Khoái Lạc Hệ Thống

Chương 19




Đằng sau hắn, một quả cầu lửa khổng lồ cày nát sàn nhà lao đến chỗ hắn. Khải Minh vội nhảy lên cao, tên Ngọc Bình cũng định nhảy để né tránh, tuy là đòn tấn công của một người yếu hơn hắn nhưng cũng đủ hạ hắn rồi. Thế nhưng khoảng khắc hắn vừa dồn lực vào chân thì Khải Minh phóng thanh Xích Kiếm vào đúng bàn chân hắn, khiến hắn không nhảy được. Quả cầu lửa khổng lồ đang tỏa ra sức nóng hừng hực lao đến chỗ Ngọc Bình, hắn chỉ còn biết dùng hết hồn lực bảo vệ cơ thể.

Ầm! Ầm!

Khi quả cầu chạm vào hắn, nó bạo phát và tạo ra một vụ nổ kinh hoàng, thổi bay cả Khải Minh đang lơ lửng trên không trung. Hắn cố lấy lại thằng bằng rồi tiếp đất một cú hoàn hảo.

Sau khi đám khói bụi do vụ nổ gây ra tan đi hết, Hồng Diễm bất ngờ khi thấy Ngọc Bình vẫn còn đứng, tuy nhiên thân thể hắn rất thảm. Hắn rút thanh kiếm đang cắm ở chân mình ra sau đó cười:

“Haha, tụi mày nghĩ sẽ giết được tao sao?”

Hắn vừa dứt lời thì Khải Minh đã áp sát từ lúc nào. Khải Minh sử dụng chiêu Bát Chưởng đánh bay tên Ngọc Bình ra một xó.

Bốp! Bốp!

Khải Minh sau đó thở phào chùi mồ hôi đang lăn dài trên trán, còn Hồng Diễm thì ngồi xuống đất, nàng mừng rỡ bảo:

“Chúng ta hạ hắn rồi!”

Khải Minh cười đáp: “Ừm.”

Tự nhiên trong khoảnh khắc ấy, Hồng Diễm thấy hình ảnh ấy của hắn rất đẹp, trái tim thiếu nữ của nàng bỗng thổn thức. Nàng xấu hổ cúi mặt xuống.

“Sao mình lại thấy hắn…”

Hồng Diễm đưa mắt nhìn lên lại, nhưng nàng bỗng hét lớn: “Cẩn thận phía sau!!”

Khải Minh chưa kịp hiểu thì một con dao từ sau găm vào lưng hắn. Và rồi hắn ngã xuống. Hồng Diễm vội lao đến ôm hắn vào lòng.

“Khải Minh, đừng mà!!”

Nàng thấy Khải Minh mắt nhắm chặt lại, đằng sau lưng là một con dao màu đen. Nhìn thấy nó nàng không thể không nghĩ đến loại thuốc độc kia. Trong lòng nàng vô cùng lo lắng.

Từ hướng con dao phóng đến, một bóng người xuất hiện. Đó là một cô gái, rất quen thuộc đối với Hồng Diễm, Châu Ngọc Lan.

Hồng Diễm không thể tin vào mắt mình, nàng không muốn tin kẻ phóng dao vào Khải Minh chính là Ngọc Lan.

“Sao… sao lại như vậy?” Hồng Diễm hỏi Ngọc Lan. Cô nàng ấy cười một nụ cười đểu cáng và nói:

“Bất ngờ chứ Diễm, bạn thân của tui haha.”

“Sao… sao ngươi lại làm thế!!” Hồng Diễm thét lên, nước mắt nàng chảy ròng xuống, nàng cảm thấy như mình bị phản bội.

“Ngươi… tất cả mọi chuyện đều do ngươi làm ư?!”

“Đúng vậy!”

“Tại sao… ai là kẻ sai ngươi!”

“Haha, ngươi không đáng để biết tên ngài ấy, ngài ấy là một người vĩ đại, là một người cực tàn bạo uh… uh… uh.”

Ngọc Lan đưa tay vào trong quần lót mình, nàng tự xoa quanh cái âm đạo đang hứng tình không rõ lý do. Thấy cảnh đó, Hồng Diễm còn sốc nặng hơn. Vài giây sau, Ngọc Lan lấy lại bình tĩnh, nàng rút con dao giấu sẵn dưới váy rồi nói:

“Hmmm, giờ đến lượt mày đó Hồng Diễm, tao sẽ đưa mày đi giống như thằng kia!”

Hồng Diễm giờ đã hết hồn lực nàng giờ chỉ biết ôm Khải Minh. Ngọc Lan nhắm con dao và ném về phía Hồng Diễm. Ngay khoảnh khắc ấy, một dòng điện từ đâu bay tới đánh vào người Ngọc Lan khiến nàng ngã xuống bất tỉnh.

Hồng Diễm tròn mắt ngạc nhiên, nàng chả hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cùng lúc đó, ngực nàng bỗng có cảm giác kì lạ. Nhìn xuống thì thấy Khải Minh đã tỉnh dậy, nàng mừng rõ hết sức nói: “Sao, ngươi tỉnh được?”

Khải Minh đưa tay rút con dao sau lưng và nói: “Ta có bị sao đâu, bên trong ta có mang một chiếc áo da cá nên không sao.”

“Vậy ngươi không bị gì thì tại sao lại ngã xuống!!”

“Ặc cái này, ta…”

“Hừ ngươi, tên khốn… làm ta lo quá…!”

Nói đoạn rồi nàng lại bảo: “Lúc nãy Ngọc lan bị gì vậy nhỉ?”

Khải Minh nghe vậy xoa đầu bảo: “À, không rõ nữa…”

Khải Minh tuy nói vậy nhưng hắn hiểu rất rõ. Dòng điện hồi nãy đến từ đâu?

