Khoá Tơ Ngỗng

Chương 71: Vẫn là Tưởng Anh Hiền




Sau khi kíƈɦ ŧìиɦ qua đi, Anh Hiền muốn về chung cư của mình để thay quần áo, Phó Thành lái xe đưa cô đi.

Hai người đều chưa tắm, trên người vẫn còn sót lại một chút hương vị tìиɦ ɖu͙ƈ, khoang xe kín mít, không khí dần dần trở nên mờ ám.

Anh Hiền nghiêng mặt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ gì, một đường yên tĩnh.

Ánh sáng của đèn đường chiếu vào mặt cô, phản chiếu một quầng thâm nhàn nhạt. Cô đã rửa sạch lớp trang điểm, để lộ màu môi tự nhiên, da mặt càng trắng thì màu xanh đen dưới mí mắt lại càng nổi bật.

Đi được nửa đường, điện thoại của Phó Thành rung lên, anh nghe xong vài câu, sắc mặt bỗng dưng nghiêm trọng.

Điện thoại di động của anh không kết nối Bluetooth, bởi vậy Anh Hiền cũng không biết đầu dây bên kia điện thoại nói gì, chỉ là thông qua phản ứng của anh để phán đoán thì nhất định không phải chuyện nhỏ.
Cuộc nói chuyện điện thoại nhanh chóng kết thúc, Phó Thành nói với cô: “Tiểu Chi xảy ra chút chuyện, cần tôi đi qua ký tên.”

Anh Hiền lập tức gật đầu: “Vậy chúng ta tới viện điều dưỡng trước.”

Hai chữ chúng ta đã làm khuấy động cảm xúc trong lòng Phó Thành, nhưng bây giờ anh không có nhiều tâm tư để suy nghĩ.

Thực hiện một cú quay đầu xe xong, anh nhanh chóng nhấn ga hết cỡ.

Lúc hai người đến viện điều dưỡng thì có hai y tá đang đứng ở cửa nhìn dáo dác, trong đó có một người lớn tuổi hơn một chút vừa nhìn thấy anh thì lập tức đưa bản ký kết lên.

“Anh Phó, tình huống khẩn cấp, sau khi gọi điện thoại cho anh xong chúng tôi trực tiếp đi tìm lãnh đạo bệnh viện xin chỉ thị phẫu thuật, hiện tại đã bắt đầu.”

Anh thường xuyên đến đây, ngoại hình lại nổi bật, trong viện không ít người đều biết anh là anh trai của cô gái người thực vật xinh đẹp kia.
“Tôi hiểu, cảm ơn.”

Bản ký kết không chỉ có một phần, mà còn bao gồm giấy uỷ quyền, giấy đồng ý tự trả tiền và rất nhiều nội dung khác. Phó Thành vội vàng nhìn một vòng rồi đi thẳng xuống phần dưới kí tên. Lúc lật đến một trang cuối cùng, động tác đặt bút thoáng dừng lại.

Anh Hiền chăm chú nhìn, phát hiện trên tờ giấy trắng có dòng chữ: thông báo bệnh tình nguy kịch.

“Người nhà đi theo tôi.” Ký tên xong, y tá dẫn bọn họ đi vào trong, càng đi càng nhanh, giống như là chạy chậm.

Thang máy cần phải chờ, Phó Thành trực tiếp đẩy cửa cầu thang ra, bước từng bước lên lầu ba.

Anh Hiền vô thức chạy theo hai bước, bỗng nhiên dừng lại, cứ như vậy đứng ở giữa hành lang, nhìn bóng lưng Phó Thành dần dần đi xa, cuối cùng biến mất ở góc cầu thang.

Y tá chú ý tới cô bị tụt lại phía sau, lại nhìn đôi giày cao gót của cô một chút, quay trở lại nói, “Chúng ta đợi chuyến thang máy sau rồi đi lên.”
Phó Chi chuyển viện nhập viện đều do Kha Nhuỵ xử lý, bởi vậy đây là lần đầu tiên y tá nhìn thấy Anh Hiền, cho rằng cô cũng là người nhà của Phó Chi.

Anh Hiền lắc đầu, hai chân không nhúc nhích.

Y tá cho rằng cô sợ hãi đến choáng váng, đang muốn an ủi thêm vài câu thì nghe cô nói: “Tôi không phải người nhà.”

Anh Hiền hỏi: “Phẫu thuật có bao nhiêu phần trăm thành công?”

Trên mặt y tá lộ vẻ khó xử: “Xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin bệnh nhân cho người không phải là người nhà.”

Anh Hiền nhẹ nhàng gật đầu, không làm khó y tá.

Y tá nói: “Cô không phải người nhà cũng có thể chờ bên ngoài phòng phẫu thuật.”

Anh Hiền do dự một chút rồi nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn, tôi không đi lên.”

