Khoa - Ma - Mộng Giới

Chương 71: Rừng phong




Phong chính thức rơi vào trầm cảm, lần trầm cảm đầu tiên là lần biết được kết quả giám định của mình là mộc hệ, lần này là lần thứ hai và nó còn tệ hơn lần trước.

Ông trời ơi! Không, Ẩn Phong ơi là Ẩn Phong, sao ngươi lại mang toàn cực phẩm của chiến binh trong người như thế này. Ngươi chọn vào Ngũ Hành Thượng thì ta không trách, dòng đời xô đẩy mà; ngươi là nội sư hệ mộc ta cũng không trách, trời sinh ra hệ không nên cưỡng cầu; thế nhưng thế quái nào mà người lại chọn bản ngã chi tâm của mình là cây cỏ ba lá thế hả, có tự hủy thì cũng tự hủy vừa vừa thôi chứ. Trước giờ cứ nghĩ Lam Ngân Thảo đã là cực phẩm lắm rồi, thế mà không ngờ ngươi lại chơi lớn đến nỗi dùng cả cỏ ba lá làm bản ngã. Làm thế quái nào mà ngươi lại lăn lộn được trong Ngũ Hành Thượng suốt bốn, năm năm với cái dạng nội năng kiểu này vậy? Giờ ngươi bảo ta đi kiếm đâu ra hồn hoàn mười vạn năm với võ hồn song sinh Hạo Thiên Chùy để dùng bây giờ? Đấy là chưa nói đến việc bản ngã chi tâm hấp thụ vào là không thể phát triển hoặc tiến hóa, mà nếu có tiến hóa được thì đẳng cấp cao hơn của chua me đất là cái mịe gì? Lam Ngân Thảo thì còn lên được Lam Ngân Hoàng, chứ cái loại cỏ bỏ mẹ này thì tiến hóa lên cái gì, ba cánh lên bốn, năm cánh à?

Haizz, người ta xuyên không tuy nhỏ yếu về thực lực, cơ mà còn có bộ óc chiến thuật, tư duy lãnh đạo, đồng đội ăn ý… Còn hắn thì sao! Đồng đội ngay lần team up đầu tiên đi bán muối hết với nhau, đến hắn còn tí hẹo, từ lúc xuyên không nhập xác đến đây thì hắn chỉ được rèn tư duy lãnh đạn chứ làm méo gì có tư duy lãnh đạo; còn bộ óc chiến thuật, thôi bỏ đi hắn chuyên toán- lý - hóa chứ có chuyên văn- sử - địa méo đây mà có mưu lược. Giờ chẳng lẽ lại dùng công thức tính hàm số, gia tốc, cân bằng phương trình, tìm lọ mất nhãn ra mà áp dụng vào chiến thuật quân sự à?

Nhìn thấy Phong suy sụp như một thằng tự kỷ, Lạc Đinh Đang cảm thấy có chút áy này. Đáng lẽ ra vấn đề tế nhị này nàng nên từ từ nói cho Phong biết chứ không nên chỉ thẳng vào cây chua me đất như thế. Thế là nàng vội vàng tới an ủi Phong, rằng tuy bản ngã chi tâm của hắn nhỏ yếu nhưng lại là cực kỳ hữu dụng, vu bà còn nói nếu xét về bí thuật sinh trưởng thì bản ngã chi tâm của Phong cũng chẳng thua kém của Lạc Đinh Đang là mấy. Phong nghe đến đây có chút tò mò, cái thuật ngữ bí thuật sinh trưởng lần đầu tiên hắn nghe thấy, hình như đây là bí thuật riêng của vạn thụ như kiểu tuyệt mạch quyền vậy. Lạc Đinh Đang thấy Phong cuối cùng cũng đã lấy lại được tinh thần thì liền vui vẻ mà giới thiệu về bí thuật sinh trưởng này.

