Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 124




Đợi Phó Thành đón Anh Hiền trở lại phòng bệnh, Hứa Giai Lý cũng trở về.

Giới thiệu ngắn gọn một phen, Phó Thành chuyển những điều bác sĩ dặn dò cho cô ấy, nói với Lưu Nhiễm: “Bác sĩ Lưu, nghỉ ngơi cho tốt”, sau đó dắt Anh Hiền rời khỏi phòng bệnh.

Hai người vừa ra khỏi phòng bệnh, Hứa Giai Lý đầy kinh ngạc hô to: “Thế mà Phó Thành đã kết hôn rồi, lão Lưu, lúc trước cậu có biết không?”
“…… Lão Hứa, tớ muốn uống nước.”

“Cậu bắt đầu phẫu thuật là khi nào, qua sáu tiếng đồng hồ chưa? Thải khí chưa?”

“Chưa.”

“Aiyo, nói tới cậu, cậu còn không nghe nghiêm túc như tớ. Phó Thành vừa mới nói, sáu giờ sau phải thải ra mới có thể ăn uống.” Hứa Giai Lý lải nhải, “Lão Lưu, gần đây cuộc sống của cậu quá không lành mạnh, cậu chính là ỷ vào tuổi trẻ, không cảm thấy hiện tại xảy ra chuyện rồi sao? Tuổi trẻ cũng không thể mãi lăn lộn như vậy, thân thể là vốn của cách mạng. Cậu đừng không coi trọng nó, chờ hối hận thì đã muộn.”

Yên tĩnh một lúc lâu, Lưu Nhiễm nhắm mắt lại, tiều tuỵ nói: “Biết rồi.”

Cô ta đã hết hy vọng.

Nếu như tình cảm thật sự bất hòa, cô ta còn có thể buông thả bản thân suy nghĩ một chút, nhưng mà… Nào có cơ hội cho cô ta.
*

Bước ra khỏi tòa nhà bệnh viện của trường, Anh Hiền hỏi: “Tại sao đột nhiên bảo em đến đón anh?”

“Không có gì, muốn gặp em sớm một chút.”

Anh Hiền dừng bước, bình tĩnh nhìn anh.

“Làm sao vậy?”

“Thầy Phó, anh không thành thật.”

Anh đặc biệt gọi điện thoại đến tìm cô, lại cố ý dẫn cô vào trường, sau đó thì sao, đến bệnh viện trường đi dạo một vòng rồi về?

Trời đã tối, trên đường không có người, Phó Thành cầm tay cô vuốt ve.

Anh Hiền không có ý định buông tha cho anh, hỏi rõ ràng: “Bảo em đến để cho người ta hết hy vọng?”

“Rõ ràng thế à?” Phó Thành có chút xấu hổ.

Anh Hiền nhướng mày, thật không nghĩ tới, Phó Thành luôn chính trực thành thật còn có loại “bụng dạ” này, cô tò mò hỏi: “Phát hiện khi nào vậy?”

Thấy vẻ mặt hưng phấn của cô, Phó Thành đành phải trả lời: “Hôm nay.”
Biểu hiện Lưu Nhiễm rất có ý tứ, nhiều nhất là đến văn phòng tìm anh nói chuyện kiểm tra sức khỏe của học viên, lần trước cùng nhau ăn cơm cũng có người khác ở đó. Anh không chú ý đến Lưu Nhiễm, đương nhiên sẽ không chú ý tới ánh mắt hay giọng điệu của cô ta. Lần đưa nước trước đó, anh mơ hồ phát hiện Lưu Nhiễm nhiệt tình, nhưng sau đó cô ta lại đưa nước cho những người khác, ai nấy đều có phần. Mãi cho đến hôm nay, Lưu Nhiễm dùng ánh mắt đó nhìn anh, anh mới xác định không phải mình suy nghĩ nhiều, vì thế thừa dịp cô ta ngủ đã gọi điện thoại cho Anh Hiền bảo cô tới.

Không nghĩ tới Anh Hiền lập tức nhìn thấu.

Nếu đã nói đến đây, anh nhân cơ hội này làm rõ: “Hôm nay anh đưa học sinh đến bệnh viện của trường, gặp bác sĩ Lưu bị nôn mửa, anh thấy cô ta rất khó chịu, đứng không vững, nên đưa người đến phòng cấp cứu.”
Anh Hiền gật đầu, hỏi thẳng trọng điểm: “Anh cõng cô ta đi à? Hay là…ôm kiểu công chúa?”

Phó Thành hít một hơi, siết chặt tay cô: “Anh Hiền.”

Giọng nói vừa thấp vừa trầm, lộ ra vẻ dịu dàng bất đắc dĩ.

Anh Hiền mỉm cười: “Nói đùa thôi, Thầy Phó chúng ta quân tử như vậy, nhất định là cõng rồi.”

