyền. Thanh tâm chú đã bị niệm tụng mấy trăm lần lại không có hiệu quả chút nào, y đổi thành tụng đại bi chú, trên trán chảy xuống rất nhiều mồ hôi, bộ dáng nhìn qua vô cùng chật vật.

Chu Doãn Thịnh cũng không thúc giục, híp cặp mắt hoa đào gợn sóng nước, nhếch môi mỏng đỏ tươi ướt át, bình chân như vại mà nhìn y.

Nhịp tim cuồng loạn không có cách nào bình ổn, Tử Huyền không thể không vận chuyển nội lực áp chế nó, đợi hơi thở gấp gáp khôi phục bình thường mới chậm rãi đi tới, thắt chặt vạt áo của nam nhân một cái lại một cái.

“Sao ngươi lại thắt nút chết cho ta? Lúc tắm rửa không cởi được thì làm thế nào?” Chu Doãn Thịnh giọng điệu nhàn nhạt, trong lòng lại cười thầm không thôi.

“Xin lỗi, bần tăng thắt lại lần nữa cho thí chủ.” Hô hấp của Tử Huyền tắc nghẽn, định cởi vạt áo ra, ngón tay làm thế nào cũng không nghe lời, một lát sau chỉ nghe ‘xoạt’ một tiếng giòn tan, vạt áo trước của tăng y bị y mạnh mẽ xé xuống một miếng, lộ ra lồng ngực trắng bóc như ngọc của nam nhân, lúc này bất kể thế nào cũng không che được.

Trán Tử Huyền phủ đầy mồ hôi, đột nhiên lùi lại giống như là bị lửa đốt, trong lòng niệm phật, trong miệng xin lỗi, vẻ mặt vô cùng ảo não.

Chu Doãn Thịnh đỡ trán, mạnh mẽ đè xuống ý cười dâng lên cổ họng, nghẹn đến mức nước mắt chảy ra mới xua tay nói: “Thôi, ngươi giúp ta đổi một bộ y phục lần nữa.”

Tử Huyền xấu hổ đồng ý, lấy từ trong cái bọc ra hai bộ tăng y, nhắm chặt hai mắt qua quýt trùm lên người nam nhân, thẳng đến khi quấn hắn thành một cái kén tằm mới thấp giọng nói: “Đêm lạnh như nước, thí chủ đắp tạm hai lớp xiêm y chống rét, đợi sáng sớm mai bần tăng sẽ giúp ngài mặc.”

Chu Doãn Thịnh lấy tay che mặt âm thầm cười to, cười xong ngoắc ngoắc ngón trỏ: “Được, đã muộn rồi, lại đây giúp ta làm ấm người.”

Trong lòng Tử Huyền âm thầm kêu khổ, trên mặt lại không dám từ chối. Nam nhân mất máu quá nhiều ngay cả tu vi cũng bị hủy sạch, thân nhiệt quả thật thấp hơn so với người thường, nếu như không chú ý giữ ấm, sợ là sẽ bị cảm lạnh.

Bần tăng là vì cứu chữa thí chủ, tuyệt đối không có tâm tư khác. Chính là cứu người cứu đến cùng, tiễn phật tiễn đến Tây Thiên, tự nhiên sẽ dốc hết sức. Y như thể tự an ủi bản thân, đợi mồ hôi trên trán bị gió lạnh thổi khô mới dịch qua, vận công khiến cho thân thể nóng hơn sau đó cẩn thận ôm nam nhân vào trong ngực.

Cái ôm này vẫn luôn ấm áp, an toàn, thoải mái như vậy, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều để mình dựa vào. Chu Doãn Thịnh hiếm thấy mà lộ ra một chút yếu đuối, hai gò má nhẹ nhàng cọ xát trên ngực y, không qua bao lâu liền rơi vào ngủ sâu.

