Không đợi anh trả lời, di động bắt đầu rung lên liên tục, khung chat màu xám lần lượt nhảy ra hai ba tin nhắn.
Đầu tiên là địa chỉ của một trung tâm triển lãm gần khách sạn, sau đó cô nói: “Đến không?”
“Mũi của ông ta rất cao, phía dưới hẳn là cũng rất lớn.”
Cuối cùng còn bổ sung một câu: “Không biết liệu có lớn hơn anh không nhỉ.”
Anh có thể tưởng tượng được cô của hiện tại nhất định đang mang vẻ mặt bình tĩnh ngồi ở chỗ đó, ung dung gõ xuống những lời này, thậm chí nếu có người đi tới bên cạnh cô, cô vẫn có thể mặt không đổi sắc mà chào hỏi.
Đôi mắt Phó Thành khép hờ lại, nghiến chặt răng, đứng dậy mặc áo khoác đi ra ngoài.
Rõ ràng biết đó là cạm bẫy, nhưng anh vẫn nhảy vào.
*
Phó Thành đoán không sai, Anh Hiền đúng thật là vừa gửi tin cho anh, vừa mang một vẻ mặt như thường mà ứng phó với Will.
Will nhìn thấy những ngón tay đang chuyển động lên xuống của cô, tò mò hỏi: “Tài xỉu cũng cần phải thao tác liên tục sao?”
Anh Hiền liếc mắt nhìn ông ta, nói: “Tôi đang dồn cược.”
“Chơi lớn vậy sao?”
“Đúng vậy.” Anh Hiền cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ một cái.
Từ nhà Phó Thành đến khách sạn có lẽ mất khoảng ba mươi phút, cô thầm tính toán xem lúc nào ‘thêm tiền đánh cược’ thì tốt.
Sau mười lăm phút, cô canh đúng giờ gửi tin nhắn: “Phó Thành, cho anh một tin chính xác.”
“Đạn đã lên nòng.”
Phó Thành đã tới đại sảnh, khi nhìn thấy tin thứ hai, sắc mặt anh hoàn toàn trầm xuống.
Cái gì gọi là đạn đã lên nòng? Là cô không chờ được hay là người đàn ông kia không nhịn được.
Trong sảnh lớn tổ chức tiệc rượu, Anh Hiền không biết anh đã ở bên ngoài, sau khi gửi tin nhắn, cô không nhịn được mà cong khoé miệng.
Cô cười bản thân quá xấu xa rồi.
Cô có một loại kɦoáı ƈảʍ đùa dai của tuổi dậy thì, rất trẻ con, cực kỳ nhàm chán nhưng lại không ngăn nổi du͙ƈ vọиɠ làm điều xấu đang sôi trào mãnh liệt.
Anh Hiền định đi toilet một chút, cầm lấy túi xách đi ra phía ngoài. Will tinh mắt đuổi theo, thử một lần cuối cùng: “Cô Tưởng, không bằng để lại số điện thoại đi?”
Anh Hiền không nghĩ tới ông ta lại cố chấp như vậy, dứt khoát nói trắng ra: “Will, trông ông không giống một kẻ mặt dày sẽ lì lợm la liếm.”
Will hiểu ý tứ của cô, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối nhưng vẫn rất lịch sự nói: “Bình thường sẽ không, nhưng chỉ tại cô Tưởng quá có sức quyến rũ.” Nói xong, ông ta còn cúi người kề sát mặt của cô: “Have a good night.”
Anh Hiền rất nể mặt đón nhận: “Cảm ơn, ông cũng vậy.”
Nam nữ trưởng thành, được thì đến không thì đi, từ chối người ta không thiết phải nói những lời cay nghiệt, người bị từ chối cũng sẽ không xấu hổ và khó chịu.
Sau khi nói lời tạm biệt, Will trở lại hội trường, đi thẳng tới bên cạnh một người phụ nữ tóc xoăn. Phương hướng bước chân hết sức rõ ràng, xem ra ông ta đã sớm nhắm trúng rồi.
Thật đúng là kẻ ăn cắp quen tay ngủ ngày quen mắt, Anh Hiền buồn cười.
Vừa quay người, cô đã đối diện với ánh mắt của Phó Thành.
Nếu không phải đã sớm biết màu mắt của anh thiên về màu nhạt, thì cô sẽ cho rằng màu sắc u ám này là màu nền của anh.
Sự việc phát triển có hơi không giống như tưởng tượng của cô, cô không hề có ý định để Phó Thành nhìn thấy Will, như vậy thì quá ngây thơ rồi, không cần thiết.
Trò chơi do con người tạo ra khó tránh khỏi sẽ xảy ra sai sót, Anh Hiền cũng không quá để ý, điềm nhiên đưa túi xách cho Phó Thành: “Cầm giúp tôi một chút, tôi đi đến toilet.”