Bắt gặp ánh mắt của anh, Anh Hiền duỗi ngón tay, đan vào kẽ ngón tay anh quấn quýt, buồn cười hỏi: “Anh sợ em ghen à?”

Phó Thành nhìn cô một hồi, hỏi ngược lại: “Không phải sao?”

“Đồng nghiệp không thoải mái, cần giúp đỡ, chỉ vì cái gọi là tránh hiềm nghi mà lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, trơ mắt nhìn một cô gái chịu khổ. Phó Thành, anh cảm thấy em sẽ thích một người như vậy sao?”

Vừa dứt lời, có người đi ngang qua. Anh Hiền theo bản năng rút tay, không ngờ Phó Thành lại nắm chặt, căn bản không buông.
Đúng thật là quần áo của Anh Hiền rất bắt mắt ở trường quân đội, khi có người đi ngang liếc nhìn cô, thấy bàn tay đan xen vào nhau của hai người thì lập tức thu hồi ánh mắt, nhanh chóng rời đi.

Chờ người đi xa, Anh Hiền cười như không cười nhìn Phó Thành: Bây giờ không sợ bị người ta nhìn thấy nữa à?

Phó Thành giả vờ không hiểu ý tứ của cô, nắm chặt bàn tay mềm mại của cô, nói: “Đi, về nhà.”

Đi được vài bước, Anh Hiền cười khẽ: “Sao em cứ cảm thấy anh muốn em ghen thế nhỉ?”

Hy vọng không?

Phó Thành tâm tình phức tạp. Khi nghe cô tự hỏi mình “Em sẽ thích một người như vậy sao”, trái tim anh đột nhiên trở nên ấm áp, giống như đang uống một ly rượu mạnh vậy. Nhưng trong góc bí mật và ít được biết đến nhất, anh lại muốn gặp lại cô một lần vào buổi tối hôm đó, người phụ nữ đã cắn ngón áp út của anh ở trong văn phòng của mình.
Ngồi lên xe, Anh Hiền không cần kiêng dè, sau khi thắt dây an toàn xong, nắm ngón áp út của Phó Thành quan sát: “Xem ra chỗ này phải sớm đeo nhẫn thôi. Thầy Phó, gần đây thầy có rảnh không? Có muốn tìm một thời gian thích hợp để tổ chức hôn lễ không?”

Phó Thành lập tức giật mình, tắt động cơ vừa mới khởi động, xoay người nhìn cô, ánh mắt nóng rực như lửa, hôn lên mu bàn tay cô: “Lúc nào cũng rảnh.”

Anh Hiền bị ánh mắt của anh thiêu đốt, trái tim đập thình thịch, khóe môi không ngừng nhếch lên.

Hôn lễ cứ như vậy mà cho vào lịch trình, hai người đều không thích phô trương, địa điểm đặt ở phía sau vườn của nhà họ Tưởng. Địa điểm nhà mình, không cần phải lên lịch, chỉ cần dành thời gian cho công ty quan hệ công chúng thì tháng sau có thể làm.

Anh Hiền đích thân gọi điện thông báo cho tất cả người nhà họ Tưởng rằng mình sẽ kết hôn. Anh Kiến, Anh Tư còn có Anh Tề chỉ chúc mừng; Anh Thận sau khi nhận được điện thoại trầm mặc vài giây, tiếng cười kèm theo dòng điện tự động, cậu ta nói chúc mừng, sau đó nói mình học kỳ này có nhiều lớp, không chắc chắn có thể trở về tham gia nghi thức, Anh Hiền nói được, việc học quan trọng; cô cũng lịch sự thông báo cho Đỗ Duyệt, Đỗ Duyệt có thể nói là kinh hỉ, chủ động đề nghị đến giúp đỡ, bị Anh Hiền khéo léo từ chối.
Suy nghĩ của Đỗ Duyệt rất dễ đoán, đại khái là cảm thấy cô tìm một nhà chồng không có quyền không thế, phần thắng thuộc về con trai mình lớn hơn một chút.

Đối với việc này, Anh Hiền cảm thấy rất tốt, Đỗ Duyệt vẫn là Đỗ Duyệt trước kia.


Người phản ứng lớn nhất chính là Trần Phong, cũng không thể nói phản ứng lớn, lãnh đạm thì đúng hơn.

Hai người ở cùng một chỗ lâu như vậy, Trần Phong đại khái cũng đã chuẩn bị tư tưởng, chỉ hỏi cô chắc chắn chưa? Anh Hiền cũng bình thản nói chắc chắn.

Trần Phong nói được, sau đó cúp điện thoại. Ba ngày sau, một xấp văn kiện dày xuất hiện trong văn phòng cô.

“Thỏa thuận trước hôn nhân, con mang về cho Phó Thành xem một chút, nếu cậu ta có lời phản đối nào, đánh dấu ra, mẹ tìm luật sư thương lượng lại. Nếu không phản đối gì thì ký sớm một chút, các con cũng có thể sớm bắt đầu chuẩn bị.”
Anh Hiền lật sang trang cuối cùng để xem số trang, nhướng mày: “106 trang?”