Bí thuật sinh trưởng thực chất là thuật dùng nội năng của mình để mà thúc dục sự phát triển của cây cối, chỉ có những nội sư có nội năng cực kì ôn hòa mới có thể sử dụng. Cây cối hay hạt mầm được phụ gia bằng bí thuật sẽ phát triển với tốc độ chóng mặt gấp hàng trăm, thậm chí là hàng nghìn lần tốc độ trung bình. Lạc Đinh Đang làm mẫu cho Phong xem, nàng lấy một ít hạt giống của bụi hoa gần đó rồi đặt nên tay rồi bắt đầu vận nội lực. Những hạt giống nho nhỏ từ từ được nội lực bao phủ rất nhanh sau đó đã tách hạt nảy mầm, những mầm non bắt đầu phát triển với tốc độ mắt thường nhìn thấy được, rất nhanh sau đó trên tay Lạc Đinh Đang đã thành một bụi hoa y hệt bụi hoa mà nàng lấy giống trước đó. Phong thấy một màn này thì trầm trồ ồ à rồi vội bảo Lạc Đinh Đang chỉ dạy bí thuật này cho mình. Lạc Đinh Đang cũng không giấu mà thậm chí còn chỉ dạy tận tình hắn cách vận nội năng thế nào, cường độ ra sao...Nhìn bụi hoa trong tay sinh trưởng với tốc độ chóng mặt chẳng thua kém bụi hoa trong tay Lạc Đinh Đang, trong lòng Phong cũng có chút vui sướng. Thuật sinh trưởng này cực kỳ bá đạo hơn nữa lại còn tốn ít nội năng, tính ra cái cơ thể của tên Ẩn Phong này vẫn có những khả năng cực kỳ hữu dụng.

- Ngon!

Tên ác ma Solas từ đâu nhảy ra hô lên một câu cực kỳ hào hứng. `Con hàng này sau khi nhìn thấy thần thụ thì ngủ suốt một mạch từ đấy đến giờ không biết trời trăng gì. Kể cả khi Phong gọi đến rát cổ trong đầu khi mà phải một chọi một trăm lúc đấu tập thì cũng chẳng thấy tên này ư hử lấy một câu. Phong bắt đầu chào hỏi tên đại ác trong đầu bằng giọng cà khịa:

- Ồ, ngài đại ác ma của chúng ta đã dậy rồi ư, ngài ngủ trưa cũng lâu phết nhỉ, phải mất đến mười mấy ngày chứ đùa.

- Việc ta ngủ là việc bắt buộc mà, ta cũng có thích thế đâu. Ta mà thường xuyên online được thì ta đã dậy rồi réo ngươi đi tìm thảo mộc rồi. À mà từ lúc ta ngủ đến giờ, ngươi có tìm được cây nào mới lạ không thế.

- Chịu! Sáng thì đi đánh nhau, chiều thì cùng Lạc Đinh Đang đi gặp các tộc trưởng. Thời gian đâu mà đi kiếm mấy cái loại cây cỏ cho ngươi nữa.

- What? Sao lại đi đánh nhau. Mà ngươi có dùng “phá giới hạn” lần nào nữa không đấy?

- Tất nhiên là… không rồi. Ngươi nghĩ mấy cái thể loại như đấu võ lôi đài mà ta cần dùng phá giới hạn á. Cơ mà sau này nếu phải đấu sinh tử mà ngài đại ác ma đây không giúp được gì thì có khi phải dùng đến nó thôi.

- Thôi nào, giờ thì ta cũng hấp thụ được kha khá năng lượng từ đền thờ mộc thần rồi. Nếu đủ hấp thụ xong thì cũng online được nhiều hơn, còn làm được vài trò hay ho nữa.

- WTF! Ta tưởng người chỉ hấp thụ được năng lượng tà ác thôi mà. Sao đền thờ mộc thần nó thiện lành đến thế mà ngươi cũng hấp thụ được hay sao?

- Nói năng cho cẩn thận, ta kêu hấp thu năng lượng hắc ám chứ kêu hấp thu năng lượng tà ác hồi nào. Mấy cổ ngữ ở đền thờ mộc thần tuy không phải là năng lượng hắc ám, nhưng năng lượng đó lai cực kì phù hợp với những ác ma như ta. Tuy nguồn năng lượng này chỉ là tàn dư thôi, nhưng cũng đủ để ta hồi phục được một chút, đợi khoảng một tháng nữa ta sẽ cho ngươi thấy chân thân của ta.


