Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 87




Cổ họng Anh Hiền đau rát, hệt như thể bị một người nào đó cứng rắn nhét một cục bông vào.

Đúng vậy, là cô bỏ rơi anh.

Cách đó không xa, Lyon lúng túng ho khan: “Cái đó, hình như tôi thấy David và những người khác rồi.”

Lúc Anh Hiền nhào đến cắn Phó Thành, anh ấy đã yên lặng đi ra ngoài. Nếu không phải sợ rằng dáng vẻ này của bọn họ sẽ bị những người khác thấy, Lyon cũng chẳng muốn lên tiếng làm gì.

Nếu anh ấy không nghe lầm thì giữa chừng còn có một khoảng thời gian hai người hôn nhau, còn rất chi là mãnh liệt.

Anh Hiền giãy dụa thoát ra khỏi vòng tay Phó Thành hệt như vừa mới tỉnh dậy từ trong giấc mộng. Cô lùi ra xa hai mét, nhanh chóng lau mặt.

Phó Thành nhìn vòng tay trống rỗng, anh lau đi vết máu cô để lại trên môi.

Quả nhiên rất nhanh David đã xuất hiện, đi theo phía sau là hai đội viên khác. Nhìn thấy ba người Phó Thành vẫn còn nguyên vẹn không có chút tổn hại gì, vả mặt rõ ràng nhẹ nhõm đi không ít. Dưới chân núi cũng có một đội người điều tra, sau khi xác nhận an toàn mới báo cho bọn họ xuống núi.
Lyon vẫn còn đang đắm chìm trong sự phấn kích khi sống sót sau đại nạn, anh ta kể lại một cách sống động cho đám người David nghe vừa rồi nguy hiểm đến nhường nào. David cũng rất là nể mặt, hào phóng phụ họa theo với đủ loại giọng điệu.

Anh Hiền đi phía sau bọn họ, vẻ mặt lạnh nhạt, lạc nhịp hẳn so với bầu không khí vui sướng.

Phó Thành đi phía sau cô phụ trách bọc hậu, cũng giống như Anh Hiền, khó có thể nhìn ra cảm xúc.

Xuống đến chân núi, xe của Phó Thành cực kỳ thê thảm: Kính chiếu hậu mất một bên, trên cửa xe còn có vài vết đạn. Không khó để đoán ra anh đã phải tra qua những gì. Ánh mắt mấy người David nhìn anh nhiều thêm vài phần nể trọng thật sự.

David hỏi: “Đội trưởng, anh có bị thương không?”

Anh ta không gọi anh là “Phó” mà gọi là đội trưởng, đủ để chứng minh tất cả.
Lyon ảo não nhăn mặt: “Đúng vậy, thế mà tôi lại quên hỏi, Phó, cậu sao rồi?”

“Không có gì, trầy da chút thôi.”

Lời thì nói với David, nhưng ánh mắt của anh lại vội vã lướt qua khuôn mặt David, đến chỗ Anh Hiền đang đi sau lưng mấy người bọn họ.

Anh Hiền cũng đang nhìn anh. Cô chăm chú nhìn anh vài giây rồi quay sang chỗ khác.

Giọng David và Lyon liên tiếp vang lên:

“Xem như tôi phục cậu rồi, Phó.”

“Con mẹ nó cậu đúng là một tên điên.”

“Thật ra công ty chọn đội trưởng cũng được.”

“Chứ sao nữa, nếu cho cậu làm đội trưởng, chúng ta sẽ sớm bị tiêu diệt mất thôi.”

Anh Hiền khẽ nhíu mày.

Bọn họ càng khen ngợi anh dũng cảm can đảm thì cô lại càng tức giận.

Trở lại nơi đóng quân, Lyon xử lý vết thương cho Phó Thành, thấy hai vết răng cắm sâu trên bả vai đến chảy máu nơi gần cổ anh, Lyon nửa đùa nửa thật nói: “Không nhìn ra được đấy, sức của Tưởng mạnh ghê, một người đàn ông cũng chưa chắc có thể cắn sâu đến vậy đâu.”
Phó Thành xấu hổ, quay đầu nhìn về hướng khác.

“Vậy là, Phó, Tưởng là bạn gái cũ của cậu à?” Hôn rồi lại cắn, biết nhau nhưng lại vờ như không biết, bọn họ đang làm gì vậy?

Một lúc sau, Phó Thành đáp: “Không phải.”

Lyon nghẹn một bụng đầy dấu chấm hỏi, thấy vẻ mặt lạnh lùng hờ hững của anh, anh ấy không hỏi lại nữa.

Bôi thuốc xong, Phó Thành tiếp tục gọi điện thoại, giữa chừng chạy đến nơi đóng quân của lực lượng bộ đội gìn giữ hòa bình ở đối diện một chuyến, chẳng biết đang chuẩn bị sắp xếp cái gì mà đến nửa đêm mới trở về phòng.

Trong bóng tối, Phó Thành ngồi ở mép giường, vươn tay vén một lọn tóc trên mặt Anh Hiền, thấp giọng gọi: “Anh Hiền.”

Anh Hiền mở mắt ra, xoay người nhìn anh, ánh mắt không thể nào tỉnh táo hơn.

Nhìn cô một lúc, Phó Thành nói: “Nơi phát hiện ra quân phản loạn hôm nay quá gần chỗ đóng quân, chỗ này đã không còn an toàn nữa. Lực lượng bộ đội gìn giữ hòa bình cũng đang cân nhắc việc chuyển đi. Nếu như bọn họ rời đi, bọn anh phải hỗ trợ hộ tống, em ở cùng một chỗ với anh ngược lại rất nguy hiểm.”
Anh Hiền không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn anh.

