Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 77




Trans: Jagermeister

Đầu trọc cười khinh thường: "Bitch (con đĩ), mày biết mở chốt an toàn như thế nào sao?"

Anh Hiền vẫn duy trì tư thế giơ súng, cũng chẳng thèm nhìn súng một cái nhẹ nhàng đẩy mở chốt an toàn.

Tất cả người nhà họ Tưởng đều từng trải qua huấn luyện tự vệ, ngay cả Tưởng Chấn. Không mong trở thành cao thủ đánh đấm nhưng lỡ như bị bắt cóc thì phải biết tự cứu, đụng được súng thì cũng phải biết mở.

Nụ cười của tên đầu trọc đông cứng, bàn tay khựng lại tiến thoái lưỡng nan ở sườn eo, bầu không khí vốn đã căng thẳng giờ lại biến hoàn toàn thành gươm súng sẵn sàng.

"Wow, wow, wow!" Tiếng Lyon kinh ngạc đầy khoa trương truyền từ đằng sau tới, xé rách bầu không khí khiến nghiến người khác nghẹt thở này, "Có chuyện gì thế? Tôi bỏ lỡ cái gì à?"
Anh ấy nhẹ nhàng bước tới trước, ngón tay chen vào kẹt ở cò súng.

"Dù nói anh xấu tính nhưng sao ngay cả súng cũng rút ra rồi. Các anh cũng thật là, chỉ biết hóng hớt thôi, câm hết rồi à? Đánh nhau ở đây thì đừng ai nghĩ tới lấy khoản còn lại nhé."

Anh ấy nhìn như nhẹ nhàng siết cổ tay của cô, cười tủm tỉm nói: "Đây không phải là món đồ mà phụ nữ nên chơi đâu."

Anh Hiền bị đau, ngón tay tê rần, khẩu súng rơi vào tay Lyon.

Mấy người vừa rồi vây xem chậm chạp lên tiếng, nhao nhao đi lên trêu chọc.

Có người nói: "Jackson, mày có phải là không được đâu, ra tay với nấm kim châm mới nhú nhỏ như này, ngay cả ngực cũng chẳng có thì có gì vui vẻ, trở về chơi ván giường đi."

Một tên khác nói: "Mẹ nó, đừng nói với tao mày là kẻ ấu dâʍ, tao kề vai chiến đấu với một tên ấu dâʍ mấy tháng liền á? Kinh tởm chết đi được."
"Đéo phải!" Tên đầu trọc văng ra một câu, buông LuLu ra.

"Đi thôi, đi thôi, đi ăn cơm nào, bây giờ dù Angelina Jolie có tới tao cũng chẳng buồn nhìn nữa, phụ nữ làm sao ngon bằng bít tết được."

"Tao thấy mày là gay đấy, mọi người bảo vệ cái mông mình cho tốt nha."

Một tên chắn giữa đầu trọc và Phó Thành, nửa đẩy nửa ôm kéo tên đầu trọc tới nhà ăn.

Đợi người đi xa rồi, Lyon bĩu môi với Lulu một cái, vỗ lên bả vai của Phó Thành: "Tôi đưa cô bé về."

Phó Thành ừ một tiếng, nói rõ tình hình với Lulu đang mờ mịt sững sờ bằng tiếng Linia.

LuLu cũng không mấy vui vẻ như trong tưởng tượng của Anh Hiền, cẩn thận dè dặt hỏi một câu, sau khi nhận được câu trả lời mới lộ ra nụ cười, ngoan ngoãn theo Lyon lên xe.

Anh Hiền hỏi: "Cô bé vừa nói gì thế?"

"Cô bé hỏi tôi nếu như bây giờ rời đi, vậy thì 200 đô la có cần trả lại không."
Anh Hiền im lặng.

Nhìn theo Lyon lái xe rời đi, Phó Thành nói: "Em đi theo tôi."

Anh mặc kệ cô có đi theo hay không cứ nhấc chân đi, bóng lưng lạnh lùng như dao phay.

Trở lại phòng, Phó Thành mãi không mở miệng, Anh Hiền cũng im lặng.

Cô nhìn ra được anh đang cực kỳ kiềm chế cơn giận, cả khoang ngực cơ bắp hơi run rẩy dưới lớp áo phông, gò má cũng căng chặt bởi vì hàm sau cắn chặt.

Đột nhiên, anh nhìn thằng cô chất vấn: "Tưởng Anh Hiền, rốt cuộc em có biết những tên ngoài cửa đó là người thế nào không? Từng người, từng người bọn họ ấy! Trên tay có không biết bao nhiêu sinh mệnh, những mạng sống đó là phần tử khủng bố hay là cái gì khác, chỉ có bản thân bọn họ mới biết thôi! Em giơ súng trước mặt những người này? Cho dù bọn họ không tính gϊếŧ em, cũng có thể có phản ứng bắn theo bản năng. Khoảng cách như vừa rồi, từng người trong doanh trại đều có thể nhắm chuẩn xác vào mắt của em đấy!"
Anh rất tức giận, đôi đồng tử nhạt màu cũng cực kỳ lạnh lẽo.

