Hai tháng sau, Anh Hiền đang tăng ca ở trong văn phòng thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của Anh Tề.
“Chị! Chị nhất định phải cứu em, việc này mà để bố biết thì em xong đời luôn.” Giọng nói của cậu ta hoảng loạn, nói năng cũng lộn xộn.
Mẹ của hai người đều là Trần Phong, là chị em ruột chân chính nhưng cũng không quá thân thiết, nếu không cùng đường bí lối thì cậu ta cũng sẽ không gọi điện cầu xin cô.
“Làm sao vậy?”
Anh Tề ấp a ấp úng: “Nói qua điện thoại không tiện.”
“Cậu đang ở đâu?”
“Ở nhà, em đang ở nhà.”
“Được rồi.”
Anh Tề đã sớm đứng đợi ở trước phòng cô, khi nhìn thấy cô thì suýt nữa đã bật khóc.
Không lâu trước đây, cậu ta quen một cậu ấm tên là Lục Hiên ở trong một buổi tiệc. Lục Hiên nói thẳng là thích xe của cậu ta, vừa lúc Anh Tề cũng muốn kéo quan hệ với anh ta nên lập tức hào phóng đưa xe cho anh ta mượn đi. Trên danh nghĩa là mượn nhưng trên thực tế là cho luôn. Nhà học Lục làm chính trị, không thể quá phô trương, xe để lại dưới tên của Anh Tề thì ngược lại càng tốt.
Ai ngờ lại xảy ra chuyện.
Ngay trong tối nay, sau khi Lục Hiên uống rượu thì đua xe, đụng phải hành lang bảo vệ, người được đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Tệ nhất là trên xe còn có một cô gái, không thắt dây an toàn, khi xảy ra tai nạn giao thông thì trực tiếp đụng vỡ cửa kính thủy tinh phía trước, người văng ra bên ngoài. Siêu xe xảy ra sự cố, cô gái bị văng ra ngoài lại trong bộ dạng quần áo xộc xệch, ảnh chụp hiện trường rất nhanh đã bị người ta đưa lên trên mạng.
Trong một giờ ngắn ngủi đã có không ít người chia sẻ, chờ đến khi hừng đông thì tất nhiên sẽ lên hot search. Trên ảnh chụp còn có biển số xe rất rõ ràng, sớm hay muộn gì cũng tra được đến trên đầu Anh Tề.
Anh Hiền biết Lục Hiên là ai, mẹ của anh ta là vợ bé nổi danh ở trong thành phố, làm người tình cho người ta tận hai mươi năm vẫn sừng sững không ngã, ngày lễ ngày Tết còn có thể mang theo con đến tìm ông nội lấy bao lì xì.
Thấy cô chậm chạp không hé răng, Tưởng Anh Tề đứng ngồi không yên, cầm lấy tay cô khóc lóc than thở: “Chị, chúng ta là chị em ruột mà, mẹ trốn đi Singapore để thanh tĩnh, bỏ mặc hai chúng ta không hề hỏi han, trước nay bố cũng không thích em. Chị, em chỉ có mình chị là người thân nữa thôi.”
Anh Hiền nhìn cậu ta, hỏi: “Cậu muốn tôi cứu cậu như thế nào?”
“Nhờ anh rể xóa những ảnh chụp trên mạng là được, chỉ cần đừng tra ra được nhà họ Lục, đừng tra ra được em.”
Thì ra là cậu ta đã sớm nghĩ kỹ hết rồi.
Anh Hiền không nói gì, ánh mắt nhàn nhạt bắn qua đây, giống như một chậu nước lạnh tưới lên mặt cậu ta.
Anh Tề khó chịu, suýt chút nữa đã hô to “Em biết từ trước tới giờ chị không coi em là em trai ruột”, nhưng mà hiện tại ngoài Thẩm Đông Dương ra thì không ai có năng lực giải quyết chuyện này, nên cậu ta đành phải tiếp tục nhẫn nại cầu xin cô.
Cuối cùng thì Anh Hiền cũng gọi điện thoại cho Thẩm Đông Dương.
Thẩm Đông Dương không nói gì thêm, do dự vài giây rồi đồng ý với cô.
Hai giờ sau, bầu trời đã tỏa sáng mênh mông, cuối cùng thì Thẩm Đông Dương cũng nhắn tin tới: “Yên tâm.”
