Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 113




Nghĩ đến chuyện sau khi Phó Thành nhập ngũ không thể tùy tiện ra nước ngoài, thừa dịp anh nghỉ hè, Anh Hiền dẫn anh cùng đi thăm Tưởng Chấn.

Tinh thần của Tưởng Chấn không tệ, nhìn thấy cô thì vẫy tay cười: “Anh Hiền, lại đây xem cây phong Nhật Bản mới trồng của bố, Geisha, rất giống Ukigumo, nhưng đỏ hơn. Con đến không đến đúng lúc, tuần trước màu sắc nó đậm hơn, còn có lá hồng nữa.”
“Cây này phải có mấy chục năm tuổi rồi chứ?” Anh Hiền thế chỗ của Hứa Tiếu, đẩy Tưởng Chấn đi tản bộ trong hoa viên.

“Không sai, con rất có mắt. Vì cái cây này mà đã khiến bố chờ đợi khoảng hơn hai tháng. Bốn cây trước đó đã chết, người Pháp làm vườn kia muốn thuyết phục bố từ bỏ, nói rằng không có khả năng thành công. Tại sao lại không thể, đây không phải là thành công rồi sao.” Tưởng Chấn không khỏi kiêu ngạo mà nói, những thứ có thể khiến ông ta chờ hơn hai tháng cũng không nhiều lắm.

Anh Hiền cười đáp một tiếng.

Khát khao muốn có được hoa thơm vật lạ của Tưởng Chấn cũng giống như tìm kiếm phụ nữ vậy, người mà thực sự yêu hoa thì chết hai cây là biết nên từ bỏ rồi.

Tưởng Chấn hào hứng triển lãm cho cô xem chiến lợi phẩm của mình, ông ta không thích chờ đợi nên đã dời toàn bộ sang trồng cây cổ thụ, khu vườn phía sau nhà sẽ được cải tạo một lần nữa.
Dù tinh thần rất phấn chấn, ăn mặc cũng rất cầu kỳ nhưng nhìn qua Tưởng Chấn lại già đi rất nhiều, từ khí chất đến cơ thể đều xuống sắc toàn bộ. Từ thời điểm bắt đầu về già, ông ta không còn là Tưởng Chấn ngày xưa nữa. Bây giờ ông ta có lẽ rất khó để thu hút các cô gái trẻ, cho dù ông ta có bao nhiêu tiền đi nữa.

Sau khi quan sát một vòng, Anh Hiền đẩy Tưởng Chấn về lại để cắt tỉa bồn hoa, đây là việc làm vườn duy nhất mà chính tay ông ta tự làm.

Tưởng Chấn hỏi: “Gần đây Anh Kiến đang làm gì vậy?”

Anh Hiền đáp: “Gần đây anh cả đã cho ra mắt khu nghỉ dưỡng ở đảo Thiên Hồ.”

“Nó có làm khó con trong hội đồng quản trị không?”

Anh Hiền mỉm cười: “Không, bố, anh cả không phải là loại người đó. “Nói thẳng ra cô vẫn có phòng bị với Tưởng Anh Kiến, nhưng trước mắt xem ra Tưởng Anh Kiến hình như không có dã tâm gì quá lớn.
Tưởng Chấn chế nhạo: “Người mà ngay cả vợ mình còn không quản được thì cũng không tạo ra được sóng lớn gì.” Nói xong, răng rắc một tiếng, giơ tay cắt cành cây khô vô dụng xuống.

Anh Hiền im lặng không lên tiếng, nghĩ thầm chắc cõ lẽ là Tưởng Chấn đã thấy được tin đồn.

Lúc trước vì Tưởng Chấn không thích Đổng Thuyên nên cô ta sống như một người vô hình, hiện tại Tưởng Chấn không có ở đây, cuối cùng cô ta cũng có thể làm màu tái xuất, liên tiếp xuất hiện trong các hoạt động xã hội khác nhau. Mỗi khi xuất hiện, quần áo và đồ trang sức đều có thể khiến cho người ta bàn tán một phen.