Một lần nữa nhìn vào cánh cửa cầu thang đã đóng lại, cô quay người lại và đi ra ngoài.
Anh Hiền chưa từng cầu thần bái Phật, nhưng cô tin tưởng mọi chuyện có bảy phần là do con người tạo ra, ba phần là do trời định, hơn nữa những chuyện trời định rồi thì thường vượt khỏi phạm vi năng lực của con người.

Đầu tiên là Anh Thận vạch trần cô, sau đó Anh Tề gặp chuyện không may, Thẩm Đông Dương đề nghị kết hôn. Hiện tại, mối quan hệ ban đầu giữa cô và anh cũng sắp bị chặt đứt —— Nếu Phó Chi chết, bọn họ sẽ không còn liên quan gì nữa.

Từng chuyện từng chuyện một, trùng hợp là toàn bộ lại đến cùng một lúc.

Thật ra lúc bị Anh Thận vạch trần, cô đã nghĩ ra cô nên làm gì. Chỉ là Tưởng Chấn bị trúng gió đột quỵ lại cho cô thêm một lý do để trì hoãn. Không nghe điện thoại của anh, cũng là đang trốn tránh. Sau đó nữa, Thẩm Đông Dương cũng đến “giúp” cô hạ quyết tâm.
Trong khoảnh khắc đi ra khỏi bệnh viện ấy, sự mệt mỏi làm suy yếu lý trí, cô lại một lần nữa để cho bản thân mình mềm yếu, trốn tránh đến bây giờ.

Nhưng mà bất kể có trốn như thế nào, chung quy cũng vẫn phải đối mặt.

Bên ngoài phòng bệnh, Phó Thành lo lắng chờ đợi. Ngay từ ngày Phó Chi nhập viện bác sĩ đã uyển chuyển nhắc nhở anh, gần một nửa số người bị chấn thương và là người thực vật sẽ qua đời trong năm đầu tiên vì đủ loại biến chứng, suy tạng. Anh cũng đã chuẩn bị tâm lý.

Thế nhưng đến thời khắc chuyện này thật sự xảy ra, Phó Thành mới phát hiện anh hoàn toàn không thể thản nhiên được như những gì anh từng nghĩ.

Trong lúc hoảng hốt, anh dường như ý thức được gì đó, quay đầu nhìn về phía cửa thang máy.

Hai cánh cửa bằng kim loại đóng chặt, phản chiếu ra những ánh sáng yếu ớt.
Trong hành lang dài chỉ có một mình anh.

Xe còn dừng ở cổng viện điều dưỡng, Anh Hiền ngồi lên vị trí lái, về chung cư tắm rửa thay quần áo trước, sau đó đến công ty.

Thiếu ngủ trầm trọng khiến cô đau đầu khó chịu, Anh Hiền uống thêm hai viên thuốc giảm đau.

Kha Nhụy thấy sắc mặt cô không tốt bèn đề nghị: “Sếp, mấy việc này cũng không cần gấp, ngày mai lại họp cũng được.”

Anh Hiền lắc đầu: “Gọi mọi người tới phòng họp, 10 phút nữa tôi sẽ qua đó.”

Kha Nhuỵ biết tính cách của cô nên cũng không khuyên nữa. Đang muốn mở cửa rời đi thì nghe thấy giọng nữ sau lưng nói: “Kha Nhuỵ, cô đi xử lý thủ tục nghỉ việc của Phó Thành giùm tôi.”

Kha Nhuỵ thầm giật mình, quay người hỏi: “Được, chừng nào thì bắt đầu có hiệu lực?”

Anh Hiền lật tập văn kiện mà chút nữa họp sẽ dùng tới, cúi đầu nói: “Bây giờ.”
Kha Nhuỵ nói: “Đơn phương sa thải ——”

“Tôi biết, nên bồi thường như thế nào thì cứ bồi thường như thế ấy.” Ánh mắt cô dừng trên văn kiện, hững hờ nói, “Đúng rồi, chi phí của Phó Chi vẫn trả như bình thường, phương diện này không thay đổi”

Kha Nhuỵ hỏi tiếp: “Sếp, nếu anh Phó hỏi, tôi nên nói như thế nào đây?”

Không khí yên tĩnh trong hai giây, Anh Hiền chậm rãi nói: “Anh ấy sẽ không hỏi.”

Phó Thành quả nhiên không hỏi tới, chí ít Kha Nhuỵ cũng không có chuyển lời với cô.

Về sau, vẫn là cô chủ động hỏi Kha Nhuỵ anh có nói gì hay không. Kha Nhuỵ nói không có, “Sau khi anh Phó nghe nói mình bị sa thải thì một chữ cũng không nói. Còn nữa, sếp, Phó Chi đã qua đời, tim phổi suy kiệt, không có cách nào cứu được.”

Lúc ấy Anh Hiền đang xem văn kiện, cũng không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Buổi họp hôm đó, cô phá lệ trực tiếp chỉ ra đề xuất của bộ phận dự án có vấn đề, còn nói nếu có người muốn dưỡng lão thì không bằng đi viện dưỡng lão làm quản lý đi.

