Khoái Triệt tựa vào lưng ghế, chân dài duỗi ra, bộ dạng tùy ý trả lời:
"Nếu vậy một bó đuốc đốt sạch là xong, cần gì bày đủ chuyện thế này."
Cũng không biết ai bày. Tiến sĩ thầm phàn nàn trong lòng.
Khoái Triệt lại nói.
"Anh yên tâm nghỉ ngơi, tôi ở đây rồi."
Thực cảm động. Quang minh chính đại lấy công làm tư.
Đặng Sĩ Khiêm hừ lạnh.
Bây giờ anh ta mới chú ý trên người hắn không mặc đồng phục phạm nhân. Áo sơ mi cổ trụ màu cam đất phối quần kaki nâu nhạt thoạt nhìn không khác biệt quá lớn về màu sắc với áo tù, nhưng tất nhiên khoát lên người thuận mắt hơn nhiều.
Da Khoái Triệt rất trắng, vì thương thế mà luôn có vẻ nhợt nhạt, màu cam giúp tăng chút khí sắc. Trông hắn thần thái nhàn nhã, cả người lười nhác ngồi đó, liếc sang Tống Diên Phong đang nhỏ giọng nói chuyện với Lý Khắc, tâm tình Đặng Sĩ Khiêm có hơi kỳ diệu, chút ủ rũ còn sót lại cũng bay biến.
"Cậu là phạm nhân hay cấp trên đến thị sát vậy?"
Khoái Triệt cười, mắt cong cong.
"Tôi theo cấp trên vi phục xuất tuần."
Thấy hắn thoải mái như vậy, Đặng Sĩ Khiêm cũng nhẹ lòng.
"Vậy phương án mới của cậu là gì? Gỡ phong ấn sao? Liệu có thăng cấp không? Thế thì gần ngang bằng với cậu rồi."
Khoái Triệt nhìn ra cửa sổ, một mảng trời xanh tĩnh lặng như tâm trí hắn.
"Tất nhiên phải gỡ cho cậu ấy. Thăng cấp càng tốt. Hậu quả thế nào tôi cũng nhận."
Đặng Sĩ Khiêm cười trên sự đau khổ của người khác.
"Có thể thế nào? Hi vọng cậu ấy đừng mềm lòng, đánh cậu một trận."
Khoái Triệt cảm thấy nếu chỉ đánh thôi là tốt rồi. Kỳ thật hắn lo Tống Diên Phong sẽ không để ý đến hắn nữa.
"Sau đó thì sao?" Tiến sĩ hỏi nhỏ.
Tống Diên Phong thích hợp với nơi này, nhưng cậu còn muốn ở đây không là chuyện khác.
Cả Khoái Triệt cũng không đoán được cậu muốn gì. Hắn cam chịu lắc đầu.
"Đến lúc đó rồi nói. Phương án mới nếu được chấp thuận sẽ gửi thẳng cho anh, về phần bổ nhiệm nhân sự, chắc chỉ có người thường, lính gác và dẫn đường cấp thấp tuyệt đối không thể đến. Anh báo cáo tình hình mới nhất cho thầy đi. Bảo là tôi đã xác định, sự việc ở biên giới phía Bắc đúng như suy đoán. Từ tốc độ biến dị và thời gian vòng đời của bọn chúng có thể tính được quân đội nước T sắp tới chắc chắn sẽ..."
Đang nói, Tống Diên Phong cảnh giác ngẩng đầu nhìn lên, hắn liền ngưng lại. Cậu quay về hướng khu cấm địa nghiêm giọng.
"Có "râu" của dẫn đường xâm nhập vòng ngoài, cạnh trên phía Đông Nam, cách đây khoảng hai kilomet."
Khoái Triệt lập tức để một nhóm ong gần đó cấp tốc bay men theo rào chắn của cậu, nhưng chưa đầy năm giây cậu lại bảo.
"Đi rồi." Tống Diên Phong nhíu mày cảm nhận. "Đối phương rút rất nhanh."
"Thăm dò à? Cấp độ?" Hắn hỏi.
Đàn ong lập tức tỏa ra xem xét động tĩnh.
"Ừm. Cấp S."
Lý Khắc nghi ngờ:
"Hai lần trước đều là đột ngột tấn công, lần này biết thăm dò?"
