Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 115




Anh Hiền vốn định tổ chức hôn lễ trong thời gian Phó Thành học nghiên cứu sinh, không ngờ Tưởng Chấn qua đời, kế hoạch đành phải hoãn lại.

Lư Học Lâm là giảng viên nghiên cứu sinh của Phó Thành biết tâm nguyện của anh, đã đặc biệt hẹn anh ra nói chuyện trước kỳ thi tiến sĩ, nói rõ ưu và nhược điểm, hy vọng anh có thể tiếp tục học tiến sĩ, tương lai ở lại trường giảng dạy.

Anh có nhiều kinh nghiệm trên tiền tuyến, nếu có bằng tiến sĩ thì tiền đồ tương lai của anh sẽ vô hạn, hơn nữa khi tốt nghiệp tiến sĩ là vừa cấp quân hàm thiếu tá, cũng thích hợp hơn với tình cảnh của anh.

Phó Thành do dự.

Lư Học Lâm đoán được anh đang nghĩ cái gì, nghiêm túc nói: “Tiểu Phó, không phải chỉ chiến đấu trên tiền tuyến mới tính là phục vụ quốc gia, trở thành một giáo viên ưu tú, đào tạo cho đội ngũ càng nhiều sĩ quan ưu tú cũng là một loại cống hiến. Giáo viên của trường chúng ta chủ yếu là chú trọng lý thuyết hơn thực chiến, kinh nghiệm thực chiến của cậu rất phong phú, có thể dạy cho học sinh nhiều hơn, đặc biệt là đối với học viên chỉ huy, thực chiến đặc biệt quan trọng.”
Phó Thành gật đầu: “Thầy, thầy nói đúng.”

Lư Học Lâm cảm thấy vô cùng hài lòng khi giữ được một học viên ưu tú. Tâm trạng thả lỏng, nói chuyện cũng tùy ý, cười nói: “Hơn nữa công tác quản lý ở trường học so với quân khu vẫn lỏng lẻo hơn một chút, người nhà của cậu cũng không thể hành quân, nếu như cậu tốt nghiệp rồi đến bộ đội cơ sở, người nhà của cậu một tháng cũng chỉ có thể gặp mặt một lần, không có lợi cho sự ổn định của một gia đình nhỏ. Thầy là người từng trải, tình cảm dù có sâu đậm đến đâu cũng không thể qua được việc không được thấy mặt nhau.”

Phó Thành mím môi, vẻ xấu hổ thoáng qua trên khuôn mặt cứng rắn.

Tháng 6, Phó Thành tốt nghiệp đúng hạn. Bởi vì có kinh nghiệm đặc biệt và được thầy đề cử, anh đã nhập ngũ với tư cách là lính đặc cách, trước tiên tiến vào đội tiếp nhận ba tháng giáo dục nhập ngũ cùng với huấn luyện tân binh, sau khi sát hạch đủ tư cách thì được cấp quân hàm thượng úy, với tư cách là sĩ quan trở về trường đào tạo sâu.
Trong thời gian huấn luyện anh không được tùy ý ra ngoài, bởi vậy cũng đã ba tháng rồi Anh Hiền cũng không được gặp Phó Thành.

Giữa tháng 10, sau khi huấn luyện kết thúc, Anh Hiền lái xe đến đón Phó Thành. Cô biết xe của mình quá bắt mắt, không cần Phó Thành nói, cô chủ động đề nghị đợi anh ở trạm xe buýt cách quân khu vài trạm dừng.

Từ xa, Anh Hiền nhìn thấy một người đàn ông mặc quần rằn ri bước xuống xe buýt, bởi vì anh cao, lại có khí chất không giống với người thường nên vô cùng bắt mắt.

Tóc anh ngắn hơn so với lúc hai người gặp mặt lần trước, khiến cho mặt mày anh càng lúc càng nổi bật. Anh rám nắng, cánh tay trần trụi, cơ bắp nhô lên, đường nét dường như sắc nét hơn nhiều so với ba tháng trước.

Anh Hiền không vội lên tiếng, vẫn đang thưởng thức. Không chỉ mình cô nhìn, hầu như mỗi người đi ngang qua Phó Thành đều sẽ nhìn anh nhiều hơn vài lần.
Phó Thành như vậy làm cho cô cảm thấy có chút xa lạ, mạnh mẽ khơi dậy du͙ƈ vọиɠ quen thuộc trong người cô.

Anh đang tìm cô, ánh mặt trời làm anh chói mắt, hai mắt hơi nheo lại, phát ra cảnh giới người không liên quan chớ tới gần. Khoảnh khắc nhìn thấy cô, ánh mắt anh lập tức dịu đi, đôi môi mỏng không tự giác giương lên, sải bước đi về phía cô.

