Bà Từ nhìn thấy Phó Thành cũng rất vui mừng, còn cố ý mua thêm xương sườn về làm thêm đồ ăn. Từ cuộc nói chuyện của hai người, Anh Hiền biết được Phó Thành đã từng là đội trưởng của Từ Thụy, còn từng cứu anh ta trong khi làm nhiệm vụ.
Thấy hai người chật vật như vậy, bà ấy lấy quần áo của anh em Từ Thụy cho bọn họ đổi.
Phó Thành thì còn được, anh và Từ Thụy na ná nhau, quần áo cơ bản là vừa người. Anh Hiền lại cao hơn Từ Hạ một chút, cũng đầy đặn hơn một chút, mặc áo lên thì ngực có hơi chật. Phó Thành nhăn mày, cởϊ áσ khoác của mình ra khoác lên vai cô, thắt cổ áo chặt lại, giúp cô cài chặt những cúc áo trước ngực.
Hạ Hạ xin nghỉ về nhà ăn cơm, nói có anh trai tới. Chủ nhiệm lớp biết hoàn cảnh của nhà cô bé, bèn cho rằng là Từ Thụy về, nên cho phép cô bé hôm nay không phải học tiết tự học buổi tối.
Trong bữa cơm chiều, bà cụ cười ha hả nói: “Đội trưởng Phó, bạn gái cậu thật xinh đẹp, định khi nào thì kết hôn?”
Phó Thành chưa gấp gáp, Hạ Hạ đã nóng nảy trước: “Không phải đâu bà, anh Phó Thành là vệ sĩ của chị Tiểu Hiền, không phải bạn trai.”
Vừa nói cô bé vừa nhìn Phó Thành, gương mặt hơi ửng hồng. Phát hiện anh không chú ý tới chính mình, cô bé vừa thở phào vừa nhụt chí.
“Vệ sĩ?” Bà ấy ngây người, khi lại nhìn về phía Anh Hiền thì có vẻ rất khách sáo: “Cô Anh, tôi già rồi nên hồ đồ, ngoài miệng nói không giữ cửa.”
Anh Hiền cười cười nói không có việc gì, gắp một miếng ớt cay xào lên, mới vừa bỏ vào trong chén thì đã bị Phó Thành lấy đi.
“Ăn cay dễ khiến miệng vết thương ngứa, cào sẽ để lại sẹo.” Anh nghiêm túc nói xong, lại bỏ miếng ớt cay kia vào trong miệng.
Sau khi ăn xong, Phó Thành cùng Anh Hiền nhỏ giọng thương lượng xem nên dùng cớ gì để ngủ lại.
May mà bà Từ đã mở miệng giữ lại trước, hai người thuận thế đồng ý.
Biết quan hệ của bọn họ nên bà Từ cố ý chuẩn bị hai phòng, Phó Thành chủ động nhường phòng ấm áp hơn cho Anh Hiền.
Hạ Hạ biết đây là công việc của anh, nhưng nhìn anh chăm sóc người phụ nữ khác như vậy, trong lòng cũng trào dâng sự chua xót.
Lúc nửa đêm, Anh Hiền bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng.
Trong mơ rất loạn nhưng cũng rất chân thật, tất cả âm thanh và hình ảnh vặn vẹo xoay tròn ở trong đầu. Khoảnh khắc cô mở to đôi mắt, mọi thứ đều đã bị đè nén trong một sự im lặng đến nghẹt thở.
Anh Hiền sờ mồ hôi lạnh trên trán, tự giễu mà thở ra một hơi.
Đúng thật là cô vẫn sợ chết.
Từ trước đến giờ không nghĩ tới, cho rằng bản thân không hề sợ, nhưng hôm nay chạm mặt với cái chết, cô mới biết khi mạng mình ngàn cân treo sợi tóc, sợ hãi sẽ khiến con người ta mất hết các giác quan, chỉ còn lại lỗ tai ong ong lên mà thôi.
Nhẹ nhàng xuống giường, Anh Hiền ngồi trong vườn hóng gió.
Gió đêm lạnh đến thấu xương, vừa lúc đông cứng lại sự bất an của cô.
Âm thanh đẩy cửa kẽo kẹt gọi thần trí của cô quay lại, Phó Thành đến bên cạnh cô, “Ngủ không được sao?”
“Ừ.”
Cô ngồi, anh đứng, bóng của anh bao trùm lên thân thể cô, không hiểu sao Anh Hiền lại cảm thấy yên ổn hơn hẳn.
Anh im lặng đứng đó, hình như đang muốn ở cùng cô.
Anh Hiền đứng dậy, ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Tôi trở vào đây.”
Phó Thành đột nhiên cúi người lại gần, ôm chặt lấy cô. Lồng ngực của anh ấm áp, nhiệt độ cơ thể xâm nhập vào cơ thể lạnh lẽo của cô, cảm giác như muốn nóng lên.
Anh hỏi: “Mơ thấy ác mộng à?”
Chuyện này rất bình thường, bình tĩnh như cô lúc ban ngày mới là không bình thường, anh nên phát hiện sớm hơn chút mới đúng.
Anh Hiền bị nóng đến mức nổi da gà, cô từ từ thở hắt ra một hơi, cười nhạt nói: “Hôm nay mới biết, thì ra tôi cũng sợ chết như vậy.”
“Là người thì đều sợ chết.”
“Anh sẽ không sợ.”
Phó Thành mím môi, không trả lời, kéo tay cô đi vào phòng.