Khoá Văn Hệ Thống: Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng

Chương 8




hận

(Nờ Y bê ta)

Thực ra, từ trước đến nay, mấy nhân vật nữ giả nam cũng không hiếm lạ gì trong thể loại truyện ngựa đực. Thậm chí còn có vài người khá thích nhân vật dạng này. Dù sao thì Lam Chỉ cũng định mặc kệ lũ gà kia vì trước mắt cậu chỉ có hai mục tiêu quan trọng trong đời: đắc đạo và bảo vệ mạng nhỏ của mình.

Lam Chỉ sửa sang lại trang phục rồi đi ra khỏi sơn động. Chợt, cậu nghe thấy tiếng vài người đang ồn ào ở gần đó. Tiếng nói chuyện không lớn lắm, nhưng thỉnh thoảng lại có tiếng nạt nộ người khác. Thầm nghĩ chắc có biến, Lam Chỉ lẳng lặng núp sau một tảng đá lớn gần đám người kia để quan sát tình hình.

"Cút! Bọn ta nhìn thấy cây linh thảo này trước!", giọng nói này hơi lạ. Chắc là tên nào đó trong số hai mươi tân đồ kia. Tiếp đó, giọng Giản Thương vang lên, có vẻ không phục lắm: "Các sư huynh cứ nói đùa. Lúc mấy người tới thì ta đã đào gần xong cây linh thảo cấp ba này rồi. Sao mấy sư huynh lại nhận vơ về mình như thế?"

Một tân đồ trong đám cười mỉa mai, đứng lên hỏi mấy người còn lại: "Theo các ngươi thì ai phát hiện ra cây linh thảo này trước?". Mấy tên còn lại phá lên cười: "Ai mà biết được! Lúc chúng ta đến đây có thấy đứa nào khác ở chỗ này đâu nhỉ".

Vì mạch linh nguyên của núi Bắc Hành vẫn còn khá trẻ nên mật độ linh thảo cấp ba vẫn còn khá thưa thớt. Chúng đệ tử thì mỗi người một nết, khóa rèn luyện năm nào cũng có chuyện cậy mạnh hiếp yếu. Mặc cho môn quy cấm tiệt chuyện sư huynh đệ đồng môn bắt nạt chèn ép nhau, nhưng con người nào có ai lòng không mang ác nghiệt? Suy cho cùng, các đệ tử phải có ý thức và năng lực để tự bảo vệ, thế mới có thể yên ổn mà sống được.

Pha xung đột giữa Giản Thương và nhóm đệ tử này tuy không liên quan gì đến Lam Chỉ nhưng cậu vẫn muốn xem xem thằng nhóc này sẽ giải quyết thế nào.

Sau một khoảng thời gian im lặng thật lâu, Giản Thương mới nói: "Nếu các huynh đã nói thế thì ta trả lại linh thảo cho các huynh là được".

Ơ? Lam Chỉ ngỡ mình lãng tai. Cậu suýt nữa thì nhảy luôn tới chỗ bọn họ.

Mấy kẻ kia nghe thế thì lại cười cợt: "Tính ra thì mày cũng tinh đời đấy. Đã là phường không cha không mẹ, lại còn khố rách áo ôm thì đừng có mà đi sân si với người khác! Cút mau!"

Lam Chỉ nghe bọn đệ tử nọ hàm hồ xong thì nóng máu lên. Cậu khoan thai đi ra khỏi chỗ nấp: "Các ngươi đang làm gì ở đây?"

Giản Thương vừa nãy bị đám đệ tử kia đánh hội đồng để đuổi đi, đến giờ vẫn chưa dậy được. Thấy Lam Chỉ, hắn run rẩy hỏi: "Lam sư huynh dậy rồi ạ? Huynh thấy trong người đỡ hơn chưa?". Lam Chỉ nghe xong, nhẹ liếc Giản Thương một cái.

Đám đệ tử kia thấy Giản Thương lại có gan nói chuyện với Lam Chỉ thì vô cùng ngạc nhiên, đồng thanh chào: "Lam sư huynh ạ!"

Kẻ lớn nhất trong đám trả lời Lam Chỉ: "Thưa Lam sư huynh, vừa nãy, khi chúng đệ vừa tìm được bụi linh thảo này thì Tịch Cảnh đã lao lên, tính cướp nó khỏi tay chúng đệ. Chúng đệ thấy đệ ấy vô lý quá nên mới lời qua tiếng lại mấy câu thôi ạ".