Tưởng Anh Kiến cũng nhiều lần bị người ta chụp ảnh đang tay trong tay với Đổng Thuyên đi dạo phố, xem ra anh ta cũng không khó chịu với sự làm màu của vợ mình.

Tưởng Chấn châm biếm nói ra câu này rồi lại trầm mặc, một lúc lâu sau đột nhiên nói: “Nó và con hai đều giống Nguyệt Cầm, trọng tình cảm.”
Buông kéo xuống, Tưởng Chấn xuất thần nhìn ra xa, không biết đang suy nghĩ cái gì. Sau một hồi im lặng, ông ta thở dài và nói: “Là bố có lỗi với bà ấy.”

Anh Hiền im lặng lắng nghe, ân oán của người lớn, cô không thể xen mồm vào nói được.

Không biết Trang Nguyệt Cầm nghe thấy câu xin lỗi muộn tới ba mươi năm này sẽ cảm thấy thế nào, sẽ cảm động sao? Hay là thoải mái? Hoặc là càng oán hận hơn?

Anh Hiền không biết nhiều lắm về Trang Nguyệt Cầm, chỉ biết bà ấy là con gái duy nhất của bí thư thành ủy, năm đó bà ấy yêu từ cái nhìn đầu tiên đối với Tưởng Chấn, khi đó ông ta vẫn còn một nghèo hai trắng, nếu không phải là ông ta thì không gả. Sau khi kết hôn, đối với chuyện đào hoa của Tưởng Chấn không nghe không nhìn cũng không nói, thậm chí không cho phép con cái nhắc tới. Có lẽ là vì bà ấy quá yêu Tưởng Chấn.
Chỉ là, nếu đã yêu thì làm sao có thể không quan tâm. Từ nhỏ Trang Nguyệt Cầm sống an nhàn suиɠ sướиɠ, vậy mà ba mươi sáu tuổi bị bệnh qua đời, khó có thể nói điều đó không liên quan tới Tưởng Chấn.

Khi Trần Phong nhắc tới những chuyện cũ này, biểu cảm trên mặt bà ấy thường rất phức tạp, có khinh thường, khinh bỉ, cũng có một tia nghiến răng nghiến lợi.

Về phần nghiến răng cái gì, Trần Phong sẽ không nói, đó là bí mật của một mình bà ấy.

Nhưng Anh Hiền biết, nếu Trần Phong biết được Tưởng Chấn chính miệng nói mình có lỗi với Trang Nguyệt Cầm, chắc chắn bà ấy sẽ càng nghiến răng hơn nữa.

“Anh Hiền, chuyện con hai làm là không thể tha thứ. Nhưng nó là hồ đồ, là ngu xuẩn, không phải xấu đến mức không thể cứu, con cứ để cho nó ở lại bên đó đi.”

“Vâng.”
Tưởng Chấn gật đầu, lại nói: “Lời không thể nói chết, chuyện không thể làm quá tuyệt tình.”

Anh Hiền: “Bố, con biết rồi.”

Tưởng Anh Tư không đáng sợ, nhưng tùy tiện động đến cô ta, rất có thể sẽ khiến Tưởng Anh Kiến phản ứng ngược lại. Đúng như lời Tưởng Chấn nói, Tưởng Anh Kiến coi trọng tình cảm, em gái ruột xảy ra chuyện, anh ta nhất định có phản ứng. Có lẽ cuối cùng vẫn là cô thắng, nhưng các cuộc nội chiến trong gia đình rất ít có người thắng, chỉ là ai thua ít hơn mà thôi. Chỉ cần Tưởng Anh Tư thành thật, cô sẽ không động đến cô ta.

Anh Hiền từng hoài nghi, Tưởng Chấn “lưu đày” Tưởng Anh Tư có phải là có ý đề phòng mình hay không, sợ cô ăn miếng trả miếng, ra tay sát hại Tưởng Anh Tư?