Tử Huyền lại không ngủ được, mỗi một bắp thịt đều căng cứng giống như đá, nhất là lúc nam nhân trong ngực động đậy, y ngay cả hít thở cũng không dám quá sâu, sợ quấy nhiễu đối phương. Y ôm hắn như giấu một bảo vật vô giá trong lòng, không dám buông tay, không dám dùng sức, chỉ có thể chăm chú cúi nhìn, trong lòng nhộn nhạo.

Hôm sau, Chu Doãn Thịnh rõ ràng cảm giác được người yêu đang tránh né mình, y vẫn chăm sóc mình tỉ mỉ chu đáo, ánh mắt lại mập mờ không yên, không dám đối diện với mình chút nào.

Y cụp mắt xuống, vẻ mặt đờ đẫn, càng ngày càng giống một pho tượng phật vô dục vô cầu. Thay đổi này khiến Chu Doãn Thịnh cuống lên, lại không thể làm gì, hắn càng khiêu khích y, y lại càng trầm lặng, dường như quyết định chủ ý phải cách xa mình. Dần dần, Chu Doãn Thịnh không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, giữ vài phần khoảng cách với người yêu, lúc này mới khiến y yên tâm buông lỏng đề phòng, ngẫu nhiên cũng có thể bình tĩnh mà trao đổi vài câu.

Lại tốn bảy tám ngày, hai người cuối cùng cũng ra khỏi núi Thương Lộc, đi tới một trấn nhỏ vùng biên cương.

“Chúng ta không ở quán trọ, dễ bị người phát hiện.” Chu Doãn Thịnh thấy người yêu cõng mình đi đến một gian khách điếm, vội vã thấp giọng nhắc nhở.

Trong miệng nam nhân phun ra một luồng hơi nóng phả lên lỗ tai khiến đáy lòng Tử Huyền run lên. Y lập tức thả lỏng tâm trạng, gật đầu đồng ý, xoay người đi về phía ngõ nhỏ vắng vẻ, tiêu hai lượng bạc thuê một tiểu viện rách nát, đầu tiên quét dọn sạch sẽ giường bên trong phòng chính rồi mới nhẹ nhàng đặt nam nhân trên lưng nằm xuống, tìm được một cái chăn bông sạch sẽ trong rương từ chủ nhà để lại đắp lên cho hắn.

“Hai lượng bạc thuê được một cái viện rách nát như vậy, còn chỉ thuê ba ngày, hòa thượng Thiếu Lâm tự đều có tiền như vậy?” Chu Doãn Thịnh nằm nghiêng trên tháp(*), nồng nhiệt mà nhìn người yêu quét dọn phòng. Y giống như làm quen những công việc này, trong tay cầm chổi cùng chổi lông gà quét dọn chỗ này phẩy nhẹ chỗ kia, gian phòng vốn kết đầy mạng nhện rất nhanh liền sáng bừng lên, nhìn qua cũng đơn giản thoải mái.

(*)tháp-giường nhỏ: những giới trước cũng có nhắc đến nhưng tui quên k chú thích L(((

chapter content



“Vậy giá bao nhiêu mới vừa? Bần tăng ra ngoài, chưa bao giờ ở khách điếm, càng chưa bao giờ thuê nhà ở, chỉ cần một khu đất trống, một vòm trời ánh sao, vài phần gió nhẹ liền có thể ở tạm một đêm.” Tử Huyền hờ hững mở miệng.

Chu Doãn Thịnh không nói nữa, mím môi, vẻ mặt lộ ra vài phần sung sướng. Người yêu ý ở ngoài lời chính là ta thuê nhà ở đều là vì chăm sóc ngươi, ngươi cũng đừng ngại nọ ngại kia, chỉ phụ trách ở là được. Hòa thượng đầu trọc này xem ra rất thành thật, ngẫu nhiên nói chuyện cũng khiến người ta bị sặc, có ý tứ vô cùng. Hắn cười nhẹ rụt đầu vào trong chăn, định thoải mái ngủ một giấc.