Trong lúc đó, tên Ngọc Bình nhân cơ hội không ai để ý liền chạy trốn. Hắn chạy thật nhanh vào một con hẻm, nhưng ở đó có sẵn một người, hình như đang đợi hắn. Đó là một cô gái với một dòng điện xanh. Nàng phóng dòng điện vào người tên ấy khiến hắn bất tỉnh.

Cũng ở con hẻm đó, một thiếu niên với một mái tóc xoăn đang đứng dựa lưng vào tường, nhìn khung cảnh ấy và cười.



Quay lại với Hồng Diễm và Khải Minh. Hiện tại Hồng Diễm đang cho Khải Minh gối đầu lên đùi, đây là nàng tự nguyện chứ không phải hắn đòi. Cả hai đang nghỉ mệt sau trận chiến vừa rồi.

“Này Khải Minh, ngươi có rảnh vào ngày mai không?”

“Ừm có lẽ rảnh.”

“Vậy mai, ngươi đi… chơi với ta được không??”

“Hả??” Khải Minh hơi ngạc nhiên trước điều Hồng Diễm nói.

“Ta chỉ muốn… coi như là để cảm ơn ngươi vậy… vậy ngươi có đi không?”

“Ừm được thôi…!”

“Cái này ta chỉ muốn cảm ơn ngươi chứ không phải gì đâu… vả lại chỉ là đi chơi thôi, không phải hẹn hò hay gì đâu!!”

Hồng Diễm đỏ mặt nói. Khải Minh nhìn bộ dạng nàng lúc này mà cười. Thấy vậy Hồng Diễm khó chịu bảo:

“Hứ, ngươi cười cái gì, ta không cho ngươi gối đầu nữa bây giờ.”

Dưới ánh trăng, tình yêu đang được hình thành trong tim cả hai.



Sáng hôm sau, đúng như lời hứa, Khải Minh cùng Hồng Diễm xuống phố đi chơi. Hôm nay là ngày nghỉ, lẽ ra hắn phải ở lại học kèm nhưng vì hắn năn nỉ dữ dội nên Bích Thảo đành để hắn đi.

Dưới dòng đường tấp nập, cả hai sánh bước nhau đi dạo. Hôm nay Hồng Diễm mặc một chiếc váy màu hồng nhẹ nhàng, trông nàng rất là xinh đẹp. Ai dưới phố cũng nhìn nàng, đàn ông thì bị mê hoặc còn nữ thì ghen ghét.

Cả hai đầu tiên là đi vào một chỗ bán quần áo. Hồng Diễm lựa vài bộ rồi mặc thử. Khi rèm ở phòng thay đồ mở ra, Khải Minh ngạc nhiên vô cùng.

“Wow, đẹp quá…”

Thấy hắn khen mình, Hồng Diễm đỏ mặt nói: “Tên ngốc này…”

Rồi nàng lại bước vào trong thay tiếp một bộ đồ khác, một lần nữa nàng làm hắn sốc. Bộ nào nàng mặc vào cũng đẹp cả. Cuối cùng, Khải Minh bỏ tiền ra mua hết mấy bộ đồ nàng đã thử, tuy Hồng Diễm không muốn.

Rồi sau đó cả hai lại đi xem sở thú. Ở đây có rất nhiều loài ma thú, con nào con nấy độc lạ.

Tiếp đến, khi buổi trưa đến, cả hai vào một nhà hàng để ăn.

Vào buổi chiều, nàng cùng hắn đi dạo vào một vườn hoa xinh đẹp, nơi dành cho các đôi tình nhân lui tới. Vào trong Hồng Diễm thấy cảnh ai cũng nắm tay quàng vai nhau khiến nàng bất giác nhìn sang Khải Minh.

Cuối cùng cả hai đi dạo quanh một bờ hồ nọ.

“Oaaa, hôm nay vui quá!!”

Hồng Diễm liếm cây kem và nói. Thấy nàng vui, lòng hắn cũng vui theo. Bỗng nhiên, Khải Minh bạo dạn nắm tay nàng. Hồng Diễm hơi giật mình, nhưng nàng không phản kháng gì mà có vẻ thích thú.

Đi đến một đoạn, chợt hắn thấy cô giáo Thảo đang ngồi cùng với một chàng trai trong quán cà phê.

“Haizzz! Hoá ra cô có bồ rồi!”

Khải Minh tiếc rười rượi khi thấy cảnh đó. Hồng Diễm liếc qua và bảo:

“Ngươi sao vậy? Bộ không vui hả?”

Khải Minh quay sang nhìn thì thấy có một ít kem đang dính trên khóe môi của nàng. Hắn đưa tay quẹt đi rồi nói: “Hì, đi chơi với nàng ta vui lắm chứ!”

“Hứ! Kệ ngươi!”

Hồng Diễm đỏ mặt quay sang một bên không nói nữa.

Đi mãi rồi cũng về đến trường, Khải Minh đưa Hồng Diễm về đến tận ký túc xá nữ. Đứng trước ký túc xá, Hồng Diễm thẹn thùng nói:

“Cảm ơn ngươi vì hôm nay nhé. Chúc ngủ ngon!”

“Ừm, chúc nàng ngủ ngon nhé!” Khải Minh vẫy tay chào tạm biệt. Hồng Diễm có vẻ luyến tiếc, nhưng nàng vẫn bước vào trong. Khải Minh cười rồi ra về. Chợt lúc đi ngang qua dãy phòng giáo viên, hắn lại nghe có tiếng khóc.

“Hic huhu!!”

“Ặc gì nữa đây!!”

Khải Minh tìm đến chỗ phát ra tiếng khóc và…

“Cô… Cô giáo Thảo?”