Phó Thành và Anh Hiền sóng vai ra khỏi sân huấn luyện. Đang ở trường, anh lại mặc đồng phục chiến đấu, quá thân mật sẽ thu hút sự chú ý, vì vậy anh không kéo tay cô.
Anh Hiền hiểu được sự kiêng dè của anh, đừng nói là nắm tay, cô đứng ở đây không làm cái gì cũng đủ khác biệt rồi.
Không giống Lưu Nhiễm, vừa nhìn đã biết là đồng loại của anh.
Phó Thành hỏi: “Anh Hiền, sao em vào được?”
“Gọi điện thoại cho anh không được, định đi, vừa lúc gặp thầy Lư ở bên ngoài trở về, ông ấy đưa em vào.”
“Anh không thể mang theo đồ dùng cá nhân trong buổi thuyết trình, anh để điện thoại di động ở trong văn phòng.” Đáy mắt lộ ra ấm áp, anh hạ giọng hỏi: “Sao đột nhiên em đến đây.”
Nhớ anh rồi à?
Anh Hiền trả lời câu hỏi: “Em đến không đúng lúc sao?”
Cô nở nụ cười, con ngươi đen đến mức lấp lánh.
Phó Thành nhìn cô chằm chằm. Sau khi hai người ở bên nhau, cô chưa từng nói chuyện theo cách Thái Cực Quyền này.
Anh Hiền giả vờ không biết ánh mắt của anh đang ở trên người mình, quay đầu nhìn về phía xa xa, hỏi: “Đó là sân bắn hả?”
“Ừm.” Phó Thành thuận theo lời cô nói, giới thiệu kiến trúc xung quanh đây: “Nơi mà mọi người ra vào là nhà ăn thứ ba, còn tòa nhà phía sau chính là học viện của bọn anh…”
Anh Hiền đi giày cao gót, đẹp thì đẹp nhưng thực tế đi được một lúc cảm thấy chân rất mỏi. Phó Thành chú ý đến bước chân cô đang chậm lại, nói: “Có muốn đến phòng anh xem thử không?”
“Được.”
Anh Hiền nghĩ phòng anh nói chính là ký túc xá, kết quả Phó Thành dẫn cô đến một văn phòng của học viện thông tin và truyền thông.
Anh Hiền nhướng mày: “Anh có văn phòng riêng hả?”
Phó Thành: “Chỉ là tạm thời, nếu không có văn phòng thì khi học viên lấy tài liệu và nộp bài tập sẽ không biết đi đâu tìm anh, thầy Lư và nhà trường xin, phê duyệt nơi này cho anh sử dụng. Văn phòng của ông ấy ở ngay bên cạnh.”
Anh là trợ giảng, ngoài việc đứng lớp anh còn phụ trách một số công việc ngoại khóa, giúp đỡ học viên tìm người.
Văn phòng không lớn, bàn ghế gần cửa sổ, trên bàn ngoại trừ máy tính còn có hai quyển sách, bút mực ngay ngắn, giống như lúc Phó Thành ở nhà.
Phó Thành lấy điện thoại di động từ trong ngăn kéo ra, thấy cuộc gọi nhỡ của cô, đang muốn nói chuyện thì có người gõ cửa đi vào. Đó là một cô gái tóc ngắn mặc đồng phục quân đội.
“Thầy Phó, đây là bài tập luận văn nhỏ mà thầy Lư đã giao từ tuần trước.” Vu Tĩnh Hòa nhìn thấy Anh Hiền thì dừng lại.
Anh Hiền thấy vẻ mặt nghi ngờ và ngạc nhiên trên mặt cô ấy khi nhìn thấy người ngoài, cô mím môi mỉm cười, đứng dậy đi về phía cửa.
Cô vẫn biết mình cùng Phó Thành thuộc hai thế giới khác nhau, biết thì biết, hôm nay đi tới địa bàn Phó Thành cô mới biết là bản thân mình khác biệt như thế nào, Phó Thành gọi cô: “Anh Hiền? “
Anh Hiền: “Em đi vệ sinh.”
“Anh dẫn em đi.”
“Không cần, nói cho em biết đi như thế nào là được.”
Phó Thành nghe ra giọng điệu lạnh nhạt của cô, ngại có người ở đây không tiện nói thêm gì, chỉ có thể hỏi: “Em chắc chắn?”
Anh Hiền nở nụ cười: “Chắc chắn.”
Không chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì, anh giúp cô cởϊ qυầи ra sao? Thật là một giáo viên giỏi dạy học không biết mệt.
Phó Thành: “Ra ngoài rẽ trái, đi đến cuối, nó ở bên tay phải.”
Anh Hiền: “Cảm ơn thầy Phó.”
Bước ra khỏi phòng, Anh Hiền theo thói quen đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Vu Tĩnh Hòa hỏi: “Thầy Phó, em nên đặt ở đâu?”
“Đưa cho tôi đi.” Phó Thành nhận lấy, sau đó đi đến cửa, đẩy cửa ra.