Vũ Hạ nhìn Kha Hải bằng đôi mắt sắc bén , gương mặt sát thủ lạnh lùng nghiêm nghị nói :
- Ta nói rồi , mặc kệ ngươi là ai , bước thêm một bước , cái đầu của ngươi đừng nghĩ sẽ còn .
Kha Hải thoáng chốc rùng mình hoảng sợ , hai chân bủn rủn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích , miệng run rẩy lắp bắp :
- Ngươi ... ngươi ...
Thanh kiếm trong tay Vũ Hạ vẫn còn kề sát ở cổ Kha Hải khiến cho Kha Hải càng thêm sợ hãi , Tú Bà chạy lên đến nơi đã thở không ra hơi , hai mắt mở to nhìn lên cảnh tượng trước mặt , xém chút nữa là bị dọa cho ngất xỉu , đôi mắt giật giật nhìn chằm chằm về phía Vũ Hạ , suy nghĩ thoáng qua , như thế nào trong phòng của hai vị cô nương kia lại xuất hiện thêm một người thế này , bà sợ hãi gạt lùi đi suy nghĩ liền chạy tới đưa hai tay lên dừng lại ở khoảng không , miệng run run buông lời khuyên can :
- Vị đại hiệp , xin ngài dừng tay , có gì từ từ nói có được không ?
Vũ Hạ lạnh lùng liếc Tú Bà một cái , anh tiết kiệm lời , không nói gì , nhìn tới gương mặt sắc đá của Vũ Hạ , Tú Bà có phần hơi lo sợ , trong lòng khẽ than thở , làm thế nào đây , vạn nhất ở đây xảy ra án mạng , việc làm ăn của mình nhất định sẽ bị ảnh hưởng lớn , huống chi người kia còn là con trai của thừa tướng , chỉ sợ cái mạng của mình cũng khó mà bảo toàn .
Cùng lúc này Phấn Phấn ợ lên một tiếng , nàng nuốt xuống một ngụm nước miếng rồi chậm rãi mở miệng :
- Không phải ta đã dặn bà là không được cho ai vào rồi sao .
Tú Bà giật mình lộ ra vẻ mặt khó xử , bà cúi đầu nhẹ giọng nói :
- Tiểu thư , xin người thứ lỗi , vị này là con trai của thừa tướng , ta bất quá chỉ là một bà chủ của thanh lâu , nào dám đối với người ta cản đường ...
An Tú đứng ở bên cạnh Phấn Phấn cau có mặt mày , cô tức giận lên tiếng :
- Bà nói như vậy rõ ràng là đang xem thường nương ...
Phấn Phấn khẽ dơ tay phải lên , ánh mắt liếc nhẹ qua An Tú , môi mỏng nhếch lên cắt ngang lời nói của cô :
- An Tú .
An Tú nhất thời nghẹn họng , khuôn mặt bí xị cúi đầu nhìn xuống đất , Phấn Phấn đưa tay che miệng uể oải híp mắt ngáp một cái , cô nhàm chán hướng Vũ Hạ nói :
- Được rồi , mau bỏ kiếm xuống đi .
Vũ Hạ bóp chặt chuôi kiếm , anh hừ lạnh miễn cưỡng thu tay , đem thanh kiếm đút lại vào trong vỏ , ánh mắt hằn học bốc lửa nhìn trừng trừng vào Kha Hải như muốn ăn tươi nuốt sống , nếu ngươi còn có ý định tiến vào thì đừng trách ta .
Phấn Phấn dời ánh mắt đến chỗ Tú Bà , thanh âm nhỏ nhẹ ôn nhu nói :
- Còn bà mau dẫn hắn đi , để hắn ở lại ta không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đâu ?
Tú Bà không khỏi mừng rỡ , vội vã chụp lấy tay của Kha Hải kéo kéo , miệng nói không ngừng :
- Cảm ơn tiểu thư , Kha Hải thiếu gia , chúng ta rời đi thôi , quả thật phòng này không thể ở lại đâu ?
Kha Hải tức giận chỉ tay vào mặt Phấn Phấn hét to :
- Ngươi cùng lắm chỉ là một kỹ nữ mà dám đuổi bổn thiếu gia , thật là to gan .
Lời này của hắn nói ra liền khiến cho Vũ Hạ và An Tú tức giận bốc hỏa , Vũ Hạ cầm lấy chuôi kiếm muốn rút ra thì ngoài cửa sổ một làn gió mát thổi vào , sau đó chỉ thấy Kha Hải bay thẳng đến vách tường phía sau rồi rơi xuống đất , miệng ộc ra máu tươi , toàn thân run rẩy bất tỉnh .
Tú Bà đưa hai tay ôm lấy mặt hét lên một tiếng :
- Ahhh ....
Hiển Minh lập tức quay sang trừng mắt , giận dữ nhìn Phấn Phấn nói lớn :
- HOÀNG HẬU , NÀNG QUẬY ĐỦ CHƯA ?
An Tú cùng Vũ Hạ giật mình đồng loạt quỳ xuống thi lễ :
- Tham kiến hoàng thượng .
Tú Bà sợ đến mức chết lặng , mình có nghe nhầm không , cái gì mà hoàng hậu , cái gì mà hoàng thượng , đầu óc bà rối loạn , hai mắt xoay mòng rồi ngã xuống đất bất tỉnh , Phấn Phấn bậm môi , cả người run lên , nàng không thể nhịn được nữa bèn cười phá lên :
- Ha ha ha ha ... ngươi rốt cuộc là té ở chỗ nào mà sưng một cục to như vậy hả ? Ha ha ha ...
Hiển Minh bậm môi có chút tức giận nhìn Phấn Phấn , bàn tay bất giác sờ lên trán , đôi lông mày khẽ nhíu lại , quả thật là sưng một cục rất to , rất đau , ta vì ai mà bị như vậy hả , tất cả là tại nàng , nàng làm ta lo lắng lắm nàng biết không , chàng buôn tay đi nhanh tới ôm lấy nàng , dán đôi môi ấm áp của mình lên môi nàng , chặn đứt tiếng cười của nàng , chiếc lưỡi linh hoạt trườn vào miệng nàng , nụ hôn nhất thời làm nàng choáng váng .
Vũ Nhất từ cửa sổ nhảy vào làm cho Phấn Phấn giật mình định thần trở lại , cô đẩy Hiển Minh ra rồi đưa tay chùi miệng , vẻ mặt bực bội nói :
- Ngươi ... ngươi dám hôn ta ...
Cả ba người kia đồng loạt đổ mồ hôi , chỉ có Hiển Minh vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh nói :
- Nàng muốn ta bế nàng về có phải không ? Được rồi , mau đến đây ?
Phấn Phấn nhếch môi hừ lạnh , đáy mắt hiện lên tia sáng lành lạnh làm cho Hiển Minh bất giác lạnh người , nàng cong môi nói :
- Ta đổi ý rồi , ta muốn ngươi đem cỗ kiệu 24 người khiên đến đón ta .
Hiển Minh không khỏi tức điên , chàng trừng mắt chỉ tay vào mặt Phấn Phấn lắp bắp nói :
- Nàng ... nàng ...