***
Nội dung đầy đủ được tác giả đăng duy nhất tại diễn đàn VNO.
***
Khoái Triệt tập trung tinh thần điều động thêm vài nhóm ong dệt xúc tu tư duy thành một cái lưới lớn càn quét khu vực bên ngoài rào chắn.
"Tạm thời bán kính hai kilomet chưa phát hiện gì..."
Tống Diên Phong chợt nhìn Khoái Triệt, vẻ mặt quái quái.
"Anh..."
Hắn quay sang chớp mắt, con ngươi không có tiêu cự đặc biệt vô tội.
"Như vậy cũng được sao?" Tống Diên Phong hỏi.
Cậu phát hiện tinh thần thể của Khoái Triệt làm tổ trên mấy cây tràm của cậu.
Khoái Triệt như vừa hiểu được, tỉnh bơ giải thích.
"Tôi muốn thử xem, chúng thích tìm hoa hút mật, vậy ắt có bản năng xây tổ."
Nghe cũng có lý, Tống Diên Phong chỉ bất ngờ, tim lặng chốc lát rồi hỏi.
"Từ lúc nào?"
"Hôm qua..."
Cậu nhìn hắn chằm chằm. Khoái Triệt mỉm cười.
"Xin lỗi... không hỏi cậu đã tự tiện."
Trước ánh mắt hóng hớt của hai người khác, giọng điệu vẫn "bình tĩnh" của dẫn đường nào đó, thiếu úy Phong dễ tính gật đầu.
"Không sao."
Hầu hết ong thích làm tổ trên cây. Vừa vặn tinh thần thể ong của Khoái Triệt chọn chỗ trên tinh thần thể tràm của cậu mà thôi.
Lý Khắc nhìn hai người không xem ai ra gì mắt đi mày lại, còn Đặng Sĩ Khiêm nghe Khoái Triệt giả ngu mà ngứa răng.
Không sao cái xúc tu.
Ai cũng biết dẫn đường kiểm soát tinh thần thể tốt hơn lính gác. Vì đó là sở trường của dẫn đường.
Tinh thần thể của lính gác sẽ dễ dàng chạy đi thân thiết với dẫn đường hoặc tinh thần thể của dẫn đường theo bản năng. Ngược lại, dẫn đường và tinh thần thể của dẫn đường có thể thân thiện nhưng rất hiếm khi gần gũi với người khác.
Bướm tằm của Đặng Sĩ Khiêm cũng vậy, khi cần truyền tin mới đến "sân trước" tìm người, chỉ đặc biệt thích bám lấy con chuột nào đó, mặc cho chuột là thiên địch của bướm tằm.
Lũ ong đó không đốt họ một phát là tốt lắm rồi. Làm gì có chuyện chúng ngẫu nhiên chọn một cái cây làm chỗ ở.
Nhưng người trong cuộc quyết giả vờ, người ngoài cuộc lấy tư cách gì xen vào.
Đặng Sĩ Khiêm chỉ không hiểu vì sao Khoái Triệt phải che che giấu giấu tình cảm của mình. Với một lính gác chậm tiêu như Tống Diên Phong, không biết đến tháng năm nào họ mới tu thành chính quả.
Tống Diên Phong đeo gùi đứng lên. Khoái Triệt theo cậu chuẩn bị rời đi, dặn dò Lý Khắc.
"Các cậu thủ bên này. Chúng tôi sang khu cấm địa."
Đặng Sĩ Khiêm lo lắng.
"Chỉ hai người có được không?"
Chân đã ra khỏi cửa, Khoái Triệt nghe vậy liền trấn an.
"Được. Chưa biết mục tiêu cụ thể của kẻ địch, nhưng chắc chắn không phải tìm người, chúng ta không cần cứng đối cứng. Nếu chúng muốn lũ bướm tằm hoang dã biến dị đó cũng được, bởi vì chỉ cần rời khỏi đây thì lũ bướm đó sẽ không thể sinh sản, không cách nào duy trì nòi giống."
Hàng rào tràm được gia cố kết hợp đàn ong xây trạm gác, bọn họ không lo bị bất ngờ tập kích nữa.