Cuộc trò chuyện hôm nay đã cho cô câu trả lời chính xác: Đúng vậy. Nếu lúc ấy cô ra tay với Tưởng Anh Tư, e rằng việc tiếp quản công ty sẽ không dễ dàng như vậy.
Tưởng Chấn gật đầu, quay đầu lại nhìn qua phòng trong một cái, hời hợt nói: “Hai ngày trước Trương Hải Phong gọi điện thoại cho bố, mời bố tham gia hôn lễ con gái út của ông ta, con thay mặt bố đi tham dự một chuyến đi.”

“Vâng ạ.”

“Nghe nói con rể mới rất thân thiết với Thẩm Gia, đến lúc đó Thẩm Đông Dương có thể cũng có mặt ở đó.”

“Lúc trước con đã gặp Thẩm Đông Dương vài lần, không có gì.” Anh Hiền suy nghĩ một chút, nói: “Công việc kinh doanh lúc trước ở nước ngoài của Hải Phong đã bán hết rồi, có thể do sốt ruột bán, giá cả cũng không tốt lắm. Bố, tái ông mất ngựa, có lẽ là phúc cũng nên nhỉ?”

Cô cũng không tin Tưởng Chấn sẽ vô duyên vô cớ nhắc tới con rể nhà người khác.

Tưởng Chấn giương mắt nhìn cô, không nói lời nào, Anh Hiền cũng không hé răng, mặc cho ông ta nhìn mình. Cuối cùng, Tưởng Chấn cười trước, lắc đầu nói: “Con ấy.”
Anh Hiền cũng cười.

Dựa lưng vào gốc cây lớn đúng thật là rất dễ kiếm ăn, nhưng cũng phải theo sát hướng sinh trưởng của cây lớn(*). Mấy năm trước khuyến khích doanh nghiệp tư nhân đầu tư ra nước ngoài, Hải Phong là người tiên phong mua lại không ít doanh nghiệp nước ngoài, còn xây dựng dây chuyền sản xuất ở nước ngoài; hai năm nay chính sách thay đổi, Hải Phong lại phải ‘đứng mũi chịu sào’, bán đổ bán tháo tài sản ở nước ngoài, lăn qua lăn lại một vòng, không kiếm được tiền ngược lại còn thua lỗ.

(*)Ý nói có bối cảnh to lớn thì công việc sẽ dễ dàng hơn, nhưng cũng không thể cứ ỷ lại vào nó mà phải tự lực cánh sinh.

Từ đầu đến cuối Tưởng Chấn không hỏi Phó Thành là ai, trước bữa tối chỉ hỏi anh có kiêng kỵ gì không, có ăn ốc sên không, Phó Thành nói ăn, ông ta bảo Hứa Tiếu nói đầu bếp buổi tối làm ốc sên hấp.
Bây giờ thân phận Anh Hiền không giống trước kia, thái độ của Tưởng Chấn đối với cô tự nhiên cũng có chút thay đổi.

Trong quá khứ, cô là con gái, hôn nhân phải có lợi cho công ty; bây giờ, cô đã là chủ tịch, có thể liên hôn thì càng tốt, không liên hôn thì cũng không sao.

Đặc biệt sau sự việc xảy ra với nhà họ Thẩm, Tưởng Chấn cũng có chút nản lòng thoái chí.

Sau khi ăn tối xong, Tưởng Chấn lại hỏi Phó Thành có biết chơi cờ không, Phó Thành nói biết, Hứa Tiếu lập tức bày ra ván cờ.

Phó Thành ít nói, chuyên tâm đánh cờ, sau khi anh đi vài nước cờ thì Tưởng Chấn cũng bắt đầu nghiêm túc, đeo kính viễn thị lên rồi cau mày.

Anh Hiền cùng Hứa Tiếu lặng lẽ rời đi, để lại hai người chuyên tâm đánh cờ.