“Viết chi tiết một chút, đỡ phải sau này khó coi.”

“Mẹ, lúc mẹ và bố kết hôn cũng ký như vậy sao?”

“Không ký, cho nên ông ta hối hận muốn chết.” Trần Phong mỉm cười, “Đây có lẽ là sai lầm lớn nhất mà bố của con đã phạm phải trong đời.”

Anh Hiền tiện tay lật xem mấy trang, vui vẻ nói: “Khi ly hôn, sinh con gái được thêm một triệu, con trai thì nhiều hơn hai triệu? Mẹ, đây có phải hơi mỉa mai rồi không, bây giờ con gái của mẹ là chủ tịch rồi đấy.”

Sắc mặt Trần Phong không thay đổi, nói: “Anh Hiền, đây là hiện thực.”

Anh Hiền cười cười, không tranh cãi với bà ấy. Cách suy nghĩ khác nhau, tranh luận chỉ là lãng phí lời nói.

Trần Phong cho rằng cô đã bị mình thuyết phục, đang muốn mở miệng, chợt nghe đối diện hỏi: “Mẹ, mẹ và chú Trương có định kết hôn không?”
Sắc mặt Trần Phong thay đổi, theo bản năng phủ nhận, suy nghĩ một lát bèn nuốt lời phủ nhận vào trong, đổi thành: “Con biết rồi sao?”

Bà ấy đang trong độ tuổi khoẻ mạnh, làm sao có thể vì Tưởng Chấn mà sống cô độc đến già. Sau khi có một chỗ đứng ở Singapore, trải qua mấy trận thăm dò mập mờ, cuối cùng bà ấy cùng Trương Ngọc Sơn đến với nhau.

Trương Ngọc Sơn lớn hơn bà ấy 5 tuổi, sinh ra và lớn lên ở Singapore, kinh doanh vận tải biển. Sau khi người vợ trước mất hơn mười năm, ông ta không tái hôn và một mình nuôi dạy hai con một trai một gái trưởng thành.

Không giống như Tưởng Chấn, Trương Ngọc Sơn yêu thương con cái và con cái cũng yêu ông. Hai đứa con của Trương Ngọc Sơn rất yêu thương nhau, đối với ông ta cũng rất tốt.

Sở dĩ hai người vẫn chưa kết hôn, nguyên nhân là vì Trần Phong: lúc ly hôn, Tưởng Chấn đưa ra một điều kiện, có thể chia cổ phần, nhưng chỉ cần Trần Phong tái hôn sẽ phải trả lại toàn bộ cổ phiếu. Tất nhiên, Tưởng Chấn sẽ bồi thường những tài sản khác có giá trị tương đương.
Trần Phong vui vẻ ký tên.

Chỉ vì câu nói này, bà ấy đã từ chối lời cầu hôn của Trương Ngọc Sơn.

Trương Ngọc Sơn từng hỏi: “A Phong, em thật sự muốn dùng cả đời mình để đi cùng với Tưởng Chấn sao?”

Trần Phong nói: “Em không phải vì ông ta.”

Trương Ngọc Sơn thở dài: “Anh biết. A Phong, quá khứ cũng tốt, công ty cũng tốt, nếu em quá coi trọng nó, người bị thương chính là em.”

Trần Phong lúc đó trầm mặc thật lâu, cuối cùng nói: “Ngọc Sơn, anh đừng ép em.”

Trương Ngọc Sơn không ép bà, chỉ là Trần Phong không thể nhìn thẳng vào vẻ mặt thất vọng của ông ta.

Không nghĩ tới hôm nay, bà ấy lại được nghe con gái nói những lời tương tự.

“Trước kia mẹ cũng cho rằng công ty chính là tất cả, mỗi một câu mẹ nói, mỗi một việc làm, đều là vì có được nó. Nhìn như Tưởng thị thuộc về mẹ, nhưng thực sự là mẹ thuộc về Tưởng thị.”
Điều mà Anh Hiền không nói là nếu cô có thể biết sự tồn tại Trương Ngọc Sơn, Tưởng Chấn chắc hẳn đã sớm biết, như vậy, Tưởng Chấn xem Trần Phong đưa ra lựa chọn cho “điều kiện” của mình như thế nào?

Cô không muốn suy đoán quá nhiều, giống như cô cũng không có cách nào xác định. Sở dĩ Tưởng Chấn không ký thỏa thuận trước hôn nhân với Trần Phong, liệu ông ta có thực sự quên, không có ý thức về phương diện này, hay là do thứ gì khác.

Thu lại suy nghĩ, Anh Hiền cười khẩy, nhẹ nhàng ném cho mẹ một thông tin nóng: “Mẹ, con và Phó Thành đã nhận giấy chứng nhận kết hôn xong rồi.”

Trần Phong hoàn hồn, không dám tin nhìn cô.