“Anh đã liên hệ với sân bay rồi. Chiều nay có chuyến bay đến Maroc, vẫn còn chỗ trống. Em, Từ Lượng và Kha Nhụy sẽ đi vào ngài mai, đến Maroc trước, sang bên đó rồi lại tìm cơ hội bay đến Đức.”

Anh cong ngón tay, nhẹ nhàng vuốt tóc cô an ủi: “Có thể sẽ phải mất vài ngày, nhưng Maroc rất an toàn, thuốc của Kha Nhụy cũng đã chuẩn bị xong, em có thể thay cho cô ấy.

Sau một hồi im lặng, Anh Hiền ừ một tiếng trả lời.

Hai người nằm nghiêng ôm nhau. Lắng nghe tiếng hít thở và nhịp tim đập của anh, từ đầu đến cuối Anh Hiền đều không ngủ.

Đây là đêm cuối cùng hai người được ở bên nhau, sau khi rời khỏi Linia, chẳng biết khi nào bọn họ mới gặp lại.

Cũng có thể là không gặp lại nữa.

Một cuộc gặp gỡ tình cờ như vậy sao lại có thể xảy ra hai lần?
Cả đời này cô cũng sẽ không xuất hiện trở lại ở một nơi chiến tranh loạn lạc nữa. Anh thì sao? Liệu một ngày nào đó anh sẽ rời đi ư? Anh sẽ rời đi như thế nào?

Lồng ngực phía sau đột nhiên run lên: “Em có muốn ngắm mặt trời mọc không?”

Anh Hiền đáp: “Muốn.”

_______

Hai người lên xe trong bóng tối, đi thẳng về hướng Đông, lái xe chừng mười mấy phút, sau đó dừng lại trên một sườn đồi có tầm nhìn trải rộng.

Thời gian vẫn còn sớm, bầu trời hãy còn nhá nhem, trong không khí đã tràn đầy sự ẩm ướt và khoan khoái chỉ có vào buổi sáng sớm.

Phó Thành liếc mắt nhìn đồng hồ, nói: “Còn mười lăm phút nữa. Anh phát hiện ra chỗ này lúc trước, khi chạy bộ vì mất ngủ, từ nơi này có thể nhìn thấy được toàn bộ quá trình mặt trời mọc lên từ đường chân trời.”
Anh Hiền hỏi: “Tại sao anh lại bị mất ngủ?”

Phó Thành cười nói: “Không thích ứng được với khí hậu nơi đây. Quá ẩm ướt. Lúc nào cũng có cảm giác như lỗ mũi bị khăn ướt bịt lại vậy, luôn bị nghẹt tỉnh lúc nửa đêm.”

Anh Hiền không nhịn được cười: “Em cũng vậy, vừa xuống máy bay một cái đã cảm thấy hít thở không thông. Vậy bây giờ thì sao, anh còn bị nghẹt tỉnh không?”

“Không, anh đã quen với nó rồi.”

“Nói không chừng trở về còn ngại khô quá ấy chứ.”

Phó Thành nói: “(Không khí) ở Bắc Kinh thật sự quá khô.”

Bầu không khí nhẹ nhàng đột ngột kết thúc, cả hai đồng thời im lặng.

Bắc Kinh, đợi đến khi cô trở về, hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Lúc trên bầu trời xuất hiện một vệt màu xanh, Anh Hiền bỗng nhiên mở miệng: “Phó Thành, anh về nước đi.”
Đồng tử của Phó Thành chợt co rụt, lưng cứng đờ, im lặng nhìn cô.

Anh Hiền cụp mắt xuống, nở nụ cười bại trận, thản nhiên đón lấy ánh mắt của anh: “Em cần anh.”

Thấy anh không có bất kỳ phản ứng gì, Anh Hiền sợ anh nghe không rõ nên lặp lại một lần nữa: “Phó Thành, em cần anh.”

Phó Thành bình tĩnh nhìn cô, mím môi một lúc lâu, khóe miệng cong lên thành một đường cong đầy thảm hại: “Anh Hiền, anh đã nói rồi, đừng chơi đùa với anh.”

Anh không chịu nổi sự chơi đùa như vậy.

Nếu như cô không phải có ý đó… Anh sợ mình sẽ phát điên mất.

Anh Hiền tiến lên, ôm lấy eo anh, đôi mắt dịu dàng bị ánh mặt trời mới mọc biến thành một màu nâu cam, trông không giống như người thật: “Em nghiêm túc đó, hết sức nghiêm túc, không thể nào nghiêm túc hơn. Phó Thành, ở bên em, có được không?”
Lúc chưa gặp lại anh, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nói những lời như thế. Chia tay chính là chia tay, cô không phải là kiểu người sẽ luyến tiếc.

Nhưng mà, bọn họ lại gặp nhau.

Cô suy nghĩ cả đêm, sẽ có bao nhiêu rắc rối, phải đối mặt với bao nhiêu rủi ro. Thẩm Đông Dương, Tưởng Chấn, Anh Thận, Trần Phong… Những các tên lần lượt hiện ra trong đầu cô, tất cả đều đang nói: Thôi quên đi, không đáng.

Bất cứ khi nào cô quyết định từ bỏ, đại não của cô lại không nghe lời mà nghĩ: Nếu quân phản loạn bắt được anh, nếu như ngày hôm nay không phải là đạn lép, nếu như trên thế giới này không còn người tên là Phó Thành nữa…. Rất nhiều rất nhiều nếu như.

Ngay giây phút vừa rồi kia, cuối cùng cô cũng biết rất nhiều điều “nếu như” của mình đến từ lý do gì --- Cô không muốn mất anh.