Nghiền ngẫm được một lúc, vừa muốn tiến sâu vào thì tiếng gõ cửa lại vang lên.
“Thầy Phó.” Là giọng nói của Lưu Nhiễm, “Anh có ở đó không?”
Anh Hiền mở mắt, kết thúc nụ hôn này. Khoảng cách quá gần, cô có thể nhìn thấy chính mình trong con ngươi của Phó Thành.
Phó Thành thì suy xét vẻ mặt cô.
Ngoài cửa, Lưu Nhiễm lại gõ hai cái: “Thầy Phó?”
Vẫn không có âm thanh. Lưu Nhiễm kinh ngạc, chẳng lẽ là quên tắt đèn?
Sau khi chia tay trên sân tập, cô ta trở về ký túc xá thay quần áo, thuận tiện gọi Hứa Giai Lý buổi tối đến Tiểu Hương Viên. Hứa Giai Lý là cố vấn của học viện thông tin và truyền thông, không ở ký túc xá mà ở trong văn phòng, Lưu Nhiễm thay quần áo đến tìm cô ta, từ xa nhìn thấy đèn trong văn phòng Phó Thành vẫn còn sáng. Cô muốn dặn dò Hứa Giai Lý hai câu trước khi xuất phát, không nên nói bất cứ điều gì ở trên bàn ăn. Ngày hôm qua là Hứa Giai Lý đề nghị đi Tiểu Hương Viên ăn cơm, cô ta nói muốn đổi khẩu vị, hôm nay nghe thấy bọn Phó Thành muốn đi nên cô ta nhanh chóng thay đổi quyết định. Lưu Nhiễm từ nhỏ đã ưu tú, vẫn luôn được người khác theo đuổi, đùa giỡn chút tâm tư này đối với cô ta đã là cực hạn rồi. Khi nói dối, đầu óc sẽ ù ù.
Kết quả là… Anh đã kết hôn rồi.
Hứa Giai Lý quả nhiên trêu chọc cô ta, Lưu Nhiễm đỏ mặt mặc cho cô ta cười. Hai người là bạn tốt, cô không lo lắng Hứa Giai Lý sẽ không đồng ý.
Xử lý xong Hứa Giai Lý, Lưu Nhiễm đi vào nhà vệ sinh, nhớ tới ánh đèn văn phòng Phó Thành, ma xui quỷ khiến cô ta chạy tới gõ cửa.
Đợi một lúc, Lưu Nhiễm chán nản, trong lòng có một cảm giác không nói nên lời.
Nghe tiếng bước chân đi xa, Anh Hiền mím môi, đè đầu Phó Thành xuống, đầu lưỡi trực tiếp chui vào miệng anh.
Phó Thành giữ chặt eo cô, ấn người vào trong ngực, hy vọng cảm xúc của cô có thể kéo dài lâu một chút.
Lần đầu tiên anh thấy cô như vậy, luyến tiếc việc kết thúc quá nhanh.
Hai người hôn đến hô hấp hỗn loạn, Anh Hiền thoáng chậm lại, tay trượt đến thắt lưng Phó Thành, rủ mắt xuống, cọ xát.
Cuối cùng, cô nắm lấy tay anh và cắn vào ngón áp út.
Đánh giá anh rồi, anh có khả năng thu hút người khác giới.
Môi Phó Thành bị cô hôn đến ướŧ áŧ hơi sưng, mặt mày sắc sảo vốn đã tan chảy từ lâu, anh sắp chết chìm rồi.
Nhìn thấy ánh mắt của anh, Anh Hiền khống chế biểu cảm, trốn về phía sau.
Cánh tay Phó Thành khép lại càng chặt, kéo thân thể cô trở về, anh nhẹ nhàng đâm vào. Nhìn qua rất bình tĩnh nhưng bên dưới máu đã tụ lại, đâm vào bụng cô.
Anh Hiền nhướng mày, cười đùa: “Thầy Phó, có thứ kỳ quái đâm vào em.”
Cảm xúc của cô đã được lấy lại.
Phó Thành vẫn chưa muốn buông tay, vì thế chắn môi cô một lát, hỏi: “Không vui sao?”