Tử Huyền nhẹ tay nhẹ chân, quét dọn phòng chính sạch sẽ liền nhẹ nhàng đóng cửa lại, tiếp tục quét dọn sân, còn đổ đầy hai cái vại nước lớn, mãi đến tận khi mặt trời lên cao cuối cùng mới thu dọn xong xuôi, mang theo hành lý đi vào nhà bếp nấu cháo cho nam nhân.

Trong hành lý ngoại trừ mấy bộ y phục cùng mấy lượng bạc vụn ra thì cái gì cũng không có, lương khô mang theo lúc xuất môn đã ăn hết từ lâu rồi, cần phải nhanh chóng mua, còn nữa, y cũng muốn tìm mấy vị dược liệu tốt tẩm bổ cho nam nhân.

Tử Huyền trước tiên qua nhà chính nhìn một chút, thấy nam nhân vẫn ngủ say, lúc này mới cầm bạc chuẩn bị ra ngoài, mới vừa đi tới đầu ngõ liền thấy mười mấy người trong giang hồ cầm đao cầm kiếm, hung thần ác sát nhanh chóng xúm lại đây.

Ánh mắt y hơi tối sầm xuống, lập tức quay người trở lại tiểu viện, không nói hai lời liền ôm cả nam nhân lẫn chăn lên, ôm một tay.

Chu Doãn Thịnh nhận thấy có người lạ đến gần lập tức mở mắt ra, trong đồng tử màu vàng như nước trà tuôn ra sát khí dày đặc. Thương thế của hắn đã sớm khỏi hẳn, độc tố được loại bỏ hoàn toàn, chỉ vì chọc ghẹo người yêu nên mới làm bộ cực kỳ suy yếu, lúc này kẻ thù tự động tìm tới cửa, hắn suýt chút nữa liền không khống chế được ham muốn chém giết trong lòng.

“Đừng lo, có ta ở đây.” Tử Huyền thấy sắc mặt tái nhợt của hắn, trong mắt phiếm hồng, vội vã thấp giọng an ủi.

Chu Doãn Thịnh liếc mắt nhìn y một cái, không nói gì.

“Tử Huyền đại sư, ngươi là cao tăng một đời, sao lại nhập bọn với ma đầu kia? Phải biết rằng hắn giết hơn ba trăm người Ngọc Kiếm sơn trang của ta, ngay cả một đứa trẻ còn trong tã lót cũng không tha, tội ác chồng chất ngập trời, nếu như ngài vẫn còn nhớ rõ giáo huấn của phật tổ thì nên tự tay giết hắn trừ hại cho võ lâm!” Một kẻ dẫn đầu dùng mũi kiếm chỉ vào Chu Doãn Thịnh, giận dữ lên tiếng phê phán.

Giáo huấn của phật tổ? Tử Huyền hiện giờ chỗ nào còn nhớ giáo huấn của phật tổ, chỉ nghĩ tuyệt đối không thể để người trong ngực chịu chút thương tổn nào. Y khóa chặt cánh tay, mắt nhìn thẳng, trầm giọng nói: “Chỉ cần Dư thí chủ ở bên cạnh bần tăng một ngày, bần tăng phải đảm bảo hắn hoàn toàn bình an. Các người đi đi, đừng ép bần tăng phải ra tay.”

Người trong giang hồ nào có ai không biết võ công cao cường của Tử Huyền, nội lực thâm hậu, chính là đệ nhất cao thủ Trung Nguyên danh xứng với thực, đối phó với một tài năng võ lâm như Tiêu Dao Tử còn chỉ cần một chưởng, đối phó với người khắc e là chỉ cần phất tay áo.

Mấy người phía sau trong lòng có ý rút lui, kẻ đứng đầu kia chính là thiếu trang chủ của Ngọc Kiếm sơn trang, gánh trên vai mối thù nợ máu nhà tan cửa nát, sao chịu bỏ qua, hắn nâng kiếm xông lên.

