Hai người ngồi dậy kiểm tra cơ thể, cỏ dại làm xước một mảng da lớn trên bắp chân cô, xương cốt cả người đau nhức không thôi.
Xe đã bị đâm cháy rụi, nắp ca-pô bật lên bốc khói trắng, làm cho Anh Hiền sợ hết hồn hết vía.
Anh Hiền muốn đi lấy điện thoại của mình về, bị Phó Thành ngăn lại: “Dính dầu rồi, bất cứ lúc nào cũng có khả năng nổ mạnh.”
Vầng trán anh rướm máu, mu bàn tay bị trầy da nghiêm trọng, những chỗ khác thì tạm thời chưa nhìn ra.
Anh Hiền không muốn để anh nhận ra mình đang run rẩy, hỏi một câu ngắn gọn: “Anh sao rồi, có ổn không?”
“Tôi không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi.” Phó Thành nhẹ nhàng bâng quơ đáp, cúi đầu kiểm tra điện thoại. Màn hình đã nát tươm, thế nhưng vẫn sử dụng được, anh đang định báo cảnh sát thì bị Anh Hiền chen ngang: “Chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này trước đi, không biết đối phương còn chuẩn bị gì phía sau hay không.”
Phó Thành nói: “Chắc là không đâu, vừa nãy tôi vẫn luôn chú ý đằng sau, không phát hiện ra kẻ nào theo dõi. Hơn nữa, phía sau tốt nhất nên sắp xếp một chiếc xe container lớn đâm thẳng vào trước khi cô ý thức được vấn đề, chứ không phải đợi đến khi phát hiện cô không sao rồi mới bổ đao.”
Hậu quả là sẽ có thêm một tài xế gây chuyện, con người là nhân tố khó kiểm soát nhất, thêm một người thì nguy hiểm sẽ gia tăng. Sở dĩ đối phương không sắp xếp như vậy, có lẽ cũng do suy xét xuất phát từ phương diện này.
Anh ngồi xổm xuống xem xét bắp chân của cô, nghiêm túc nói: “Cô cần phải nhanh chóng xử lý miệng vết thương.”
“Tôi không sao hết.” Anh Hiền hít một hơi thật sâu, túm lấy bờ vai anh, gằn từng chữ một: “Phó Thành, tôi hết sức nghiêm túc thỉnh cầu anh, mong anh đừng báo cảnh sát.”
Sau khi không khí ngưng đọng một lúc lâu, Phó Thành nặng nề nhìn cô: “Cô biết là ai làm chuyện này?”
Anh Hiền liếm môi, chỉ nói: “Tôi có suy đoán, nhưng không chắc chắn. Nếu suy đoán của tôi là đúng, vậy thì càng không thể báo cảnh sát.” Dừng lại một lát, cô nói tiếp: “Anh có nơi nào có thể cho tôi trốn mấy ngày được không? Bây giờ tôi không muốn trở về.”
Cô cần có thời gian để kiểm chứng suy đoán của mình, tuy rằng trước mắt còn chưa biết xuống tay từ đâu.
Bốn thôn Giang Bắc là hạng mục trong tay Tưởng Anh Kiến, mà cô cũng là chướng ngại vật lớn nhất của Tưởng Anh Kiến, cô không biết mình còn có thể nghĩ như thế nào.
Mâu thuẫn nội bộ gia đình cần phải được giải quyết trong gia đình, một khi để lộ ra bên ngoài sẽ tổn hại đến toàn bộ Tưởng Thị, chẳng có ai coi trọng một công ty không ngừng đấu đá nội bộ.
Quan trọng hơn là, Anh Hiền hiểu rõ Tưởng Chấn, ông ta sẽ không đưa chính con trai mình vào tù, cuối cùng sẽ chỉ giơ cao đánh khẽ mà thôi, thậm chí có khả năng quay ngược lại oán trách cô đẹp che xấu khoe.
Có Tưởng Anh Kiến ở phía trước làm ví dụ, dù cho bây giờ Tưởng Chấn có nể trọng cô như thế nào, Anh Hiền cũng không dám mạo hiểm.
Biến số duy nhất ở đây chính là Phó Thành.
Anh Hiền không nắm bắt được tính cách của anh, liệu anh có nguyện ý giúp cô giấu giếm hay không.
Phó Thành nhìn cô, sau một hồi lặng thinh, anh nói: “Tôi quen một chiến hữu có quê quán ở gần đây, không bằng tới nơi đó. Bây giờ chúng ta không có chứng minh thư, không ở khách sạn được. Hơn nữa nếu ở khách sạn, chẳng bao lâu là có thể bị tra ra, trốn cũng như không thôi.”
Anh đồng ý giúp cô.
Tảng đá đè nặng trên trái tim cô cuối cùng cũng rơi xuống, dù cho thân thể có đau đớn, cô vẫn nở một nụ cười thật tươi: “Cảm ơn anh.”
Diễn cũng phải diễn cho chót, hai người không dám tùy tiện đi nhờ xe ở gần nơi xảy ra tai nạn giao thông, bèn xuôi theo đường núi đi về phía thôn Nam Lâm, quê hương của chiến hữu Phó Thành.
Chưa đi được bao xa đã gặp được một người đồng hương lái máy kéo, Anh Hiền nói dối là hai người tới để leo núi, không cẩn thận ngã xuống triền núi, toàn bộ đồ đạc trên người đều đã rơi cả, mong người đồng hương có thể cho họ đi nhờ đến thôn để gọi điện thoại.