Cả hai cứ tám nhảm một hồi, cho đến khi Phong thấy ngứa ngứa tay nhìn lại thì đã thấy mấy bông hoa trong tay bây giờ đã mọc thành một bụi hoa to tướng với một bó rễ đang quấn quanh bàn tay. Hoảng hốt Phong hô nhỏ lên một tiếng, đặt bụi hoa xuống đất rồi loay hoay gỡ đống rễ đang bám chặt lấy tay mình ra. Lạc Đinh Đang thấy vậy thì cười khẽ một tiếng, lần đầu tiên nàng dùng bí thuật này cũng gặp phải tình cảnh như của Phong, vì mải mê cảm nhận đến khi quay lại mới nhận ra mình đã tạo ra một cái cây lớn rồi.

Tinh thần của Phong sau khi đã học xong bí thuật đã phục hồi lại vui vẻ như ban đầu. Phong vừa đi vừa trò chuyện với Lạc Đinh Đang về bí thuật cho đến khi trước mặt hắn xuất hiện khoảng trống không bị cây cối che phủ. Hắn cứ ngỡ cả hai đã ra khỏi bìa rừng rồi, vì gần thần thụ cây cối sinh trưởng khá là mạnh hầu như che lấp đi ánh sáng mặt trời chiếu xuống. Đến khi nhìn trước mặt Phong mới ngỡ ngàng nhận ra ở xa xa kia là một khu rừng đỏ rực như lửa. Lạc Đinh Đang đi bên cạnh giải thích rằng cả hai đã đến địa phận của rừng phong- loài cây quý mà Phong đã hỏi đến.

Phong khá bất ngờ, hắn cứ nghĩ một loại cây quý giá đến như thế thì phải mọc lẻ tẻ hay là hiếm khi xuất hiện thôi, ai lại ngờ nó mọc thành một khu rừng như thế này. Lạc Đinh Đang bên này giơ tay lên khua một cái tạo ra một vòng sáng màu xanh nhạt bao phủ lấy cơ thể, rồi bảo Phong nắm lấy tay mình để đi vào trong rừng phong. Tuy không hiểu lắm nhưng có cơ hội được nắm tay người đẹp thì Phong cũng không chối từ, sau khi cẩn thận cầm nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Lạc Đinh Đang thì vòng sáng bao quanh người nàng cũng bao bọc lấy hắn. Cả hai cứ thế nắm tay nhau đi cào trong khu rừng lá đỏ, vừa đi Lạc Đinh Đang vừa giới thiệu cho Phong về lịch sử của khu rừng này.


Cây phong ở thánh giới nhìn qua cũng đi hệt như loài phong lá đỏ ở địa cầu. Những cây non có vỏ khá mịn màu xám trắng, những cây trưởng thành thì vỏ xù xì và sẫm màu hơn thậm chí xuất hiện vảy ở bề mặt vỏ. Cành cây phong khá to và có màu đỏ sẫm hoặc màu tối, những lá phong đó mọc trên đó có từ năm đến chín thùy hình răng cưa nhỏ, nhìn qua giống như là bàn tay đang xòe rộng, những lá non màu đỏ nhạt hơn những lá già. Điểm khác nhau lớn nhất giữa hai giống cây này là kích thước, ở trái đất cây phong chỉ có chiều cao từ mười đến mười năm mét là kịch kim, có loại thậm chí còn trồng làm cảnh như bonsai. Còn những cây phong ở đây phải cao đến từ ba mươi đến năm mươi mét, cây nhỏ nhất cũng phải trên đầu người tầm chục phân, lá cây cũng lớn hơn và đỏ hơn so với cây phong ở địa cầu. Theo lời Lạc Đinh Đang nói, rừng cây này được trồng và phát triển song hành cùng với thần thụ nên mới rộng lớn như thế này. Chứ bình thường cây phong phát triển rất chậm, đến cái cây nhỏ nhất Phong vừa nhìn thấy cũng đã có tuổi đời gần trăm năm.

