"Xem ra là đã dùng rồi nha, đội trưởng Phó đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được."
Vừa nói, cô vừa tiến lại gần, ngón tay mân mê ngực anh, như có như không trêu chọc: "Bắn vào đó à?"
Phó Thành nắm lấy tay cô, không rõ là cảnh cáo hay đầu hàng mà siết chặt. Trên mặt không có nhiều biểu cảm, dáng vẻ mím môi thậm chí còn có chút lạnh lùng, nhưng đáng tiếc lỗ tai lại đỏ bừng.
“Không nói tức là có.” Cô cố ý nói: “Đúng là đàn ông.”
"Lúc thủ dâʍ anh nghĩ gì thế? Có nhớ em không? Bộ dạng em thế nào, nằm dưới người anh cầu xin tha thứ sao?"
Ánh mắt sáng rực nhìn anh, trong con ngươi là vẻ thích thú, đòi hỏi một câu trả lời.
Phó Thành bất đắc dĩ gọi: "Anh Hiền."
Anh Hiền nhướng mày, trước đây anh không như thế này.
Cô còn nhớ hôm đưa qυầи ɭóŧ cho anh, cũng hỏi anh có tự an ủi hay không, cả khuôn mặt lẫn ánh mắt anh đều lạnh tanh, bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống.
Trước đây anh không quan tâm cũng không sao, anh càng lạnh lùng thì cô càng vui vẻ, nhưng bây giờ tâm trạng của cô đã thay đổi, quay người nhắc lại chuyện cũ, việc vui cũng biến thành thù.
Hiện tại cô báo thù rất sướng.
“Nói đi, em muốn biết mà, bắn nhiều không?” Qυầи ɭóŧ để sát vào mũi, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn anh.
Trái tim Phó Thành đột nhiên co rút, anh chắc chắn mình đã giặt sạch sẽ, nhưng thấy cô ngửi, trong tiềm thức anh vẫn căng thẳng.
Anh Hiền nghẹn cười, nhíu mày, làm như có chuyện nói "Rốt cuộc là anh bắn bao nhiêu rồi, bây giờ vẫn có thể ngửi thấy mùi này."
"Anh Hiền."
Anh dường như chỉ nói được hai từ này.
Hiếm lắm mới có một lần cô mới có đạo đức hơn, sao có thể dễ dàng buông tha được.
Anh Hiền giả vờ lên án: "Bớt làm bộ đi, thủ dâʍ cũng thủ dâʍ rồi, bắn cũng bắn rồi, hiện tại tỏ vẻ đáng thương. Đội trưởng Phó à, mời anh thành thật nói cho em biết cuối cùng anh đã có hành động dâʍ ɭσạи với qυầи ɭóŧ của em mấy lần hửm?"
Anh không nói gì, cô vừa đếm vừa hỏi: "Một lần?"
"Hai lần?"
Vẫn không ngừng? Anh Hiền thực sự kinh ngạc, cô cho rằng kiểu người như Phó Thành thì cùng lắm chỉ làm chuyện hoang đường đó một lần mà thôi, sau đó sẽ trở lại bộ dạng bình thường tự chán ghét bản thân rồi điên cuồng hối lỗi.
"Ba lần?"
Khóe môi Phó Thành giật giật.
Chậc chậc, xem ra là ba lần, vượt quá dự đoán của cô rồi.
Cô im lặng, nhưng ánh mắt cũng đủ để kíƈɦ ŧɦíƈɦ ý thức đạo đức của anh, Phó Thành khô khốc đến mức không thể phản bác, vì vậy dùng nụ hôn để phát tiết.
Nụ hôn mang tính trừng phạt, dịu dàng hơn chiều hôm qua, tính xâm lược mạnh hơn nhưng không quá mức làm đau cô.
Anh Hiền giả vờ thuận theo, thè lưỡi dây dưa với anh, sau đó trong khi anh đang điều chỉnh hô hấp, thở dốc nói: "Gặp em rồi có vui không?"
Anh còn đang do dự có nên thổ lộ tiếng lòng hay không thì chợt nghe cô nói: “Anh có thể bắn vào hoa huyệt mà không phải qυầи ɭóŧ."
Biết ngay cô không nói được gì tốt lành mà.
Phó Thành cáu kỉnh, vừa tức vừa buồn cười.
Thấy cô còn muốn nói nữa, anh lập tức mở miệng cắn chặt môi cô.
Răng nanh nhẹ nhàng ma sát đôi môi non mềm như một giây tiếp theo sẽ cắn rách da, nhưng đầu lưỡi lại vô cùng dịu dàng, hơi thở ẩm ướt xộc thẳng vào miệng cô.
Anh Hiền run lên, hừ một tiếng, không nói gì, vòng tay qua cổ anh làm nụ hôn này thêm sâu hơn.
Ăn sáng xong, cô và Từ Lượng lại được đưa đến phòng bệnh của Kha Nhụy, Anh Hiền báo chuyện vé máy bay cho hai người biết, Từ Lượng khá dè dặt, nhưng đôi mắt lại sáng rực, Kha Nhụy mừng đến chảy cả nước mắt, không ngừng nói cảm ơn anh Phó. Không biết là ai bắt đầu trước, Kha Nhụy và Từ Lượng chăm chú thảo luận sau khi về nước sẽ đưa quà cảm ơn gì cho Phó Thành.
Chắc là biết có thể quay về, áp lực tâm lý chợt giảm hẳn, hai người nói nhiều hơn bình thường, cười nhiều hơn, ngay cả Carol cũng mừng cho họ.
Giữa không khí vui, vẻ mặt của Anh Hiền rất thản nhiên.
Ngay cả khi cô cố ý không nghĩ đến một số chuyện thì những tiếng nói bên ngoài vẫn sẽ nhắc nhở cô.