Liên Hợp Quốc luôn giữ thái độ trung lập về vấn đề chính quyền ở Linia, nhiệm vụ chính của lực lượng gìn giữ hoà bình là bảo vệ người dân và hỗ trợ tái thiết vùng chiến sự và sơ tán kiều bào. Tuy nhiên do kỉ luật lỏng lẻo và hành vi quá khích của quân phản loạn, lực lượng gìn giữ hoà bình có nhiều khả năng đụng độ với quân phản loạn hơn là với chính phủ trong quá trình thực hiện nhiệm vụ. Nhóm quân phản loạn rất bất mãn đến mức chúng đã công khai tuyên bố sau cuộc tập kích vào doanh trại quân đội, rằng yêu cầu lực lượng gìn giữ hoà bình rút khỏi Linia.
Chợ phiên cách doanh trại chừng mười mấy cây số, nếu bị chúng phát hiện, thiết nghĩ hậu quả sẽ rất khó lường. Hơn nữa... Phó Thành nhìn sang Anh Hiền, cô còn đang ở đây.
Không ai biết tại sao quân phản loạn truy lùng ba người Trung Quốc sau cuộc tấn công vào cơ quan sĩ quan ngày hôm đó, liệu chúng muốn tuỳ tiện bắt vài con tin quốc tế để làm thẻ jeton khi đàm phán, hay liệu chúng đã biết trước thân phận của cô và cố gắng bắt cóc cô để đòi tiền chuộc.
Dù là trường hợp nào thì anh cũng không thể cho những người đó thấy cô được.
Lyon đề nghị: “Ban nãy bọn chúng không phát hiện ra tôi, bây giờ nếu về doanh trại sẽ kịp đấy.”
Phó Thành lập tức bác bỏ: “Quá nguy hiểm, lỡ như khiến chúng chú ý, đồng nghĩa với việc chỉ đường cho bọn chúng.”
“Vậy làm sao đây?”
Phó Thành suy tư chốc lát, hỏi: “Cậu có thấy chúng đi hướng nào không?”
Lyon chỉ về hướng tây bắc: “Bên kia.”
“Lyon, hôm nay cậu có mang thiết bị định vị không?”
“Có mang.”
Vậy thì tốt, Phó Thành gật đầu: “Bật lên đi. Tôi ra đánh lạc hướng chúng. Lyon, cậu đưa cô ấy đi tìm chỗ trốn đi, đừng về doanh trại, sau khi xác nhận an toàn thì đứng tại chỗ chờ đợi tiếp ứng. Tôi sẽ tìm cơ hội quay lại xe thông báo cho những người khác tới đón hai người.”
Lyon nhìn thoáng qua Anh Hiền: “Nhưng mà tôi ——”
“Cậu là quân y.” Phó Thành cắt ngang lời anh ấy: “Tác chiến và lần theo dấu vết không phải là điểm mạnh của cậu đâu.”
Thu xếp xong, Phó Thành nhìn sâu vào cô, cuối cùng mỉm miệng cười: “Anh Hiền, em đã nói rằng em tin anh sẽ không để em gặp chuyện. Theo sát Lyon, anh sẽ nhanh chóng quay về.” Dứt lời, không đợi cô có thời gian phản ứng lại, anh nhanh chóng hoà vào đám người.
Anh vừa đi, Lyon đã kéo vai cô đi về hướng ngược lại.
“Tưởng, đi theo tôi, đừng lãng phí thời gian mà Phó đã mạo hiểm tính mạng giành giật cho chúng ta.”
“Tính mạng?” Tim Anh Hiền hẫng đi một nhịp.
Không phải anh chỉ đánh lạc hướng bọn chúng thôi ư, sao lại nguy hiểm đến tính mạng chứ?
Lyon nhận ra mình đang nói sai, bèn ngậm miệng không nói nữa.
