Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 96




Chuyện lên men hơn nửa tháng, cuối cùng cũng truyền vào tai Thẩm Bình qua miệng của vợ Tống Uẩn.

Sáng chủ nhật, Tống Uẩn hẹn bạn chơi bóng. Sau khi công bố tám quy định, Tống Uẩn từ đánh golf biến thành đánh tennis. Bây giờ sắp sang nhiệm kỳ mới, Thẩm Bình càng thêm cẩn thận, bóng của Tống Uẩn cũng biến thành cầu lông.

Trong chỗ nghỉ ngơi, hai người ngồi ở bên khu vực uống nước tán gẫu, trò chuyện, nhắc tới con gái của mỗi người. Con trai của người bạn vừa mới có con lần hai, bà đi thăm, nói nhiều vài câu đã khiến sắc mặt con dâu không tốt. Người bạn đó than thở làm mẹ chồng khó quá, Tống Uẩn cười nói khoảng cách tạo nên điều tốt đẹp, sau này ít đi thăm là được.

Người bạn đó lắc đầu, nói sao mà dễ dàng như vậy, sau đó còn thêm một câu: “Bà Tống, chờ Đông Dương kết hôn bà sẽ biết, con dâu của bà cũng không phải người bình thường đâu.”
Lúc ấy Tống Uẩn không để trong lòng, sau khi về nhà càng nghĩ càng thấy không đúng, sao lại nói là không phải người bình thường.

Lên mạng tra một hồi mới biết con dâu tương lai rất hot.

Tưởng tượng đến cảnh mình bị không biết bao nhiêu người âm thầm chế giễu, Tống Uẩn nén giận, xụ mặt đến phòng sách tìm Thẩm Bình.

“Ông Thẩm, ông nhìn xem đi, đây là con dâu tốt mà con trai cưng của ông ngàn xem vạn chọn đấy.”

Thẩm Bình mang kính viễn thị, nhìn vài lần rồi không khỏi nhíu mày.

Tống Uẩn đợi đến lúc ông buông điện thoại xuống thì nói: “Tôi đã nói mấy đứa con nhà thương nhân không được mà, nóng nảy, hư vinh, thiếu kiên nhẫn.”

Thẩm Bình không hề chắc chắn như bà: “Trước kia con bé Anh Hiền này rất hướng nội.”

“Đúng vậy, lúc trước tôi cũng cảm thấy nó là một con bé ngoan. Con người không ai hoàn mỹ, bố không đàng hoàng thì không thể trách lên đầu con trẻ được. Sự thật chứng minh rồng sinh rồng phượng sinh phượng, lúc trước nó nằm gai nếm mật chứ gì, tuổi không lớn mà lòng tham đã không nhỏ rồi, tôi nghĩ thôi còn thấy sợ. Bây giờ sức khỏe của Tưởng Chấn không ổn, hôn sự với Đông Dương cũng quyết rồi, không ai đè lên đầu nó nên mới lên trời, đứng ngồi không yên.”
“Ông Thẩm, tôi muốn nói… tác phong của nó như vậy thì sớm hay muộn cũng xảy ra chuyện.”

Thẩm Bình không hé răng, Tống Uẩn nóng nảy: “Ông già Thẩm, tôi huyên thuyên cả nửa ngày như vậy thì ông cũng phải tỏ thái độ đi chứ.”

Thẩm Bình thở dài: “Ý của bà là… bây giờ từ hôn đúng chứ?”

Câu nói này khiến Tống Uẩn im lặng.

Thẩm Bình nói: “Tin tức trên mạng không thể tin hết được, đều là mấy thứ vô căn cứ thôi.”

Tống Uẩn: “Đỗ Duyệt là gió hay y tá quèn kia là bóng?”

Im lặng một hồi, Thẩm Bình nói: “Đêm nay gọi Đông Dương trở về, tôi nói chuyện với nó.”

Tống Uẩn tức giận: “Còn chưa bước vào cửa đã để Đông Dương dọn chiến trường cho rồi, không biết sau này có bao nhiêu chuyện chờ nó đấy.”

Tống Uẩn không biết mấy chuyện của Anh Tề, những lời này cũng đều do chó ngáp phải ruồi.
Thẩm Bình cũng thoáng dao động.

*

Đêm đó, Anh Hiền nhận được điện thoại của Thẩm Đông Dương.

Trước tiên anh ta hỏi gần đây cô thế nào, sau đó hỏi tiếp có cần hỗ trợ hay không, cuối cùng mới uyển chuyển nhắc nhở cô xử lý tốt quan hệ gia đình, chứ không nhắc đến chuyện hủy hôn.

Tuy đoán được sẽ không dễ dàng như vậy nhưng Anh Hiền vẫn hơi thất vọng.

Chiều hôm sau, đầu tiên cô phải trở lại nhà cũ nhà họ Tưởng để xin phép Tưởng Chấn về hạng mục Frankfort.

Tưởng Chấn lật tài liệu, như lơ đãng hỏi: “Bé ba, nếu giao công ty vào tay cin, con yên tâm dũng cảm làm là được, không cần hỏi bố mọi chuyện.”

Tới rồi.

Anh Hiền lấy tinh thần, tiếp chiêu: “Bố, hạng mục lớn như vậy vẫn nên để bố ra mặt mới khiến người ta phục.”

Tưởng Chấn nghe thế cũng thoải mái, giọng điệu dịu thêm không ít: “Có người trong hội đồng quản trị làm khó con ư?”
Anh Hiền cười nói: “Không có gì khó xử hết, bọn họ đều là trưởng bối của con, yêu cầu nghiêm khắc với con một chút cũng bình thường.”

“Tình cảm là tình cảm, công việc là công việc.”

Anh Hiền gật đầu, ngẩng đầu nhìn Tưởng Chấn một cái, giống như có chuyện muốn nói.

Tưởng Chấn: “Người trong nhà, có chuyện cứ nói.”

Anh Hiền mím môi, ngồi xổm trước xe lăn Tưởng Chấn, nắm lấy tay ông ta: “Bố, Tưởng thị là một tay bố sáng lập lên, chữ Tưởng này chính là nói về Tưởng Chấn. Nếu không phải vì họ Tưởng, con có đi học hay đi làm thì cũng không có khả năng có được cơ hội như bây giờ. Khi những người bên ngoài nhìn vào con, không phải nhìn Tưởng Anh Hiền mà là con gái thứ ba của Tưởng Chấn.”

Nửa phút sau, Tưởng Chấn cười nhẹ nhàng: “Sao lại đột nhiên nói chuyện này.”
Anh Hiền nói tiếp: “Không có gì, chỉ là cảm thấy đã lâu rồi không tán gẫu với bố.”

Tưởng Chấn vỗ vỗ tay cô: “Quan tâm công việc là chuyện tốt nhưng vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt.” Tạm dừng một chút, ông ta nói: “Bố đã nói với Đỗ Duyệt rồi, phát cáu cũng không nên nói lung tung về công ty, con không cần chấp bà ấy. Ngày mai kêu người của bộ phận xã quan hệ đến nhà một chuyến, bố phát biểu làm sáng tỏ sự việc.”

“Cảm ơn bố.”

Chuyện này được xem như lật trời, mọi cái nồi đều đưa Đỗ Duyệt cõng: Dì ta vì không được tình cảm nên cáu kỉnh, không có bằng chứng mà đi nói lung tung, Anh Hiền vô tội, Tưởng Chấn cũng vô tội, mọi người trong nhà họ Tưởng đều là gia đình tương thân tương ái.