Anh Hiền liếc nhìn anh một cái, không trả lời.
Cằm Phó Thành chống lên đỉnh đầu cô, chóp mũi quấn lấy mùi thơm dễ ngửi của cô, anh khẽ nhắm mắt lại, nói: “Anh Hiền, anh rất vui.”
Giọng nói cực kỳ nghiêm túc, giống như đang báo cáo.
Hơi thở nóng rực phả vào tai Anh Hiền, cô bị ngứa đến nổi da gà, đáy lòng cũng ngứa ngáy, cố ý xuyên tạc ý tứ của anh: “Thì ra niềm vui của anh được xây dựng trên cơ sở sự mất hứng của em.”
Nghe thấy cô đang nói lung tung, Phó Thành nhàn nhạt cười, không giải thích mà chỉ trầm trọng thở dài: “Anh Hiền, nguyện vọng lớn nhất của anh là làm cho em vui vẻ và hạnh phúc.”
Hơi thở của Anh Hiền ngày càng dồn dập, cô hơi giãy dụa, cánh tay Phó Thành ôm cô ngày càng chặt.
Giọng nói của cô vừa bực bội vừa quyến rũ: “Biết rồi, buông em ra.”
Phó Thành nghiêm túc: “Không buông.”
Anh Hiền khịt mũi, nghĩ thầm ai nói người đứng đắn sẽ không tán tỉnh.
Cô đẩy ngực anh, nói: “Đến lúc anh đi ăn tối rồi đấy.”
“Không đi.”
“Tại sao không đi? Đó là bữa tiệc mừng của anh, và anh với tư cách là đội trưởng không thể vắng mặt.”
Phó Thành im lặng một lát, nói: “Vậy chúng ta cùng đi.”
Anh Hiền lắc đầu: “Có người lạ ở đó mọi người không thể nói chuyện thoải mái. Hơn nữa, em và họ không có chủ đề chung để nói chuyện, bây giờ là giờ tan làm, em cũng không muốn đi xã giao.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt thản nhiên: “Phó Thành, anh có cuộc sống của anh, em cũng có cuộc sống của em. Chúng ta kết hôn không có nghĩa là nhất định phải vì ai mà buông tha cho quỹ đạo vốn có của mình, để buộc phải hoà nhập vào cuộc sống của đối phương. Có thể dung nhập được đương nhiên là tốt, không hoà nhập được thì không cần hoà nhập…”
Phó Thành mím môi, lần nữa ôm chặt cô, đôi môi mềm mại phủ xuống, dịu dàng hôn sâu.
Đầu lưỡi đâm vào hàm răng cô, rồi liếm đến môi cô, giữa môi và răng tất cả đều là tình yêu triền miên, thậm chí có chút hương vị quyến rũ.
Anh Hiền thở hổn hển trong nụ hôn dài, ẩn nhẫn nhưng lại gợi cảm. Bụng Phó Thành căng cứng, môi di chuyển xuống, gặm cổ cô, hai tay sờ soạng kéo khóa váy của cô.
Anh Hiền bất ổn nhắc nhở: “Anh trễ giờ rồi.”
Phó Thành cũng không ngẩng đầu lên: “Lúc nãy chào hỏi rồi, lát nữa anh đến.”
“Thầy Phó, anh muốn làm gì?” Cô cố ý hỏi, đôi môi đỏ mọng vẽ ra một vòng cung không rõ ràng.
Phó Thành không quan tâm trả lời, anh không tìm được khóa kéo, bàn tay thò vào dưới váy.
Anh Hiền kẹp chặt chân ngăn lại: “Không được, em cũng không muốn kẹp tϊиɦ ɖϊƈh͙ của anh lái xe về nhà. “
Trước mắt Phó Thành hiện ra hình ảnh kia —— cô vừa lái xe, nước tϊиɦ ɖϊƈh͙ đục trắng vừa chảy ra từ hai chân——du͙ƈ vọиɠ nhất thời tăng vọt, yết hầu lên xuống, nói: “Anh không bắn ra.”
Không có ý định buông tay.
Anh Hiền bị anh lây nhiễm, cổ họng cũng bắt đầu khàn khàn: “Thầy Phó, lát nữa anh định giải thích việc mình đến trễ như thế nào đây?”