Thanh âm của cô không lớn, giọng điệu cũng không tính là nặng. Nhưng mà những người từng làm việc với Tưởng Anh Hiền đều biết, cô đang phẫn nộ đến cực điểm.

Áp suất không khí trong phòng họp thấp đến đáng sợ, mấy người ở đây đến thở mạnh cũng không dám.

Cuộc sống của Anh Hiền lại khôi phục như trước, hai điểm một đường(*), không phải ở công ty thì cũng là ở bệnh viện, đợi đến khi Tưởng Chấn xuất viện, thì từ bệnh viện lại biến thành nhà chính.

(*)Hai điểm một đường: Trong toán học, hai điểm tạo thành một đường thẳng (đoạn thẳng). Trong cuộc sống, ẩn dụ thường chạy giữa hai nơi, chẳng hạn như: nhà và nơi làm việc (trường học), ký túc xá và lớp học, …, được gọi là hai điểm một đường
Sau khi Đỗ Duyệt trở về, đối với chuyện không ai thông báo cho mình thì nổi trận lôi đình. Đương nhiên, ở trước mặt Tưởng Chấn bà ta cũng cố tỏ ra uất ức buồn bã, trong lời nói ám chỉ có người cố ý.

Anh Hiền thản nhiên nói xin lỗi, nói mình gần đây bận rộn quá, không cẩn thận quên mất.

Tưởng Chấn rõ ràng cô đang bận cái gì, cho nên dù lý do này rất thiếu sức thuyết phục với Đỗ Duyệt, nhưng ông ta đã ngầm chấp nhận.

Hiện tại Tưởng Chấn chỉ có thể miễn cưỡng phát ra mấy cái âm tiết, ăn uống ngủ nghỉ toàn bộ nhờ vào sự giúp đỡ của hộ lý, chật vật vô cùng. Một người oai phong cả nửa đời như ông ta, điều khó chấp nhận nhất chính là bản thân biến thành dáng vẻ này, bởi vậy tính tình càng ngày càng kém. Lúc Đỗ Duyệt lại muốn lấy chuyện này ra để cáo trạng, đã bị ông ta thở hổn hển cắt lời.
Tưởng Chấn hiểu rõ người không biết không đáng trách, nhưng trong lòng ông ta vẫn luôn có một vướng mắc. Lúc Đỗ duyệt ra sức mua sắm ở nước Pháp, Trần Phong đã chạy suốt đêm tới thăm ông ta, về sau còn ở bên giường quan tâm canh giữ. Phàm là chuyện gì cũng sợ sự tương phản, đặc biệt là khi sự tương phản quá mãnh liệt.

Đợi đến khi chuyện của Anh Tề về cơ bản đã lắng xuống, Anh Hiền mới có cơ hội trở về căn hộ của mình để nghỉ ngơi.

Bảo vệ khu chung cư giao cho cô một bưu kiện, nói nếu cô lại không đến lấy thì sẽ ném đi.

Thông tin người gửi bưu kiện trống rỗng, trong bưu kiện có một tờ chi phiếu và một cái túi nhỏ đóng gói riêng biệt. Anh Hiền không biết Phó Thành còn nợ mình bao nhiêu tiền, nhưng cô biết con số kia nhất định trùng khớp với con số trên chi phiếu.
Anh đi đâu để gom được nhiều tiền như vậy? Nghi vấn chợt lóe lên, Anh Hiền giễu cợt mình quản quá nhiều chuyện.

Thả tấm chi phiếu xuống, cô lại mở cái túi nhỏ ra, đợi sau khi cô thấy rõ đồ vật bên trong thì thân thể bất động một lúc lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.

Trong túi còn một chiếc hộp nhỏ, trên mặt hộp có chữ Laperla.

Là một cái qυầи ɭóŧ, một chiếc qυầи ɭóŧ chữ T bằng ren màu đỏ rượu.

“Tôi còn chưa tìm anh tính sổ, Laperla, chữ T, màu đỏ rượu, nhớ bồi thường cho tôi đấy.”

Ký ức bỗng nhiên trở nên sống động rõ ràng, khiến cho cô không kịp trở tay. Ánh nắng mặt trời ngày hôm đó, hương vị không khí, xúc cảm của áo sơ mi, nhiệt độ thân thể, tiết tấu của hô hấp…… Mỗi một chi tiết nhỏ, mỗi một phản ứng, toàn bộ đều hiện ra rõ ràng.

Vậy mà cô đều nhớ kỹ.
Lồng ngực đột nhiên run rẩy, trái tim co rút lại, đau đớn và chua xót trào dâng.

Nhìn một lúc, Anh Hiền bước vào phòng ngủ, bỏ tấm chi phiếu cùng với chiếc qυầи ɭóŧ vào sâu trong tủ quần áo.

Cho dù đau thấu tim gan thì đã làm sao, cô vẫn là Tưởng Anh Hiền.