Sự im lặng của anh ấy càng làm Anh Hiền bất an. Cô rất muốn dừng lại để hỏi cho ra lẽ, nhưng lý trí mách bảo cô không được làm vậy. Cô đuổi theo sát bước chân Lyon, nói bằng giọng tỉnh táo nhất: “Lyon, tôi sẽ theo sát, tôi biết mình là gánh nặng, tuân theo sắp xếp chính là cống hiến lớn nhất mà tôi có thể làm được, vậy nên xin anh hãy giải thích cặn kẽ cho tôi biết đi, không phải anh ấy ra đánh lạc hướng những kẻ đó thôi ư, sao lại ——”
Lyon vốn định trả lời qua loa, nhưng khi đối diện với đôi mắt thâm trầm kia, anh ấy đột nhiên thay đổi suy nghĩ: Người phụ nữ này rất to gan, dám dí súng vào Jackson lúc ở trong doanh trại, không phải là người có thể dễ dàng bị lừa bởi những câu trả lời qua quýt.
Đã vậy, anh ấy nên cho cô biết thì hơn.
“Tưởng à, Jackson luôn nói năng đầy mùi shit, nhưng có một câu anh ta nói rất đúng, rằng quân phản loạn chưa bao giờ bảo giơ tay lên rồi mới rút súng. Cách thức chúng đối xử với kẻ khả nghi là trực tiếp bắn một phát, tước đi khả năng hành động của kẻ đó. Nếu cần kẻ đó sống sót, vậy thì giữ lại mạng cho họ, kéo họ về căn cứ rồi từ từ tra hỏi. Cô biết không, thay vì bị bọn chúng cầm tù, tốt nhất nên tự mình kết liễu, vậy sẽ bớt đau khổ hơn đấy.”
“Phó chắc chắn không mong tôi nói những điều này với cô, nhưng thú thật, nếu không có cô, tôi và cậu ấy cùng nhau hành động thì phần thắng sẽ lớn hơn nhiều. Nói đi phải nói lại, giả sử cậu ấy bị bắt được, ít ra tôi có thể cho cậu ấy một phát súng nhanh gọn.” Anh ấy che chở cô đi qua đám đông: “Tưởng, tôi nói vậy không phải để làm cô khó chịu, nếu Phó đã giao cô cho tôi, vậy tôi nhất định sẽ dốc hết sức bảo vệ cô. Tôi chỉ mong cô biết Phó đã mạo hiểm thế nào vì an toàn của cô.”
Anh Hiền sững người nhìn đôi môi Lyon đang khép mở, trái tim đập lên cuồng loạn. Giọng của anh ấy tựa như trăm nghìn cây kim đâm vào đầu cô: “Lỡ như... Hi vọng cô có thể nhớ đến cậu ấy. Phó không có người thân, ngoài cô ra, sẽ không ai nhớ đến cậu ấy cả.”
Sự hi sinh của họ sẽ không được công khai và càng không được ca ngợi, những kí ức và tưởng niệm thuộc về quân nhân chỉ gói gọn rằng họ là những người lính đánh thuê đến vì tiền, và chết ở đây cũng chỉ vì tiền mà thôi.
Không khí vù vù tràn vào phổi, tắc nghẽn ở cổ họng khó chịu đến đau buốt, khiến Anh Hiền không thể phát ra được âm thanh nào.
*
Lyon đưa cô chui vào một khu rừng núi ngoài khu chợ, đi xa khỏi đường núi và vào sâu trong rừng, sau khi đảm bảo không có ai theo dõi mình thì họ mới dám dừng lại nghỉ ngơi.
Thời tiết oi bức, nhịp tim đập nhanh, mồ hôi của hai người túa ra như tắm.
Sau khi chờ đợi một khoảng như dài bằng cả thế kỉ, đến độ trời đã hơi tối, nhưng họ không đợi được ai đến tiếp ứng và không chờ được Phó Thành.