Lam Chỉ không nói gì, chỉ cúi đầu, nhìn phần bắp chân đang chảy máu vì bị đập vào rìa đá của Giản Thương. Bầu không khí của cuộc trò chuyện như đông cứng lại. Đám người kia bắt đầu nôn nóng hẳn lên. Một tên trong số bọn chúng vừa cười vừa la lên: "Lam sư huynh anh minh. Thật ra thì bụi linh thảo này là do Tịch Cảnh tìm được trước. Vừa nãy bọn đệ chỉ đùa với đệ ấy tí thôi ấy mà, chứ không định cướp bóc gì đâu".

Lam Chỉ vẫn lặng thinh.

Mấy đệ tử kia bắt đầu sợ xanh mặt. Tên cầm đầu vội vã đỡ Giản Thương dậy, ân cần đặt cây linh thảo cấp ba kia vào trong tay Giản Thương. Gã niềm nở nói với Giản Thương: "Tịch sư đệ này, vừa nãy bọn huynh chỉ đùa một chút cho vui thôi. Đệ đừng để bụng nhé?"

Giản Thương không ừ hử gì mà chỉ nhìn Lam Chỉ với ánh mắt đầy vẻ phức tạp. Hắn vẫn chưa hiểu tại sao Lam Chỉ lại ra mặt bảo vệ hắn. Lam Chỉ thấy mọi thứ đã ổn rồi thì cũng không muốn để ý nhiều đến việc này nữa. Cậu nói: "Các người đừng quên rằng, môn quy dạy các huynh đệ đồng môn thì phải biết bảo bọc lẫn nhau". Bọn đệ tử kia không dám nói xằng nói bậy nữa, gật đầu lia lịa, đáp: "Vâng. Cảm ơn Lam sư huynh đã chỉ dạy. Chúng đệ tử xin ghi nhớ ạ".

Lam Chỉ xoay người đi luôn.

Giản Thương hấp ta hấp tấp đuổi theo, "Cảm ơn Lam sư huynh lại cứu ta thêm lần nữa. Ta không biết lấy gì báo đáp sư huynh cả".

Lam Chỉ vừa đi vừa nghĩ bụng, sao nhóc kia vô dụng thế không biết? Chưa gì đã bị người ta đè ra ăn hiếp hội đồng, sau này còn định yếu đuối đến mức nào nữa? Cũng tại trình mình còi quá, không tạo ra một nam chính tâm cơ đầy mình, một bụng ý xấu được. Nhưng mà sao nhóc nam chính này lại yếu mềm đến mức này luôn vậy? Cứ để mặc cho người ta nhào nặn, cấu véo như cục bột thế mà được à? Phí phạm hết cả tư chất luôn rồi.

Lam Chỉ vừa nghĩ vừa khó chịu hỏi lại: "Sao vừa nãy lại để im cho bọn nó bắt nạt ngươi thế?". Giản Thương ngập ngừng đáp: "Ngày bé, ta vẫn thường bị đám con cháu nhà giàu bắt nạt. Nếu ngoan ngoãn làm theo lời bọn họ thì còn đỡ bị ăn đòn; nếu dám cãi lại là bị đánh cho tối mặt tối mày luôn ấy ạ. Dần dần thì ta cũng quen. Sau này, hễ cứ thấy mấy kẻ như thế thì ta sẽ tìm cách tránh nặng tìm nhẹ cho xong chuyện".

Mấy câu vừa nãy của bọn nó cũng thế. Hắn không cần biết trong mắt bọn nó hắn là dạng người gì nữa. Hắn không quan tâm.

Rồi Giản Thương lại cho Lam Chỉ xem đống linh thảo hắn lấy được từ đầu khóa luyện đến giờ. Hắn bảo: "Lam sư huynh, thật ra ta kiếm được nhiều linh thảo cấp ba, cấp bốn lắm rồi, thiếu cây linh thảo kia cũng không sao cả".

Lam Chỉ híp mắt. Cậu cực kỳ muốn vả cho thằng nhóc này một cái. Nhóc con này đúng là không biết toan tính gì cả. Người khác mới đối xử tốt với hắn một tí, hắn đã móc tim móc phổi ra cho người ta xem rồi. Nhỡ đâu gặp phải người xấu thì biết làm sao bây giờ? Càng nghĩ, Lam Chỉ càng bực mình vì hắn quá ngây thơ. Cậu lạnh giọng, mắng Giản Thương: "Cứ ngây ngô như thế đi. Coi chừng có ngày bị người ta hại chết luôn đấy".

Giản Thương lập tức im bặt. Hình như Lam sư huynh đang lo lắng cho mình thì phải?