Anh Hiền đưa tay về phía anh, đôi mắt cười dịu dàng, nhìn qua rất đoan trang.

“Em đợi anh lâu chưa?” Phó Thành lên xe thì hỏi.

Anh Hiền lắc đầu: “Em vừa mới đến.”

Nắng gắt cuối thu ở Kinh Châu, tháng 10 chính là thời điểm nóng nhất. Trên người anh đổ đầy mồ hôi, mùi xà phòng cùng mùi mồ hôi nhàn nhạt xông vào mũi Anh Hiền.

Bụng nhỏ của Anh Hiền co rút, giữa hai chân tiết ra chút ẩm ướt.

Đầṳ ѵú tựa như cũng cương cứng, nhẹ nhàng cọ vào áo ngực, sinh ra kɦoáı ƈảʍ bị đè nén.
Anh Hiền khởi động xe, thần sắc như thường hỏi: “Bên ngoài nóng lắm à, sao mà đổ nhiều mồ hôi như vậy?”

Phó Thành cúi đầu, kéo cổ áo mình ngửi ngửi, hỏi cô: “Mùi rất nặng sao?”

“Không có.” Anh Hiền điều chỉnh lỗ thông hơi điều hòa, nói, “Đừng thổi, cẩn thận cảm lạnh.”

Phó Thành kéo tay phải cô đặt trên đùi mình, nắm chặt.

“Đang lái xe mà.” Anh Hiền liếc nhìn anh.

Phó Thành đáp một tiếng, vẫn không buông tay. Nắm lấy một lúc sau đó đổi thành kẹp ngón tay cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve.

Vết chai ở tay anh cũng dày hơn một chút, có loại cảm giác lực lượng nguyên thủy.

Biết anh nhớ cô, tám phần không có “ý nghĩ lệch lạc” gì, nhưng Anh Hiền lại ướt hơn.

Thẳng đến khi lên cao tốc, Phó Thành mới buông hai tay cô ra để cô cầm vô lăng.

Trở lại căn hộ, trước tiên Phó Thành đè cô hôn một hồi, sau đó nói muốn tắm rửa, rời khỏi người cô.
Anh Hiền nhìn lướt qua lều trại dựng đứng giữa hai chân anh, cười như không cười nói: “Thật ra không cần tắm rửa cũng được, nếu như anh gấp.”

Phó Thành mím môi nhìn cô, do dự ba bốn giây, vẫn là đi tắm rửa.

Anh không muốn biến mình thành cầm thú, vừa về đến nhà còn chưa tắm đã nhào tới.

Anh Hiền âm thầm thở dài, thầm nghĩ trở về quân đội rồi có phải những định nghĩa đạo đức khó hiểu kia của anh cũng được tái tạo lại hay không?

Nếu anh sờ thử giữa hai chân cô, sẽ biết cô đã chuẩn bị xong, trực tiếp cắm vào cũng sẽ không đau.

Thế nhưng Anh Hiền không định nói cho anh biết, còn có cái gì khiến người ta dục hỏa đốt người bằng việc Phó Thành áp chế tìиɦ ɖu͙ƈ sao?

Không có.

Phó Thành tắm rửa xong đi ra, thấy Anh Hiền nghiêm túc hỏi anh ăn cái gì thì sửng sốt một chút, ngồi xuống với ƈôи ŧɦịŧ nửa mềm nửa cứng.
Ánh mắt anh nóng rực đến mức muốn ăn tươi nuốt sống cô, lại còn giả vờ chọn nhà hàng.

Hai người ra ngoài ăn cơm, sau đó lại đi xem phim.

Anh Hiền chọn phòng tình nhân, ngồi trong góc, một tay chầm chậm sờ lên giữa hai chân Phó Thành, cảm nhận được cơ bắp của anh căng thẳng lại trong nháy mắt, đồ vật dưới quần cũng nhanh chóng bị sung huyết, căng lên khiến cho khóa kéo biến dạng.

Cô chỉ phụ trách châm lửa, không phụ trách dập lửa, thản nhiên thu tay lại, nhìn chằm chằm màn hình lớn, giống như cô là người nhập tâm xem hơn ai hết.

Chỉ là, nam nữ chính trên màn ảnh đang sinh ly tử biệt, khóe miệng của cô lại nhếch lên.

Ác liệt như vậy, giống như lúc hai người lần đầu gặp nhau.

