Chiều thứ sáu, Phó Thành mang quần áo đến thôn bên cạnh tắm theo thường lệ, Anh Hiền cũng đi theo.
Cô không cần phải đi cùng, qua chuyện của Jackson, tất cả mọi người đều biết người bạn Trung Quốc không dễ chọc, huống chi ban ngày ban mặt, Từ Lượng cũng có mặt, không ai tϊиɦ ŧяùиɠ lên não cả. Chẳng qua Phó Thành như vô tình hỏi: “Muốn đi xem không? Thôn bên cạnh có chợ, bên trong có gian hàng bán mấy sản phẩm thủ công, với vài món dân bản xứ thích ăn, ví dụ như akara, là một loại bánh đậu nành.”
Anh Hiền tàn đầy hứng thú: “Được chứ, đến đây nhiều ngày như vậy rồi em vẫn chưa ăn được thức ăn chính thống của Linia nữa.”
Cô đã đồng ý, Phó Thành im lặng hai ba giây mới nói tiếp: “Thật ra thì hương vị cũng bình thường thôi, không chắc em sẽ thích đâu.”
Akara gì đó đều là lấy cớ, thời gian bọn họ ở bên nhau cũng không còn nhiều nữa, anh đang hết sức ở bên cô nhiều nhất có thể.
Anh Hiền cười cười rồi buộc chặt dây giày: “Ăn rồi mới biết có thích hay không.”
*
Lần này ra ngoài không phải vì nhiệm vụ, đi nhiều người quá sẽ thu hút ánh nhìn của người khác, bởi vậy chỉ đi hai chiếc xe jeep bình thường. Ba người Phó Thành, Lyon, Anh Hiền một chiếc, hai người còn lại một chiếc. Xe của Phó Thành phụ trách đưa quần áo vào thôn, xe khác phụ trách trông chừng. Chuyến đi thứ sáu là hành trình cố định, nếu kẻ thù muốn theo dõi thì sau khi thăm dò được quy luật sẽ rất dễ dàng sắp xếp phục kích.
Phó Thành cẩn thận, dù trước đến nay chưa phát hiện thứ gì kỳ lạ nhưng anh vẫn sắp xếp hai người canh giữ ngoài thôn canh gác chặt chẽ.
Người dân trong thôn đã quen bọn họ xuất hiện đúng giờ, gan cũng lớn hơn một chút, cười hì hì hello với bọn họ.
Cho dù tình thế có căng thẳng thế nào thì vẫn phải tiếp tục cuộc sống, những nơi bom đạn không bay đến thì vẫn phải lo cơm áo gạo tiền
Mấy đứa nhóc trong thôn lần đầu tiên nhìn thấy phụ nữ Châu Á, hết lòng tò mò về Anh Hiền, đứng ở xa lén lút nhìn cô. Đến khi cô nhìn sang thì chúng hốt hoảng thu mắt về như thỏ con rụt rè.
Anh Hiền thấy trong 5 6 đứa bé có 2 đứa tứ chi không đầy đủ, một đứa dưới đầu gối bên trái trống không, một đứa thiếu mất cả cánh tay phải, tỷ lệ khuyết tật bẩm sinh của thôn này không thấp chút nào.
Phó Thành đang nói chuyện với người dân trong thôn, Anh Hiền nói cho Lyon nghe sự thắc mắc của mình
Nụ cười của Lyon nhạt dần, giải thích: “Trước kia nơi này là một trong những căn cứ của Saluo, để phòng người phe chống đối đánh lén, ông ta sai người chôn không ít mìn ở chung quanh. Sau khi Saluo đoạt quyền thành công thì điều đội ngũ đóng quân ở chỗ này đến nơi khác. Người đi nhưng bom còn ở, chôn nhiều quá nên ngay cả bọn họ cũng không rõ vị trí.”
Lyon thở dài, tiếp tục nói: “Bây giờ đỡ hơn nhiều rồi, có người của bộ đội giữ gìn hòa bình hỗ trợ tháo bom mìn, tỷ lệ thương vong hạ xuống không ít. Trước kia… haizzz, nghe mấy chiến hữu từng tham gia gỡ bom nói ngày nào cũng nổ bị thương mấy người.”
“Vì sao lại không dời đi?” Anh Hiền hỏi.
“Những người này sống ở đây hết đời này đến đời khác, căn nhà là toàn bộ tài sản của bọn họ, không mang đi được. Hai tay trắng có thể đi đâu được, không bằng ở lại đây đánh cược một phen.”
Khi nói chuyện, một quả bóng cao su nhìn không ra màu lăn lông lốc đến bên chân Anh Hiền.
Cô ngẩng đầu, thấy thằng bé chống gậy kia đang vẫy tay với mình.
Anh Hiền giơ tay lên, canh chuẩn rồi dùng sức ném. Quả bóng cao su rơi ngay dưới chân cậu bé, không lệch chút nào. Nó lấy gậy ngăn quả bóng lại, nhếch miệng cười gọi: “Thanks you!”
Nó nhảy khập khiễng về chỗ đám bạn, vui vẻ đá bóng. Rõ ràng chạy không nhanh nhưng tích cực đoạt bóng hơn bất cứ ai khác, mà mấy đứa khác cũng nguyện ý chuyền bóng cho nó.
Thấy cô nặng nề, Lyon an ủi: “Cũng xem như trong cái rủi có cái may, sức công phá của mìn không lớn, phần lớn là cảm ứng trọng lực, không nổ mạnh ngay lập tức. Chẳng may dẫm trúng thì chỉ cần bảo đảm không bị lệch trọng tâm là có thể tranh thủ chút thời gian để gỡ, vẫn có tỷ lệ 50% phần thành nguyên vẹn.”