Đường đến khu cấm địa xa, nhưng hai người không vội, Tống Diên Phong chầm chậm đi trước, Khoái Triệt thong thả theo sau, vừa đi vừa quan sát trên tán cây, tìm tổ ong cấp S kia.
Tình huống thật sự ngoài dự đoán. Khi Khoái Triệt dừng chân trước một cây tràm nhỏ cạnh hàng rào kẽm gai, Tống Diên Phong còn chưa hiểu vì sao. Cậu ngẩng đầu nhìn nhánh tràm vươn ra, hướng nắng xuyên vừa vặn, hướng gió cũng rất tốt, rõ ràng là nơi thích hợp cho ong làm tổ, nhưng không có gì ở đó cả.
Lúc này, Khoái Triệt ngưng tụ tinh thần lực thành một cái tổ giả dưới nhánh cây. Tống Diên Phong nhìn Apis bay lên đó, một số tinh thần thể ong khoái bay xung quanh, sau đó âm thanh vo ve bùng lên, cậu sửng sốt nhìn vô số ong xuất hiện. Chiếc tổ kích thước tương đương cái mâm nhỏ thấp thoáng lộ ra.
"Chúng cũng có thể tàng hình à?" Cậu ngạc nhiên hỏi.
"Hiệu quả tiến hóa cộng sinh với bướm tằm. Cậu xem này." Khoái Triệt tóm lấy một con ong, nhổ kim độc rồi đưa cho cậu.
Ong rừng ở Ty Đoan không quá lớn, chỉ bằng một nửa ong khoái, nhưng có đôi cánh dài, cho phép chúng bay nhanh hơn, tranh giành mật hoa với những đàn ong khác. Cặp cánh lớn của con ong cấp S này chẳng những che phủ hết phần lưng và bụng mà còn trong suốt kỳ dị như đám tơ tằm ở phòng thu hoạch, cả lớp lông tơ cũng phản xạ ánh sáng rất xảo quyệt, từ ngoài nhìn vào, thân mình của nó thật sự biến mất.
Tống Diên Phong giữ con ong lật tới lật lui, chân và đầu trông khá bình thường.
"Vậy là chúng xếp cạnh nhau bám bên ngoài nên tôi không nhìn thấy cái tổ. Nhưng mà từ góc độ này, có vẻ cái tổ không có mật."
"Do sáp." Giọng Khoái Triệt hơi kích động. Phát hiện mới này sẽ củng cố kế hoạch của hắn. "Chúng bôi sáp mới tiết ra lên cánh và lỗ tổ, bề mặt tổ được xây dày hơn vừa ngụy trang vừa phòng thủ. Tuyến sáp phát triển, thành phần không chỉ có điểm giống tơ vô sắc mà còn bổ sung chất gây ảo giác. Thật sự là bước tiến hóa lớn. Nếu có thể huấn luyện lũ ong này thành một đội quân thì sao?"
Dưới nước có cá sấu và bông gấm, trên cây có ong độc, bảo vệ nơi này bất khả xâm phạm.
Tống Diên Phong không biết nên kinh hay hỉ. Một đám sinh vật, con này lại càng trở nên nguy hiểm hơn con kia. Có thể hòa bình ở gần nhau là tốt rồi.
Trước đây cậu từng nghe về mật ong điên, do ong thu phấn từ loài hoa có độc tố gây ảo giác tạo ra mật, không giống những con ong cấp S này, tự chúng sản sinh chất kia, tựa như nọc ong có Apamine tác động lên thần kinh. Bất quá, điều này ảnh hưởng ra sao, gây nguy hiểm đến tính mạng hay không còn phải nghiên cứu lại.
Bầy ong bị quấy nhiễu phút chốc rối loạn, Apis ngụy trang pheromone ong chúa, dụ đám ong sang cái tổ giả, xúc tu tư duy mỏng như lưỡi dao cắt vào phần sáp đầy mật, dùng tinh thần lực bao lấy không cho rơi một giọt mang xuống để vào xô.
Tống Diên Phong ngây ngốc chứng kiến toàn bộ quá trình. Từng nghe qua tinh thần lực hóa thành thực thể là một chuyện, tận mắt thấy là chuyện khác. Trong lòng cậu không khỏi sinh ra chút sùng bái nho nhỏ đối với dẫn đường trước mặt.