Anh Hiền tự lừa mình dối người không dám nghĩ xa hơn.
Thoáng thấy trời trở tối, Lyon cũng bắt đầu lo lắng, lấy thiết bị định vị ra kiểm tra thử. Công ty Lam Thủy trang bị cho nhân viên của mình mỗi người một máy định vị bỏ túi. Ưu điểm là dễ dàng ẩn náu, khuyết điểm là tín hiệu không ổn định như các sản phẩm cao cấp khác.
Lyon không kiểm tra được manh mối, bèn do dự một chốc rồi nói: “Tưởng, cô chờ ở đây đừng đi đâu hết nhé, tôi ra ngoài, có lẽ trục trặc tín hiệu rồi, họ không định vị được vị trí chính xác của chúng ta.”
Anh Hiền đứng dậy: “Tôi đi với anh.” Phó Thành đã dặn dò rằng cô phải theo sát Lyon.
Lyon ngẫm nghĩ rồi gật đầu đồng ý.
Hai người một trước một sau đi thẳng ra đường lớn. Lyon nhớ mang máng phương hướng nên đi khá thuận lợi. Đi khoảng mấy trăm mét, dây giày của Anh Hiền bị tuột, cô đành ngồi xổm xuống cột lại dây giày. Chỉ khoảng mươi giây đó, đến khi cô đứng dậy thì phát hiện Lyon đang bình tĩnh đứng trước cách mình vài bước với tư thế trông khá kì quặc.
“Lyon?” Cô gọi, đang định đến gần thì bị Lyon quát lớn: “Đừng di chuyển! Tưởng, không được tới đây! Đứng tại chỗ đừng cử động!”
Anh Hiền hoảng sợ, không dám mảy may di chuyển: “Có chuyện gì vậy?”
“Tưởng, tôi giẫm rồi.”
“Giẫm gì?” Anh Hiền không bắt nhịp kịp.
“Có lẽ là mìn, cũng có thể không phải, bây giờ tôi không thể kiểm tra được và không tài nào xác định được.”
Mìn?
Mí mắt Anh Hiền giần giật, lời Lyon từng nói chợt văng vẳng trong đầu —— những quả bom dưới đất do Saluo để lại.
Vào thời khắc này, Lyon vẫn còn tâm trạng đùa giỡn: “Biết vậy hôm nay tôi đã đi mua vé số rồi, không biết Linia có bán vé số không đây.”
“Tưởng, cô cao bao nhiêu?”
“167 cm.”
Lyon nhanh chóng tính toán, nói: “Phạm vi nổ tung của thứ này là khoảng ba thước, nói cách khác ít nhất cô phải giữ khoảng cách năm bước với tôi. Con đường mình vừa đi qua đường khá an toàn, bây giờ cô quay về mười bước theo đường cũ đi.”
“Lyon.”
“Tưởng, tôi không thể nào tiếp tục giữ vững trọng tâm không dịch chuyển được đâu, mau lên ——” Anh ấy đột nhiên im bặt, ngón tay khẽ nhúc nhích, ra hiệu cho Anh Hiền chú ý bên trái.
Anh Hiền căng thẳng, cẩn thận nghe ngóng mới phát hiện trong rừng cây có tiếng sột soạt, tâm trạng khẩn trương nhất thời lên đến đỉnh điểm. Tiếng động càng ngày càng gần, một bóng người màu đen nhảy ra ngoài.
“Anh Hiền?”
Là Phó Thành.
Anh Hiền rơm rớm nước mắt, nhưng hiện tại cô không đủ sức nghĩ tới điều khác, vội vàng nhắc nhở: “Phó Thành, Lyon giẫm phải mìn rồi.”
Lyon đang quay lưng về phía hai người, nghe Anh Hiền gọi tên thì anh ấy mới biết người đến là ai, cố tỏ ra nhẹ nhàng: “Hi, Phó. Tôi trúng độc đắc rồi.”