Khoá Lấy Chân Tình

Chương 77-2: Lớp Phấn Dày (Phần 2)




Trời đã vào cuối xuân, khung cảnh hồng tình lục ý (1) đã nhạt dần, các phu nhân, tiểu thư quyền quý trong thành Vũ Châu đã khoác lên mình bộ sườn xám mới, cầm ô kiểu âu, bước đi lả lướt trên đường phố Vũ Châu.

(1) Hồng tình lục ý: mô tả khung cảnh mùa xuân tuyệt đẹp.

Lục tấn chu nhan (2), viễn sơn phù dung (3), làn da ngọc ngà lộ dưới lớp sườn xám như những ngó sen giòn, trên cơ thể người phụ nữ có mùi phấn son hòa quyện với nước hoa, bọn họ cười cười nói nói, phát ra âm thanh thanh thúy, vang vọng trên con phố rất lâu.

(2) Lục tấn chu nhan: mô tả vẻ ngoài trẻ trung và xinh đẹp, đồng thời cũng ám chỉ thiếu nữ.

(3) Viễn sơn phù dung: ẩn dụ về vẻ đẹp của người phụ nữ. Nó xuất phát từ Liêu Trai Chí Dị.

Khung cảnh mùa xuân vốn nhẹ nhàng, vui tươi, quyến luyến nhất, từng đợt từng đợt hương vẫn nhẹ nhàng bay bổng trong không khí, chỉ có điều trên đoạn đường phồn hoa của Vũ Châu lúc này lại phát ra tiếng máy móc gầm rú, ánh đèn neon từ những biển hiệu khổng lồ chiếu xuống mặt đất, khiến những người qua đường vây xem không tự chủ mà phát ra tiếng thở dài thổn thức.

Trên biển hiệu viết bốn chữ "hoàng cung Dao Trì" to đùng, "hoàng cung Dao Trì" từng là vũ trường lớn nhất Vũ Châu, cũng từng nâng đỡ bao nhiêu ngôi sao ca nhạc lớn lớn bé bé, trong đó nổi tiếng nhất chính là tiểu thư họ Chu - Chu Dục Oánh, hơn nữa nghe nói sau này Chu Dục Oánh còn bỏ tiền ra, mua lại hoàng cung Dao Trì, tại sao hoàng cung Dao Trì lại sụp đổ nhanh vậy?

Một chàng trai mang chiếc giày da kiểu tây, mắt đeo cặp kính gọng vàng, nhìn qua có vẻ khá lịch lãm đang đứng ở cửa, chỉ huy công nhân làm việc đâu vào đấy.

Đồ đạc trong hoàng cung Dao Trì đều bị dọn ra ngoài, những thứ xa hoa, đẹp đẽ đã từng hiển hách một thời, hiện giờ phủ một đống bụi, bị vứt trước cửa, khiến nhiều người không khỏi cảm thán một câu, cuộc sống vô thường, không thể đoán trước. Rất nhiều gã đàn ông không có tiền, đứng vây trước cửa hoàng cung Dao Trì quan sát, xem cái nơi đốt tiền đó rốt cuộc trông như thế nào.

"Tại sao lại phá nơi này thế?"

Có người mạnh dạn đến gần chàng trai mặc bộ đồ âu lịch lãm màu xanh, chàng trai chỉ đỡ lấy cặp kính gọng vàng, mỉm cười đáp: "Phu nhân nhà tôi đã mua lại nơi này."

"Đồ đạc trong này đều là đồ tốt, nghe nói chiếc ghế dựa đó còn là hàng nhập khẩu." Trên mặt người phụ nữ đang nói chuyện không giấu nổi vẻ nuối tiếc, cô ta nhìn món đồ giá trị kia, nuốt một ngụm nước miếng, "Tốn nhiều tiền lắm đấy."

Chàng trai mặc âu phục khẽ mỉm cười: "Phu nhân nhà tôi nói, mấy thứ đó đều đã lỗi thời, không còn phổ biến từ lâu rồi. Từ trước đến nay, phu nhân không quan tâm tới mấy đồ vật nhỏ, nếu người nào thích nó thì cứ đem về đi, bằng không lát nữa tôi sẽ mất công xử lý."

Đám người hóng hớt vừa nghe thấy vậy, ban đầu không tin nổi, nhưng sau đó đã phản ứng lại, bọn họ gấp đến mức không chờ nổi, bắt đầu tranh giành những món đồ bị dọn ra ngoài, chàng trai mặc đồ âu chỉ khẽ mỉm cười, coi như không thấy gì, tiếp tục chỉ huy công nhân dọn đồ.

Chiếc ô tô màu đen đậu bên cạnh từ từ hạ cửa kính xuống, để lộ chiếc cằm mịn màng xinh đẹp và đôi môi đỏ mọng dưới chiếc mũ ren đen, người phụ nữ mặc chiếc váy liền màu đen, bên ngoài khoác thêm chiếc áo lông chồn hoa lệ, nhìn cảnh tượng bên ngoài, cô nhếch môi, để lộ một nụ cười như có như không, bàn tay đeo găng lụa đen chậm rãi kéo cửa xe lên, cô chỉnh lại áo khoác, giọng nói lạnh lẽo, không nghe được một chút cảm xúc gì.

"Đi thôi."

"Phu nhân, chúng ta đi đâu?"

"Đến phủ Duệ Thân vương, đã lâu không về, lần này quay lại, phải nhanh chóng đến thăm cha mẹ, anh em mới được."

Người phụ nữ phía sau cười cười, chỉ là nghe nụ cười kia, không hiểu sao lại mang theo một chút lạnh lẽo.

"Tôi phải cẩn thận, mang một ít món quà đến cho bọn họ."

...

Vũ Châu hiện tại chẳng thay đổi là bao so với mấy năm trước, từ khi Triệu Hựu Sâm lên làm nguyên soái, cuộc sống của người dân trong thành có cảm giác đã khá lên rất nhiều so với trước kia. Triệu Hựu Sâm quản lý rất chặt, không cho phép thuộc hạ làm bất kỳ điều gì sai trái, một khi phát hiện, lập tức trừng phạt thật nghiêm, xưa nay hắn có chút thủ đoạn, không đối xử mềm mỏng với bất kỳ kẻ nào.

Từ khi Triệu Hựu Sâm lên làm nguyên soái, hắn không còn ghé đến những nơi trăng hoa nữa, giai thoại tình ái không còn được nhắc tới, vị phu nhân của hắn cũng biến mất một cách kỳ bí suốt ba năm, nguyên nhân phía sau là gì, đến nay vẫn chưa một ai nói rõ. Nghe nói Triệu Hựu Sâm không thích phu nhân của hắn, nên đã ly hôn, vốn dĩ hắn muốn cưới vị Tam tiểu thư, không biết vì sao, cuối cùng lại không thành.

Nhạc tấu dưới cầu, gió nhẹ ấm áp, cành liễu lả lướt, mấy người phụ nữ lớn tuổi mặc chiếc áo hoa bạc màu, ngồi trên cái ghế gấp nhỏ, vừa nhặt rau vừa nói chuyện phiếm dưới cầu.

"Mấy năm nay, cuộc sống của Tam tiểu thư cũng quẫn bách quá ha." Một người phụ nữ trong đó lắc đầu, "Giai nhân má hồng xinh đẹp một thời như vậy, nghe nói mấy ngày hôm trước phải tức giận đi hầu rượu, cái hoàng cung Dao Trì của cô ta trước kia, giờ cũng đã bị dỡ..."