Khi đó anh hận đến nghiến răng nghiến lợi, hiện tại ——

Anh Hiền chú ý tới ánh mắt của anh, nghiêng đầu nhìn thẳng anh, nụ cười càng ngày càng đậm, dùng khẩu hình hỏi anh: Còn xem không?
Đôi mắt Phó Thành thâm trầm, đứng dậy coi như câu trả lời.

Thực ra Anh Hiền cũng là một cao thủ nhẫn nại. Không giống như Phó Thành là xuất phát từ một ít nguyên tắc mấu chốt nào đó, sự nhẫn nại của cô có nguồn gốc từ sự hứng thú.

Bất cứ lúc nào cũng có thể giải tỏa được du͙ƈ vọиɠ, thoải mái quá nhiều thì luôn có chút buồn chán, vô vị, tẻ nhạt, ngược lại là khi trải qua sự kìm nén sau đó mới phun trào thì lại càng dễ khiến người ta cảm thấy bùng nổ kɦoáı ƈảʍ, khiến người ta rùng mình.

Về đến nhà, qυầи ɭóŧ của Anh Hiền đã ướt đẫm nhưng cô cũng không vội, thản nhiên đá giày cao gót rơi xuống, nhìn Phó Thành hỏi: “Phó Thành, em vẫn còn một nguyện vọng nhỏ, anh có thể giúp em thực hiện nó không?”

Yết hầu của Phó Thành khẽ nhúc nhích, theo bản năng ý thức được sự nguy hiểm. Chỉ có điều sự nguy hiểm này lại như châm thêm một cây củi vào dục hỏa của anh.
“Nguyện vọng gì?”

Anh Hiền không trả lời, đôi mắt quyến rũ nháy mắt với anh rồi đi chân trần vào phòng ngủ.

Từ trong ngăn kéo nội y lấy ra một cái qυầи ɭóŧ chữ T đã được giấu từ rất lâu: Màu đỏ rượu, có ren, một chiếc dây mảnh được gắn vào mặt sau của tấm vải hình tam giác nhỏ hẹp.

Anh Hiền ngồi bên mép giường, hai ngón trỏ kéo căng qυầи ɭóŧ, nói: “Còn nhớ nó không?”

Phó Thành nuốt nước miếng.

Đương nhiên nhớ kỹ, đây là cái mà anh bồi thường cho cô, cái trước bị anh ở trong phòng làm việc… phá huỷ. Bởi vì quá ướt, dây cũng bị anh kéo lỏng nên sau khi làm xong, cô trực tiếp cởi xuống vứt bỏ vào thùng rác.

Cái qυầи ɭóŧ này nhìn qua rất mới, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại hỏi: “Em không mặc nó?”

“Không.”

“Vì sao?”

“Bởi vì… Anh đoán đi?”
Ánh mắt Phó Thành nóng bỏng.

Bụng dưới của Anh Hiền co rút lại tê dại nhưng cô vẫn cong môi, nhẹ giọng nói: “Anh còn nhớ ngày đó ở phòng làm việc em nói cái gì không? Phó Thành, em muốn xem anh mặc nó.” Giọng điệu cô vừa như dụ dỗ lại vừa như đang bàn bạc, hỏi, “Có được không?”

Phó Thành nhìn thẳng cô, vẻ mặt đen tối khó phân biệt. Khi nhìn thấy cô lấy ra thứ đồ này, anh cũng đã đoán ra cô định làm gì.

“Anh Hiền, đừng nghịch.”

Anh Hiền không nản lòng, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Anh xem, chính em cũng chưa từng mặc, vẫn giữ lại cho anh đó. Em sợ lỡ em mặc rồi, anh ngại bẩn thì lại càng không chịu mặc.”

“Nói bậy! Anh sẽ không ngại…”

Đối diện với cặp mắt tràn đầy ý cười như nước, Phó Thành mím môi không nói nữa.

Cô cố ý.

Anh Hiền đứng dậy, tới gần lồng ngực anh, cắn nhẹ vào cằm anh, lẩm bẩm: “Có được không?”
Cô đã sớm muốn làm như vậy rồi, nhưng vào đêm cầu hôn đó Phó Thành nghĩ rằng cô muốn bỏ đi, thế nên đã nói là mình sẵn sàng phối hợp với bất kỳ trò chơi nào của cô để giữ cô lại.

Có những lời này nên cô dường như có thể muốn làm gì thì làm, nhưng thật sự ra là rơi vào thế bị động. Anh Hiền đã ngừng đề cập đến việc chơi trò chơi trong một thời gian dài, vì sợ Phó Thành nghĩ rằng cô đồng ý cầu hôn thật sự chỉ vì chơi trò chơi.