Trans: Jagermeister
Lúc hơi muộn, Phó Thành tới dẫn cô đi tắm.
Trong doanh trại đều là đàn ông nên phòng tắm cũng không nhất thiết phải phân ra nam và nữ, chỉ đơn giản chia thành năm vách ngăn để mở.
Phó Thành đưa quần áo để thay và vật dụng tắm gội tới, "Đây là quần áo của tôi, chịu đựng một chút, miệng vết thương không được dính nước."
"Cảm ơn."
Thời kỳ đặc biệt, tình hình đặc biệt, có thể tắm rửa là tốt rồi, Anh Hiền cảm ơn, nhận lấy quần áo rồi đi vào.
Phó Thành luôn canh giữ ở cửa.
Bị thương ở trên chân nên tắm rửa không tiện, Anh Hiền xả ướt khăn mặt rồi lau người, gội qua cho sạch đầu, mặc quần áo của Phó Thành.
Thời tiết rất nóng, cô lau người bằng nước lạnh, độ ấm của quần áo ngược lại còn cao hơn cả da cô, còn có mùi xà phòng nhàn nhạt bao phủ trên áo giống như một cái ôm.
Anh Hiền kéo cổ áo lên gửi một cái, mùi không giống lúc anh ở trong nước, nhưng cũng đơn giản, sạch sẽ na ná như thế.
Đẩy cửa ra, nhìn thấy anh còn ở đây, vẻ mặt Anh Hiền lộ ra chút bất ngờ.
Phó Thành vốn muốn giải thích loại người nào trong lính đánh thuê cũng có, hơn nữa những người này cũng chưa nhìn thấy phụ nữ một khoảng thời gian rồi.
Lời đến miệng quanh co một vòng rồi lại nuốt trở về, không muốn để cô biết những chuyện này.
Bây giờ Anh Hiền mặc một chiếc áo phông tay lỡ màu xanh quân đội và quần dài rằn ri, cộng thêm một đôi dép lê cao su màu đen. Phó Thành cao hơn cô nên quần áo đương nhiên cũng to hơn, mặc vào cũng che qua mông, vì thế Anh Hiền sơ vin áo phông vào lưng quần, gấu quần cũng sắn lên mấy lần, lộ ra mắt cá chân mảnh mai.
Dép lê màu đen càng làm hai chân của cô càng thêm trắng nõn, ngay cả miệng vết thương cũng hóa thành vẻ đẹp phá hủy.
Càng khỏi phải nói, cô còn tô sơn móng tay, đỏ thẫm cực kỳ có sức hấp dẫn.
Tóc Anh Hiền ướt nhẹp, vài giọt nước theo đuôi tóc chảy xuống trước ngực, lờ mờ một mảng sẫm màu, không đến mức lộ ra khe rãnh bên trong nhưng đối với tên đàn ông đói khát vài tháng, những điều này cũng đủ rồi.
Cách đó không xa, vài tên binh lính đang ăn cơm để ý tới sự xuất hiện của cô, quả nhiên nhìn mấy lần liền.
Phó Thành hiểu những ánh mắt đó có ý gì, cơ thể chặn ngang thân hình của Anh Hiền, giơ tay kéo áo ở trong lưng quần của cô ra ngoài.
Áo trở thành váy liền, che được tới giữa đùi, đường cong eo mông đều biến mất.
Anh Hiền nhanh chóng nhận ra được tại sao anh làm như vậy, thật lòng nói một tiếng "cảm ơn".
Phó Thành nhíu mày, nhìn chân lộ ra của cô nói: "Ở đây không có giày mà em có thể đi được rồi."
"Không sao, dép lê cũng rất được mà."
Phó Thành quay người nhìn mấy người đang ăn cơm kia, giọng hơi lạnh lẽo: "Phía trước có binh sĩ nữ, tôi đi hỏi bọn họ có thừa đôi giày nào không."
Anh Hiền đang định từ chối, thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh thì từ chối trở thành gật đầu.
Phó Thành quyết định không để một mình cô đứng đợi ở "hang sói" nên sau khi chào hỏi Từ Lượng thì dẫn cô cùng lái xe tới doanh trại của bộ đội gìn giữ hòa bình.
Sau khi tới nơi, Phó Thành để cô đợi ở trên xe còn bản thân xuống xe mượn giày.
Khoảng hơn nửa tiếng sau, anh cầm một cái túi trở lại xe tiện thể mang tới tin tức của Kha Nhụy: "Cuộc phẫu thuật của Kha Nhụy kết thúc rồi, tác dụng gây mê chưa hết, bây giờ vẫn đang hôn mê."
Anh Hiền thở phào một hơi: "Vậy thì tốt rồi."
Cô mở túi ra, bên trong có một đôi dép, một đôi giày quân đội đế bằng, cò có mấy đôi tất. Anh Hiền thử dép lê trước, rất vừa, nghĩ cái gì đó lại lật đế giày của giày quân đội lên, quả nhiên cũng là kích cỡ của cô.
Cô nghiêng đầu nhìn Phó Thành, thấy anh nhìn chằm chằm không chớp mắt đường trước mắt, không có ý muốn nói chuyện với cô.
Anh Hiền biết điều giữ im lặng.
Đến giờ đi ngủ, Phó Thành lại xuất hiện trong nhà sắt của cô một lần nữa: "Tối nay tôi ngủ cùng em."
Nếu đổi lại là trước kia, cô sẽ nhướng mày hỏi anh "cứ ngủ thế này à", thế nhưng Anh Hiền của bây giờ chỉ ừm một tiếng đã đồng ý rồi.
Cô ngoan ngoãn như vậy, Phó Thành ngược lại không quen, không muốn để cô hiểu lầm, đứng thẳng tại chỗ chuẩn bị nói: "Lính đánh thuê nhận người chỉ nhìn năng lực chiến đấu.... thành phần nhân viên khá phức tạp."
Nói rất khéo léo, không biết cô có thể hiểu được hay không nhưng phải nói thẳng ra một chút...
Làm sao nói được, nói rằng bản thân lo lắng có người trong doanh trại quá thú tính nửa đêm xông tới cưỡиɠ ɦϊếp cô chứ?
Thời điểm từ kia xẹt ngang qua trong đầu, anh cảm thấy rất không thoải mái.
Chân mày Anh Hiền giãn ra, hơi buồn cười.
Anh xem cô là là nụ hoa thuần khiết của tổ quốc à? Có gì mà ngại nói chứ, lúc bọn họ làʍ ŧìиɦ đã nói nhiều như thế rồi.
Nghĩ về quá khứ trong chốc lát tâm trạng cũng thay đổi.
Bọn họ không còn là loại quan hệ kia nữa rồi, cô không nên đùa cợt,