Người ở vạn thụ ví von rằng rừng phong này là hộ vệ cho thần thụ một phần vì tuổi đời cũng như tính chất của loại cây này. Cây phong ở đây nổi tiếng là cực kì cứng rắn, đến dao kiếm chém vào cũng chẳng làm nó xây xát, hơn nữa lại còm là ngũ hành bất xâm. Lạc Đinh Đang nhặt một chiếc lá vừa rơi xuống đất đưa cho Phong xem thử, nhìn qua thì chiếc lá này cũng như chiếc lá thông thường khác nhưng khi cầm vào mới biết huyền cơ của nó. Tuy nhìn mỏng manh nhưng có cực kì cứng, cứng đến nỗi nếu không phải cảm nhận được chất gỗ trong đó thì Phong đã nghĩ rằng mình đang cầm một tấm thép chứ không phải là một phiến lá. Ngoài độ cứng đến mức khó tin ra thì rìa răng cưa của chiếc lá cũng cực kì sắc, những thùy lá trên đó chẳng khác những lưỡi dao găm là bao. Phong nhủ thầm, thảo nào không có một loại cây nào khác mọc trong rừng hay phạm vi trăm mét gần nó, chỉ riêng một đợt lá rụng thôi là đủ tạo thành hạo kiếp với những cây cỏ thông thường rồi. Cũng may rằng lá phong sau khi chạm đất thì bắt đầu khô héo lụi tàn rồi vỡ ra, chứ mà nó vẫn cứng như cũ thì cho Phong đi trên đây thì chẳng khác nào đi chân trần trên dao. Nói về đất thì mới để ý, đất ở đây cũng cứng chẳng khác gì bê tông là bao, Phong đã lén thử vận nội lực rồi tác động vào đất nhưng nó cũng chẳng suy suyển gì. Cũng phải, với sự cứng rắn và sắc bén của cây thì mấy loại đất thông thường cũng chẳng thể nào chịu được, hoặc cũng có thể vì tính chất cứng rắn của đất mới tạo nên loại cây quý hiếm này, hoặc cũng có thể là cả hai.

Khi mà Phong ướm hỏi về việc ở vạn thụ người ở đây có hay dùng vũ khí làm từ cây phong không thì nhận được cái lắc đầu từ Lạc Đinh Đang. Riêng việc bước vào khu rừng này đã là một thử thách rồi chứ đừng nói đến việc chặt cây, cả hai người có thể thoải mái đi bộ trong đây chính vì trước đó nàng đã niệm phép lên cả để đẩy những chiếc lá ra xa. Chứ không thì với người thường thì những đợt lá rụng trong khu rừng này cũng chẳng khác là đối diện với mưa dao là mấy. Hơn nữa người dân ở đây kính trọng khu rừng này cũng chẳng kém với việc kính trọng thần thụ là bao, việc chặt cây phong để làm vũ khí cũng có thể coi là xúc phạm với vạn thụ. Phong nghe thấy vậy thì ngần ngừ không dám nói ra việc mình định lấy gỗ ở đây để làm một thanh kiếm. Lạc Đinh Đang dường như cũng đoán được ý định của Phong, nàng nhẹ nhàng nói:

- Nếu huynh muốn dùng gỗ phong để làm vũ khí thì muội có cách. Tuy không thể chặt cây, nhưng nếu muốn lấy gỗ thì vẫn có thể dùng những cây đã chết do già yếu. Tuy tuổi thọ của cây phong cũng cực cao nhưng việc lão hóa không phải là không có. Cây phong cổ tuy đã chết nhưng lại không hề bị mục nát, thậm chí chất lượng gỗ còn cao hơn những cây trưởng thành . Trùng hợp là có một cây phong cổ thụ đã khô héo từ hai mươi năm năm trước, để muội đưa huynh đến đó.

Rồi nàng kéo tay Phong băng qua các ngõ ngách đi vào tận sâu trong rừng phong. Cây phong cổ thụ mà Lạc Đinh Đang nói đến nằm tận ở trung tâm của khu rừng, tuy đã chết nhưng cây phong cổ vẫn đỏ au đứng đó sừng sững, lá trên đó đã rụng hết để lại những cành cây trơ trọi. Phong thử vận nội lực rồi đấm thẳng vào cây, cú đấm của hắn chẳng làm vỏ của nó suy suyển chút nào thậm chí tay Phong còn cảm thấy có chút đau, quả thật là đúng như lời đồn. Tuy tìm được gỗ rồi nhưng vấn đề nan giải vẫn còn theo sau: Làm thế nào để đưa được cái cây này về cho Hỏa Thiết Khai?