“Bảo vệ thiếu trang chủ, giết ma đầu!” Mọi người không chần chừ nữa, dồn dập xúm về phía hai người.

Tử Huyền chính là người xuất gia, trừ phi cần thiết bằng không sẽ không sát sinh, bèn chỉ dùng một chưởng đánh những kẻ tập kích ở gần bay ra ngoài. Ban đầu còn có kẻ vì e sợ y mà rụt rè, thấy y không định đánh thật, lá gan liền to hơn, ra tay càng ngày càng tàn nhẫn, chiêu nào chiêu nấy đều nhắm vào chỗ hiểm của y và Chu Doãn Thịnh.

“Bọn họ muốn giết ngươi, ngươi vẫn không phản công?” Chu Doãn Thịnh sáp lại bên tai người yêu cười khẩy thì thầm. Nếu không phải trước kia lừa gạt y, hiện tại không tiện bóc trần, hắn đã sớm phá vỡ đại khai sát giới.

Tử Huyền không trả lời, chỉ nâng cánh tay ôm chặt hắn hơn một chút, sau đó phóng ra nội lực mạnh mẽ đánh bay tất cả mọi người. Nội lực của những người này không ăn thua gì, xung phong liều chết mấy lần cũng không cách nào tới gần, chỉ mấy khắc liền không chống đỡ nổi, đều ngừng tay thở dốc.

Thiếu trang chủ Ngọc Kiếm sơn trang phát hiện hòa thượng Tử Huyền quyết tâm bảo vệ ma đầu, trong lòng biết hôm nay không thể nào thành công bèn cắn răng nghiến lợi nói: “Hay cho một cao tăng đắc đạo! Chuyện ngươi cùng một giuộc với ma đầu này ta nhất định phải bẩm báo với Trí Thâm đại sư, để lão đích thân đến đây thanh lý môn hộ!” Dứt lời quay người phất tay, lệnh cho thuộc hạ rời đi.

Đoàn người thế tới ào ạt, thế đi suy sụp tinh thần, lòng lại còn tràn đầy tức giận cùng khó hiểu. Không đến mấy ngày, tin tức hòa thượng Tử Huyền rơi vào ma đạo liền truyền khắp võ lâm Trung Nguyên, cũng có kẻ thù của Chu Doãn Thịnh tụ tập đông đảo cao thủ vội vàng đuổi tới, muốn lấy mạng hắn.

Tiểu viện vốn rách nát bây giờ càng giống như một đống phế tích. Mấy cây quế đổ trên đất, cành lá gãy rụng. Hai cái vại nước lớn đã vỡ thành nhiều mảnh, khắp nơi đều là nước chảy. Chủ nhà rình ở chỗ tường bao quanh thăm dò, vốn định đòi bồi thường, trong nháy mắt đối diện với ánh mắt lạnh như băng không gợn sóng của hòa thượng, ngay lập tức rụt đầu chạy.

“Sao không giết bọn chúng? Cứ như vậy thả bọn chúng chạy mất, hành tung của chúng ta nhất định sẽ bại lộ, sau này e là sẽ đem đến không ít phiền phức. Còn nữa, bọn chúng muốn bẩm báo chuyện của chúng ta cho đại sư Trí Thâm, ngươi lo lắng không?” Người yêu xưa nay hành sự quyết đoán, không ngờ làm hòa thượng một hồi, cũng hiểu được lòng dạ từ bi. Đạo quả nhiên có thể thay đổi một người từ căn bản.

“Người xuất gia lòng dạ từ bi, há có thể tùy ý sát sinh.” Tử Huyền hơi dừng lại sau đó nói rằng, “Sư phụ sẽ không tùy tiện tin vào lời đồn, bần tăng cũng không lo lắng. Nơi này nếu đã bại lộ, bần tăng liền đưa thí chủ đi tìm nơi khác.” Lời tuy như vậy, nhưng mi tâm lại theo bản năng mà nhíu chặt.