Phó Thành im lặng rời khỏi người cô, lại im lặng buông tay cô ra.
Anh Hiền cứ tưởng chuyện này đến đây là kết thúc.
Cô muốn hỏi anh ‘Chơi đủ rồi sao?’, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt ngược trở về.
Vệt đỏ ở trên cổ tay nói cho cô biết rằng, hiện tại tốt nhất là đừng có kíƈɦ ŧɦíƈɦ anh.
Tuy nhiên, đánh giá của cô về tình hình không những không xoa dịu được Phó Thành, mà ngược lại còn khiến lửa giận vừa mới áp xuống của anh lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
Cô trước nay không phải là người tùy hứng, mỗi một lần khiêu khích chọc giận anh đều là bởi vì cô biết rất rõ người nào có thể chọc, khi nào thì có thể chọc.
Lúc Phó Thành cùng xuống xe với mình, Anh Hiền mới ý thức được có gì đó không đúng.
Cô mím môi, đứng tại chỗ nhìn anh.
Thấy cô bất động, Phó Thành tiến tới gần, nhìn thẳng cô, hỏi: “Sao vậy? Không phải em nói để cho tôi tùy tiện chơi sao?”
Ánh mắt của anh khiến Anh Hiền cảm thấy rất xa lạ.
Phát hiện cô do dự, anh lại tiến lên nửa bước, ngực dán lên bộ ngực của cô, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Tưởng Anh Hiền, tôi chơi chưa đủ.”
Nói xong thì muốn hôn cô.
Anh Hiền nghiêng đầu né tránh, tầm mắt liếc về góc trần nhà, dùng giọng rất nhỏ nhắc nhở: “Nơi này có camera.”
Nhưng mà Phó Thành mắt điếc tai ngơ, nắm lấy cằm cô, không quan tâm mà lấp kín nó.
Anh Hiền có chút kinh hoảng, xô đẩy bờ vai của anh.
Nhưng mà cô càng làm như vậy thì anh lại càng dùng sức hôn hơn, bàn tay dán sát vào sau eo của cô, giống như giây tiếp theo muốn vén váy cô lên rồi với vào trong.
“Phó Thành!” Cô dùng hết sức lực tránh thoát khỏi môi lưỡi của anh, hoảng sợ quát lớn.
Phó Thành không hôn tiếp nữa, nhưng tay vẫn kẹp chặt lấy cô khiến cô không thể cử động. Ngón tay thô ráp vuốt ve môi cô, làm son môi còn sót lại càng thêm loang lổ.
“Em sợ cái gì? Sợ bị camera chụp được đưa lên trên mạng sao? Hay là sợ bị người ta thấy em ở với tôi?”
Anh hùng hổ dọa người đến khác thường.
Anh Hiền chăm chú nhìn vào đôi mắt của anh, thả lỏng cơ thể, làm ra tư thế không hề phòng bị, “Đừng ở chỗ này, được không? Tôi không muốn có người tự sướng với tôi, cũng không muốn bị người khác cách một cái màn hình bắn vào mặt tôi.”
Giằng co vài giây, Phó Thành buông tay.
Chỉ một câu ngắn ngủi đã lập tức miêu tả ra một hình ảnh khiến anh không thể nào chịu đựng được: Một tên đàn ông xa lạ điên cuồng nắm chặt lấy ƈôи ŧɦịŧ của mình, nhìn chằm chằm cơ thể của cô rồi sau đó bắn ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ tanh hôi, một vài giọt vẩy ra màn hình, vừa lúc chính là mặt của cô.
Anh cười lạnh mà nghĩ: Cô thật sự rất biết, biết khi nào nên nói lời gì thì có hiệu quả nhất, thậm chí không quên tránh đi vấn đề của anh một cách hoàn mỹ.
Anh Hiền biết bản thân trốn không được, cho nên khi Phó Thành ép cô lên cửa gỗ thì cô hoàn toàn không hề chống cự.
Phó Thành đi thẳng vào chủ đề, ngón tay sờ lên âm hộ mềm mại, dùng nước xuân chưa khô để xoa nắn. Phát hiện anh đã đến, cửa huyệt mấp máy vài cái, lại phun ra vài luồng nước như là mời gọi ngón tay của anh cắm vào.
Bây giờ đang ở trong nhà của mình, Anh Hiền cũng thả lỏng hơn, hào phóng tràn ra vài tiếng rêи ɾỉ.
Cô trở tay nắm lấy côn ŧɦịŧ của anh, chợt phát hiện vô cùng dính nhớp. Cô cũng không chê dơ, ngón tay cuộn lại nắm chặt lấy cán thô dài, lòng bàn tay cọ qua qυყ đầυ, vừa lên đã cho anh loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn nhất.
Phó Thành cắn răng, hất tay cô ra, sau đó phụt một cái, cắm hai ngón tay vào trong huyệt nhỏ, vừa nhanh chóng thọc vào rút ra, vừa đè lên cơ thể cô, nói: “Hôm nay là tôi chơi em.”
“Ừm, ưm…” Anh Hiền nức nở một tiếng, bắt đầu cố hết sức chịu đựng, giọng nói quyến rũ thút thít thốt ra từng chữ từng chữ một, “Được, cho anh chơi…”
Ngón tay anh ra sức cắm vào huyệt nhỏ vừa đầy nước lại mềm mại để phát tiết, Anh Hiền dùng sức co người lại, nhưng phía sau là cửa, phía trước là anh, cô không thể đi đâu được.
Cắm đến chỗ sâu nhất, Phó Thành cuộn đốt ngón tay lên, không hề lưu tình mà căng tràn cô, móng tay tàn khốc cọ xát ở trong hành lang mỏng manh.
“Ha….”
Anh Hiền nhăn mày lại, đầu gối nhũn ra, cơ thể ngăn không được mà trượt xuống, cuối cùng cũng không ngậm được tay anh nữa.
Phó Thành nhẹ nhàng bế cơ thể như bùn lầy của cô lên, lập tức đi về phòng ngủ, ném người lên trên giường, bộ ngực đầy đặn nhảy lên nhảy xuống, còn chưa làm gì mà núʍ ѵú đã đứng thẳng lên.
Anh Hiền ở trên giường xóc nảy vài cái, sau đó hoàn hồn lại, nhổm dậy nhìn người đàn ông bên giường.
Anh đứng ở mép giường liếc nhìn cô, quần áo vẫn hoàn hảo, chỉ có vùng giữa háng là khóa kéo đã mở rộng ra, để lộ ƈôи ŧɦịŧ đã cứng ngắc ngẩng đầu.
Anh hỏi: “Còng tay đâu?”
Cái còng tay màu hồng nhạt, lông xù xù, bị cô dùng để khóa anh mấy lần trước.
Ý thức được anh muốn làm cái gì, Anh Hiền vô thức nuốt nước bọt, chần chừ một lúc, vẫn là nói: “Ngăn kéo đầu tiên ở bên phải trong tủ quần áo, cửa thứ ba.”