Nói về kích thước thì đây là một cây đại thụ, chiều cao của nó ước tầm phải đến năm mươi mét- ngang với một tòa cao ốc, còn chu vi thì phải đến hơn hai mươi người ôm. Việc dùng những loại vũ khí thông thường như rìu, búa để chặt ra là không thể, còn việc nhổ lên rồi chuyển cả cây thì có khi phải dùng đến cả máy bay. Nhưng tất cả mối lo của Phong đã có Lạc Đinh Đang hóa giải, nàng chỉ cần đặt tay nên vận nội lực bao phủ lấy toàn cây là phút chốc sau nó đã tự động biến mất. Quay sang thấy Phong vẫn đơ mặt do kinh ngạc, Lạc Đinh Đang mới bật cười giải thích rằng nàng đã dùng nội lực chuyển thẳng cây phong cổ thụ về tháp thiên văn của vu bà qua thần thụ rồi, mộc độn ngoài việc tự thân di chuyển thì còn có thể chuyển những chất liệu hệ mộc nữa. Nghe đến đây Phong cũng không nhịn được mà giơ ngón cái tán thưởng nàng, mộc độn quả nhiên là thần kỳ. Một cây đại thụ như vậy mà phút chốc đã biến mất từ cành đến rễ mà không gây ra động tĩnh gì thì chỉ có Lạc Đinh Đang kết hợp với mộc độn mới làm được.

Nhận được món quà từ Lạc Đinh Đang thế này cũng làm Phong cảm thấy ngại ngùng, món quà này giá trị cũng là quá lớn rồi thì phải, một cành phong bằng cánh tay thôi đã đủ để tạo nên một thanh bảo kiếm vạn người cầu chứ đừng nói là cả một cây đại thụ như thế. Lạc Đinh Đang nghe được câu cảm ơn ngượng ngùng từ hắn thì cười xòa nói giờ Phong đã là người của vạn thụ sâm lâm, hơn nữa lại được thần thụ công nhận nên những sản vật này đưa hắn dùng là việc dĩ nhiên. Sâm lâm luôn trù phú và hào phóng với người ở đây, việc mất đi một cây phong cổ thụ cũng chỉ coi là mất một sợi lông trên chín con trâu, không là một đàn trâu thì mới đúng.

Phong nghe nàng nói vậy thì mới yên lòng, hắn cũng tò mò hỏi nàng liệu cây phong lớn thế này có thể sinh ra vật cực chí như mộc chí thạch hay không. Lạc Đinh Đang nghe vậy thì đưa vòng tay nàng đang đeo cho Phong xem rồi hỏi xem có phải vật như này không. Nhìn thấy chiếc vòng tay của nàng Phong mới ngỡ ngàng nhận ra, chiếc vòng tay này chẳng phải là thánh vật của vạn thụ sâm lâm mà hắn phải gần như bỏ cả mạng mới giành lại được sao? Lạc Đinh Đang nghe vậy thì ồ lên một tiếng rồi bảo rằng trung tâm của thần thụ có kha khá những viên đá chứa đầy mộc lực, nên nàng mới lấy một viên để làm thành một chiếc vòng tay rồi để lại ở đền thờ, dạo gần đây nó mới bị đánh cắp giờ mới tìm lại được.

Phong nghe vậy cũng chỉ biết cười khổ rằng quả nhiên không hổ danh là thánh nữ. Một chiếc vòng nàng làm tùy tiện cũng là tùy tiện làm từ mộc chí thạch, rồi được coi như là thánh vật quan trọng đến nổi cả vạn thụ phải rộn ràng lên để đi tìm. Lạc Đinh Đang còn nói ở trong thần thụ có nhiều viên đá như vậy lắm, rồi nàng móc túi đưa cho hắn khoảng tầm chục viên đá màu xanh ra tặng cho Phong cùng một hạt giống cây phong coi như là quà gặp mặt.