Nói như thế nào, du͙ƈ vọиɠ tăng cao, liều mạng ‘yêu’ vợ mình ở trong văn phòng?
Giọng nói của cô trầm thấp, âm cuối phù phiếm, vô cùng quyến rũ.
Ngực Phó Thành nóng bừng, hai tay kéo váy cô đến thắt lưng, lòng bàn tay dọc theo đôi chân thon gọn và mịn màng, nâng mông cô lên.
“Anh Hiền, anh muốn em, ngay bây giờ.”
Sự cấp bách của anh ngày càng nghiêm trọng, hơi thở nóng bỏng, ngậm lấy môi dưới của cô không ngừng cắn, tham lam mút ra tiếng vang.
Anh Hiền tách hai chân mình ra, một tay Phó Thành lập tức chui vào. Dưới sự vuốt ve nhẹ nhàng của anh, ánh mắt Anh Hiền dần mê ly, cô ôm lấy Phó Thành, khẽ nhắm mắt, mặc cho anh trêu đùa ở giữa chân cô.
Du͙ƈ vọиɠ tiềm ẩn được khơi dậy, Anh Hiền nhiệt tình hôn lại Phó Thành, ngửa đầu, ánh mắt bị ánh đèn sợi đốt làm rung động, cau mày nói: “Ưm… Tắt đèn đi. “
Phó Thành ngoảnh mặt làm ngơ, tay kia phủ lên bầu ngực xoa nắn, dời đi lực chú ý của cô.
Anh muốn nhìn thấy cô, muốn nắm bắt những phản ứng tinh tế của cô.
Nụ hôn của Phó Thành rất kịch liệt, cũng có thể nói gợϊ ȶìиɦ, cô nghĩ anh chắc chắn sẽ nhắm mắt nhíu mày, vẻ mặt thâm trầm, bởi vậy khi mở mắt bắt gặp ánh mắt anh, đúng thật là cô rất kinh ngạc.
Đứng ngược sáng khiến mặt mày anh tối sầm, ánh sáng hơi bị hạn chế.
Anh Hiền thở hổn hển, liếc mắt nhìn cổ áo rộng của anh, cười lẩm bẩm: “Thầy Phó, anh đang nhìn trộm sao?”
Phó Thành đưa tay vuốt ve mặt cô, để cô nhìn thẳng vào mình.
Anh Hiền đột nhiên không thể rời mắt.
Phó Thành dường như biết cô đang nghĩ cái gì, trở tay cởϊ áσ, lộ ra thân thể cường tráng. Vết nắng, vết sẹo và một chút mồ hôi còn sót lại, làm tăng thêm vẻ đẹp khác lạ cho các đường nét trên cơ bắp.
Anh Hiền dần dần thu lại nụ cười, ánh mắt thay đổi.
Trong mắt Phó Thành tràn đầy du͙ƈ vọиɠ, đưa tay vén tóc cô qua, ngậm lấy xương tai của cô, cắn nhẹ.
“Anh Hiền.”
Giọng khàn khàn và hơi thở nóng ẩm của anh khiến Anh Hiền không khỏi ngứa ngáy.
Cô ôm lấy anh, ngón tay dọc theo lưng Phó Thành chậm rãi di chuyển xuống, đầu ngón tay thăm dò vuốt ve thắt lưng quần anh.
Cơ bắp Phó Thành cứng đờ, anh hôn sâu, đồng thời kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống.
Chạm vào đến khi tay đầy nước, anh đỡ vật cứng rắn lên, đâm vào huyệt nhỏ, “phụt” một tiếng, chất lỏng trong suốt bị gậy thịt ép ra, tưới lên mu bàn tay và phần lông của Phó Thành, ướŧ áŧ dính bết.
Anh Hiền cắn môi thở dốc, đùi mở rộng hơn, giảm bớt cảm giác bị chèn vào.
Phó Thành nghĩ đã được cô đồng ý, không kìm chế nữa, nâng mông cô lên cắm tới cùng, mặt anh đối diện với cô, bàn tay đặt ở sau gáy cô.
Cô là của anh, chỉ thuộc về anh.