Cô không nhìn thấy khoảnh khắc mà cô giơ tay lên đó, bàn tay của bao nhiêu người sờ ra sau lưng, thậm chí lính canh ngoài cửa cũng lấy súng trường nhắm vào cô.

Phó Thành không dám nghĩ, nếu như có người nổ súng vào cô thì anh sẽ như thế nào. Sự sợ hãi tột cùng khiến anh mất đi năng lực hành động, anh chưa từng sợ hãi như vậy bao giờ, dòng máu chảy ngược, cánh tay như nặng nghìn cân, không thể suy nghĩ được gì cũng không làm được bất cứ cái gì, lỗ chân lông và đầu óc cùng tê rần, đều cùng hoảng hốt.

Cô không biết bất cứ cái gì cả!

Cô điềm nhiên như không chạy tới nơi này, đưa theo hai người tay trói gà không chặt và kẻ độc tài nói chuyện làm ăn, bị quân phản động truy bắt chạy thục mạng. Bây giờ, cô còn dám rút súng trước mặt đám lính đánh thuê đe dọa đồng đội của họ nữa!
Cô sẽ học cách ngoan ngoãn sao?

Sẽ không, không bao giờ.

Lần đầu tiên Anh Hiền nghe thấy anh nói chuyện với mình bằng ngữ khí như vậy, phẫn nộ, sắc lạnh, ngữ khí không có một chút dịu dàng nào.

Cô mím chặt môi, cúi đầu thừa nhận.

"Em có biết mỗi năm có bao nhiêu người mất tích ở đây không? Vừa rồi cho dù họ nổ súng bắn chết em, chỉ cần chôn thi thể ở bãi đất bỏ hoang, em cũng hoàn toàn biết mất khỏi thế giới này, không ai có thể tìm được em hết."

Anh Hiền vẫn tiếp tục không nói, mà sự kiềm chế cuối cùng của Phó Thành cũng bị sự im lặng của cô đánh tan.

Cô vẫn đang ương bướng với anh.

Tại sao anh phải chịu đựng cơn phẫn nộ sốt ruột như vậy, hoặc là nói đau khổ như vậy chứ.

"Tại sao lại rút súng? Em cảm thấy tôi không nhìn thấy tay anh ta đang làm gì hay là em cảm thấy động tác của tôi chậm hơn anh ta?"
Anh lớn tiếng quát: "Trả lời tôi đi!"

Ngón tay Anh Hiền cuộn lại.

Thấy phản ứng nhỏ này của cô, Phó Thành ý thức được sự thất lễ của mình, bỗng dưng im lặng. Nhưng lửa giận vẫn bùng cháy, anh không biết phải làm sao, không biết bản thân còn có thể làm thế nào.

Cuối cùng Anh Hiền mở miệng: "Anh ta gọi anh là chink." Đây mới là điểm chọc cô nổi giận thực sự. Cô chưa từng nghi ngờ năng lực của anh, chỉ là thời khắc nghe thấy chink, cô cảm thấy không thể chịu đựng được nữa.

Nói xong mấy chữ, Anh Hiền lại ngậm chặt miệng.

Cô cụp mắt, giới hạn phạm vi tầm mắt ở dưới eo của Phó Thành, nhưng cô có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh. Sau khi nhận được câu trả lời của cô, anh nín lặng một lúc, sau đó hơi thở trở nên vừa nặng nề vừa dồn dập. hai tay buông thỏng ở sườn quần chậm rãi nắm chặt, mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Cầm cự một lúc lâu, anh không nói lời nào bước đi ra cửa phòng. Căn phòng không lớn, năm bước đã có thể tới cửa.

Một bước, hai bước... Lúc cô đang nghĩ rằng anh sẽ cứ vậy rời đi thì giày chuyển hướng, đi thẳng tới chỗ cô.

Anh Hiền hoang mang ngẩng đầu, giây tiếp theo đã bị anh dồn vào góc tường.

Đáy mắt Phó Thành ửng đỏ, sự tàn nhẫn ngưng tụ nơi ánh mắt giống như đang căm hờn cô: "Anh ta gọi tôi liên quan gì đến em."

"Tưởng Anh Hiền, em còn muốn như thế nào."

Không cô trả lời, cũng không cần cô trả lời, đôi môi phủ lên môi cô cắи ʍút̼, mạnh mẽ tới mức gần như mất khống chế.

Tại sao cô lại luôn như vậy.

Nếu ngay từ lúc bắt đầu không có ý định giữ lại vậy thì đừng cho anh sự dịu dàng ấy nữa.