Phong nhận được món quà lớn như vậy thì hô lên một tiếng. Món quà này cũng quá là trân quý rồi, qua cảm nhận của hắn những viên này đều là mộc chí thạch, một viên đã đủ làm tên tóc xanh tóc đỏ kia lặn lội đi tìm, đằng này nàng lại tặng hắn một lần cả chục viên thế này. Việc này cũng làm Phong cảm thấy bối rối, hẹn hò với con gái nhà người ta chưa tặng được gì mà đã được một đóng kì trân dị bảo rồi. Thế nên hắn lục túi xem có gì để làm quà ra mắt không, lần mò một hồi hắn mới tìm được một chiếc thẻ đưa cho nàng rồi nói:

- Huynh cũng chẳng có gì, chỉ có cái trữ ngân giới chỉ này tặng muội coi như là quà gặp mặt.
Tuy nó cũng không có giá trị gì nhưng cũng được cái là sặc sỡ và bắt mắt, làm đồ trang sức coi như cũng không tệ.


Trữ ngân giới chỉ, nói thẳng ra là tấm thẻ ngân hàng cao cấp ở Thánh giới. Bình thường nếu gửi vào ngân hàng hơn 1000 đồng bạc, bạn sẽ được ngân hàng tri ân tặng cho một chiếc nhẫn thay vì một chiếc thẻ. Bên phía các ngân hàng giải thích rằng, nếu bạn muốn cho mọi người thấy mình là một người có địa vị (hoặc có một nghìn tỷ trong tài khoản :v) thì đeo một chiếc nhẫn sẽ làm cho mọi người chú ý hơn là phải rút một tấm thẻ từ ví ra, còn nếu bạn không thích đeo nhẫn thì nhét vào đâu đó cũng được, quyết định là ở bạn.

Bình thường trữ ngân giới chỉ sẽ theo cấp bậc bạc, vàng và bạch ngân, tương ứng với số tiền gửi trong ngân hàng là 1000, 10 000 và 100 000 đồng bạc. Còn chiếc nhẫn cấp kim cương trong tay Phong là loại limited, chỉ có những quý tộc gửi vào đó 10 000 đồng vàng tương đương với 1000 000 đồng bạc mới sở hữu được nó, nghe công chúa nói trong nhẫn của hắn phải có tầm 30 000 - 40 000 đồng vàng. Cơ mà Phong chẳng quan tâm gì mấy đến chiếc nhẫn, ở nhà hắn còn đến bốn năm cái y như vậy, có tiêu cả đời cũng không hết. Hôm trước khi lên tàu, nghe công chúa nói rằng sắp phải đi xa nên Phong mới tiện tay nhét một chiếc vào túi quần để mua gì đó bên ngoài. Ai ngờ chưa kịp tiêu đồng nào thì tên Thiết Khai kia dẫn hắn đi bem nhau với người ta, sau đó thì cả nhóm chuyển vào vạn thụ sâm lâm, mà vạn thụ sâm lâm chẳng tiêu gì đến tiền bên ngoài cả.

Chiếc nhẫn này làm từ vàng nguyên chất cùng với những đường nét hoa văn được chạm khắc tinh xảo, trên bề mặt lại còn đính thêm vô số hạt kim cương làm tăng thêm giá trị thẩm mỹ. Người ngoài nhìn vào thì sẽ thấy nó là một tác phẩm nghệ thuật đầy mùi “tiền”, còn với Phong nó chỉ là một cái nhẫn không hơn không kém. Không phải là hắn chê tiền hay gì, nhưng mà sau khi đối diện với tình huống một mất một còn lúc gặp Tự Lai Dã hay Thượng Kim thì bao tiền mới đủ giữ được cái mạng lúc ấy? Còn so với cây phong đại thụ hay những viên mộc chí thạch mà Lạc Đinh Đang tặng hắn, thì đích thật cái nhẫn này chả là cái đinh gỉ gì cả, mấy đồng bạc sánh làm sao được với thánh vật của sâm lâm. À mà cũng may rằng có nó mới cứu cho Phong một bàn thua trông thấy, ít ra rằng hắn cũng có cái để tặng cho Lạc Đinh Đang làm quà hai người gặp mặt.