"Nếu tôi nói đúng, em có tin không?"
Ước Tố im lặng, khẽ đẩy hắn ra: "Ngài đi ra ngoài trước đi."
Triệu Hựu Sâm đáp lại, ngoan ngoãn rời khỏi cơ thể cô, Ước Tố vẫn chưa thoát khỏi khoái cảm mãnh liệt vừa rồi, cô với lấy chiếc áo choàng len đan bên cạnh đắp lên, áo choàng không che nổi bầu ngực đẫy đà cùng cặp mông xinh đẹp của người con người, lúc nãy hai người bắt đầu vẫn chưa có bật đèn, đường cong liên tục phập phồng vẽ ra trong bóng tối vẻ mơ hồ dụ hoặc, rõ ràng ngực mông cực kỳ đầy đặn nhưng vòng eo dường như khó lắm mới vừa gang tay, phần ngực, eo, mông nhấp nhô tự nhiên, vừa phải, nhìn qua hệt như bức tranh thủy mặc, núi sông mềm mại lại chấn động.
Hai người gần như trần trụi đối mặt nhau. Đêm ở Đàm Châu cực kỳ yên tĩnh, Triệu Hựu Sâm vẫn có tiếng thở gấp nhẹ nhàng, Ước Tố nghe hơi thở trầm nặng của hắn, một lát sau mới mở miệng: "Ngài nói đi."
"Ừ." Triệu Hựu Sâm thoáng bình tĩnh lại một chút, "Tôi và Chu Dục Oánh, quả thật là có giao dịch, Chu Dục Oánh là người phụ nữ có dã tâm không nhỏ, cô ta muốn trở thành người thừa kế Chu gia, mà tôi, lại muốn đoạt quyền từ tay Triệu Dũ, cô ta có thể giúp tôi."
"Ha." Ước Tố cảm thấy có chút lạnh lẽo, đành vươn tay kéo áo choàng lên đầu vai mình, "Vậy sao ngài không trực tiếp cưới Chu Dục Oánh, cô ta hẳn cũng không ngại gả cho ngài đâu."
Triệu Hựu Sâm hoang mang nhìn về phía Ước Tố: "Sao tôi có thể cưới cô ta chứ, người tôi thích... Là em mà."
Ước Tố đột nhiên cảm thấy hình như không lạnh nữa, cô có chút không biết phải làm sao, kéo áo choàng trên vai ra rồi cúi đầu nói: "Nếu ngài thực sự thích ta, thì tại sao thành hôn hai ba năm vẫn chẳng thèm đụng đến ta... Triệu Hựu Sâm, ta rốt cuộc có nên tin ngài hay không."
"Tôi... Tôi không xứng."
Ước Tố ngẩng đầu nhìn về phía hắn, đúng lúc hắn cũng nhìn lại, trong mắt người đàn ông trẻ tựa hồ có ánh sao, hắn lúc này rũ bỏ toàn bộ ngụy trang túc trí đa mưu, tàn nhẫn độc ác bình thường, nhìn qua giống như thiếu niên mười tám mười chín tuổi, tâm tư đơn thuần, mộc mạc.
Ước Tố chợt nhớ đến thiếu niên xinh đẹp gặp ở quán trà hôm nay, quả thật cũng trạc tuổi Triệu Hựu Sâm, tướng mạo Triệu Hựu Sâm cũng chẳng thua kém hắn đó, chỉ là thiếu niên kia có thể bày ra hoàn toàn vẻ xinh đẹp ngoan ngoãn của mình, Triệu Hựu Sâm thì không thể không giấu sạch sẽ chúng đi. Truyện edit by Astute Nguyễn.
"Tôi và Chu Dục Oánh không minh không bạch, sao có thể chạm vào em được." Hắn khẽ cười tự giễu, khóe miệng hiện lên lúm đồng tiền nho nhỏ, "Tôi đã quyết định, chờ một ngày ta thật sự có được sáu châu miền nam, xung quanh không còn bất kỳ đàm tiếu nào nữa sẽ chính thức ở bên em, nhất định sẽ đối xử thật tốt với em, không để em chịu bất kỳ áp lực nào, ấm ức nào. Khi đó mọi người đều sẽ cho rằng tôi là lãng tử quay đầu, nhưng chỉ có mình tôi biết, từ đầu đến cuối bản thân chỉ yêu mỗi mình em, có lẽ đây sẽ trở thành bí mật duy nhất của tôi."
Hắn tạm dừng một lúc, rồi cười tự giễu: "Đáng tiếc tôi vẫn không nhịn được, tôi điên cuồng ghen ghét, mơ màng hồ đồ chiếm lấy em, nhưng hiện tại tôi vẫn chưa cắt đứt sạch sẽ với Chu Dục Oánh, tuy biết bản thân chẳng có gì với cô ta, nhưng người ngoài nhìn thấy, quan hệ giữa tôi và cô ta vẫn mập mập mờ mờ, chuyện này không công bằng với em. Cho nên tôi cũng hoảng sợ, luống cuống, không ngờ Chu Dục Oánh thật sự đã rung động với mình."
"Rung động ngài không chỉ có mỗi cô ta, ngoại trừ Chu Dục Oánh, ngài còn rất nhiều phụ nữ, chẳng lẽ cũng diễn kịch với bọn họ sao?" Ước Tố đột nhiên muốn hỏi rõ ràng hết một lần, "Ngài muốn ta tin thế nào đây?"