Anh Tề còn sốt ruột hơn cô, nghe thấy tiếng chuông di động thì lập tức ngó qua xem. Sau khi thấy rõ nội dung thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, khóe môi không nhịn được mà cong lên.
Nhìn dáng vẻ này của cậu ta, Anh Hiền lạnh lùng mở miệng: “Còn cô gái kìa thì cậu tính toán thế nào?”
Cậu ta sửng sốt, hỏi lại cô: “Ai?” Hiển nhiên là đã quên sự tồn tại của đối phương.
Anh Hiền thất vọng đến cực điểm, tạm dừng một lúc lâu, nói: “Sau này đừng có qua lại với Lục Hiên nữa.”
Anh Tề vội vàng đồng ý: “Được, chị, em nghe lời chị hết, thời gian cũng không còn sớm nữa, chị cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Nhìn bước chân nhẹ nhàng của cậu ta, trong lòng Anh Hiền tràn đầy tự giễu.
Nói là giúp cậu ta, nhưng thực chất cũng đang tự giúp bản thân cô. Nếu chuyện này bị anh cả và chị hai biết, nhất định bọn họ sẽ nắm lấy không bỏ. Bất kể quan hệ của hai người như thế nào, nhưng ở trong con mắt của những người khác trong nhà họ Tưởng, cô và Anh Tề chính là hai người ở trên cùng một thuyền, cột chặt lấy nhau.
Anh Tề cảm thấy bố thiên vị cô, thật ra là bố chỉ thích cô biết nghe lời mà thôi.
Con cái quá nhiều, tình thương của cha cũng phải dựa vào cạnh tranh mới có được.
Trong khi chờ đợi Thẩm Đông Dương, Anh Hiền sắp xếp thư ký Kha Nhụy đến bệnh viện theo dõi tình huống trước.
Khoảng 6 giờ rưỡi, Kha Nhụy gọi điện thoại tới.
“Kha Nhụy, Lục Hiên thế nào rồi?”
“Sếp, anh ta đã ra khỏi phòng phẫu thuật rồi, cuộc phẫu thuật rất thành công, nghỉ ngơi khoảng nửa năm hay hơn năm gì đấy là có thể bình phục.”
Anh Hiền yên lòng, lại hỏi thêm vài câu về biểu hiện của người nhà họ Lục. Sau khi bọn họ biết ảnh chụp ở trên mạng đã được xử lý sạch sẽ thì cũng không quá hùng hổ dọa người, kêu Kha Nhụy truyền lời là chờ sau khi Lục Hiên tỉnh táo lại bọn họ sẽ lập tức xử lý chuyện chuyển viện.
Như vậy cũng tốt, đỡ cô phải lo lắng.
“Cô gái kia thì thế nào?”
“Không tốt lắm, bị thương ở phần đầu, bác sĩ nói là ngay cả có cứu được thì cũng chưa chắc có thể khôi phục lại ý thức.” Kha Nhụy tạm dừng vài giây, hạ giọng nói, “Sếp, còn… cứu không?”
Hồi lâu không thấy cô trả lời lại, Kha Nhụy lại gọi một tiếng: “Sếp?”
Anh Hiền chậm rãi mở miệng: “Bảo bác sĩ nên làm như thế nào thì làm thế đấy. Đã điều tra rõ hoàn cảnh của cô gái đó chưa?”
Kha Nhụy thở ra một hơi, khôi phục lại giọng điệu như bình thường, báo cáo: “Tên thật của cô gái này là Phó Chi, người Giang Châu, cha mẹ đã mất, chỉ có một anh trai. Phó Chi còn chưa tốt nghiệp cấp ba thì đã tới Kinh Châu làm người mẫu, nghệ danh là Anna, đã từng chụp cho mấy quyển tạp chí, mới quen biết Lục Hiên được khoảng một tháng. Hiện tại anh trai của cô ta cũng đang ở bệnh viện, chỉ biết em gái xảy ra tai nạn xe cộ.”
“Thái độ của nhà họ Lục như thế nào?”
“Từ lúc vào bệnh viện đến bây giờ chưa hề hỏi một câu.”
Xem ra là tính mặc kệ.
“Sắp xếp luật sư Vương soạn thảo một phần hợp đồng bảo mật, chuẩn bị xong thì đón tôi cùng đi tới bệnh viện, không cần gọi tài xế, cô lái xe đi, chuyện này càng ít người biết càng tốt.”
“Đã biết, sếp.”
Tắt điện thoại, phía sau vang lên giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Chị ba, chị không nên cứu cô ta.”