Ngày hôm sau, Phó Thành đã biết vì sao cô nói có thể bắn vào bên trong.
Cô tới kinh nguyệt.
Vừa phát sốt còn tới tháng, đủ để đánh sập bất kỳ người sắt nào.
Anh Hiền chóng mặt nhức đầu, bất đắc dĩ lại gọi điện thoại cho Kha Nhụy, nói mình hôm nay không đến công ty, nhưng mà có việc cần thiết thì gọi điện thoại liên hệ với cô, bất kể là thời gian nào. Sau khi giao việc xong, cô lại ngã xuống giường, đưa lưng về phía Phó Thành, nói: “Anh đi đi, cửa sẽ tự động khóa lại.”
Cô cảm giác không được quá tự nhiên, bởi vì tối hôm qua mình ăn vạ anh như vậy.
Phó Thành không nói gì cả. Anh rời khỏi phòng ngủ. Sau khi đóng cửa kỹ lại, anh gọi điện thoại cho lão Lý trước, sau đó gọi điện thoại cho Từ Chính Hải xin nghỉ. Từ Chính Hải rất hào phóng mà cho anh nghỉ, còn nói trong khoảng thời gian này anh đã vất vả rồi, nếu cơ thể không thoải mái thì nên nghỉ ngơi thêm vài ngày.
Từ Chính Hải là một thương nhân rộng rãi hào phóng, đáng tiếc mẹ hiền chiều hư con, bố hiền cũng như vậy, con của ông ta thì đứa này lại đau đầu hơn đứa kia.
Ngược lại là gia đình của Tưởng Chấn, tuy rằng con cái ngầm lục đục với nhau, nhưng người nào cũng một chín một mười, ngay cả Tưởng Anh Tề xúc động lỗ mãng cũng thi đậu vào một trường đại học không tệ bằng thực lực của chính mình. Anh Thận càng giống với cô, nhận được thư trúng tuyển của Harvard, nhưng không biết vì điều gì mà cuối cùng cậu ta không lựa chọn ra nước ngoài, mà lại lựa chọn đi học ở trong nước.
Loại chuyện như số phận con cái này, quả thực không thể dựa vào đạo lý để nói.
Đợi một hồi không nghe thấy tiếng động gì vang lên, Anh Hiền cho rằng Phó Thành đã đi rồi, cô kéo cơ thể đau nhức xuống giường uống thuốc, kết quả vừa đẩy cửa ra lại thấy anh đang ở trong phòng bếp.
Anh Hiền nhìn anh, lặng lẽ tiến lại gần, tự mình rót một ly nước.
Viên thuốc vừa rơi vào lòng bàn tay đã bị người đàn ông đè cổ tay ngăn lại: “Ăn cơm xong rồi hẵng uống.”
Anh Hiền nhẹ nhàng đẩy tay anh ra: “Không sao.”
Phó Thành thẳng thừng lấy viên thuốc từ trong tay cô đi: “Nghe lời, cơm nước xong lại uống.”
Sức khỏe của Phó Chi không tốt, lúc còn nhỏ cũng không ít lần ngã bệnh. Cô ta bệnh lên thì ầm ĩ hơn Anh Hiền một trăm lần, vừa khóc vừa quậy phá không chịu uống thuốc. Khi đó anh cũng chỉ là một cậu bé choai choai, không biết phải dỗ người khác như thế nào, câu thường nói nhất chính là “Nghe lời”. Vừa nãy thấy cô bụng rỗng mà đòi uống thuốc, anh vô thức buột miệng nói ra câu này.
Nói xong, tự anh cũng cảm thấy không thích hợp lắm, bèn xoay người quấy cháo ở trong nồi, nhưng viên thuốc vẫn đang nằm trong lòng bàn tay anh, không hề có ý định đưa lại cho cô.
Anh Hiền bị giọng điệu như dỗ dành trẻ con của anh làm cho hoảng hốt, nhìn bóng lưng đĩnh bạt của người đàn ông, khóe môi cô khẽ mím lại, cũng không dùng dằng nữa mà trở về phòng ngủ nằm xuống.
Đồ trong tủ lạnh của cô không nhiều lắm, Phó Thành nấu cháo trắng cộng thêm một quả trứng luộc. Chờ cô ăn xong thì mới đưa thuốc và nước lên.
Thuốc phát huy tác dụng, Anh Hiền đứt quãng ngủ đến chạng vạng, nếu không phải giữa chừng phải đứng lên xử lý kinh nguyệt, cô có thể nằm trên giường cả ngày mà không động đậy.
Trong khoảng thời gian đó Phó Thành lại đo nhiệt độ cho cô thêm hai lần, sau khi xác nhận nhiệt độ cơ thể cô đang từ từ giảm xuống, anh mới yên tâm nhẹ nhõm.
Nói đến cùng vẫn là anh không đúng, tối hôm qua không nên phối hợp với cô làm loạn.
Ngủ cả ngày nên tinh thần của Anh Hiền tốt hơn rất nhiều, nhưng khi thấy Phó Thành lại bưng cháo trắng và trứng luộc lên, lông mày cô lập tức nhăn lại.
Lúc còn nhỏ cô cũng từng hâm mộ bạn học khi ốm có mẹ nấu cháo cho ăn, nhưng mà hiện tại cô đã biết, bất cứ loại cháo nào cũng không thể chịu được khi phải ăn ba bữa liên tiếp.
Ăn được hai miếng, Anh Hiền buông cái muỗng xuống: “Tôi không muốn ăn.”
Cô không chỉ xụ mặt mà còn có chút tức giận nhìn anh, dáng vẻ vô cùng trẻ con, Phó Thành cảm thấy rất buồn cười.
Nhưng trên mặt anh lại không có biểu cảm gì, chỉ bình tĩnh hỏi: “Vậy cô muốn ăn cái gì?”
Anh Hiền ngẫm nghĩ giây lát: “Một nồi lẩu cay nóng.” Miệng cô đã nhạt đến mức mất hết mùi vị, mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào muốn ăn chút gì đó có mùi vị mặn mà.