Ước Tố và Triệu Hựu Sâm đã gặp Triệu Dũ, nhưng không ở lại đó lâu, hai bên mai tóc ông đã hoa râm, vừa nhìn đã biết là nhân vật từng tung hoành trên chiến trường nhiều năm, khuôn mặt chữ điền, oai phong lẫm liệt, chỉ là tuổi tác đã lớn nên sự sắc sảo trên người đã giảm đi không ít, nói chuyện tuy hòa hậu, nhưng vẫn mang theo một khí phách không giận mà uy rõ ràng.
Từ sau khi Ước Tố gả cho Triệu Hựu Sâm vẫn chưa nói được mấy câu tử tế với Triệu Dũ, cô cảm giác Triệu Hựu Sâm đang vô tình hữu ý ngăn cản mình nói chuyện với Triệu Dũ, trước kia cô chỉ nghĩ Triệu Hựu Sâm không ưa mình, không muốn để cô tiếp xúc nhiều với người nhà, nhưng hôm nay Ước Tố để ý quan sát một lúc, đột nhiên lại cảm thấy quan hệ giữa Triệu Hựu Sâm và Triệu Dũ thoạt nhìn không hề tốt như lời đồn, nhìn hai người ở cạnh nhau tuy vẫn là cha hiền con thảo, nhưng cô cảm nhận được ngữ điệu xa cách lạnh nhạt kia.
Có lẽ quan hệ giữa Ước Tố và Triệu Hựu Sâm đã khác hẳn ngày xưa, nên mới có thể nhạy bén phát hiện ra như vậy, cô kéo kéo cánh tay Triệu Hựu Sâm, thất thần nhìn chằm chằm Triệu Dũ da đầy nếp nhăn.
Triệu Dũ khác hoàn toàn Triệu Hựu Sâm, Triệu Hựu Sâm bề ngoài anh tuấn, không giống Triệu Dũ vừa nhìn đã thấy một luồng nguy hiểm, tương phản hoàn toàn, tướng mạo hắn đẹp đến nỗi có chút ma mị, lông mi dài, khi cười tạo thành hình cong, đẹp như thể không giống người phàm, nếu không phải hắn đang mặc quân trang đường đường chính chính đứng trước mặt cô, thì nhìn qua chẳng giống tướng quân cưỡi ngựa chinh chiến chút nào.
Nhưng mà, không một kẻ nào dám vì diện mạo mà coi thường hắn, kẻ bên dưới sợ hắn, thống trị hơn sáu châu còn hơn cả Triệu Dũ.
Ngay từ ban đầu hắn đã chẳng có một thứ gì, muốn thành công, thì nhất định khó hơn bất kỳ kẻ nào khác.
Mãi đến lúc Triệu Hựu Sâm kéo tay Ước Tố ra ngoài, cô vẫn nghĩ ngợi chuyện này, Triệu Hựu Sâm kéo cô đến một gốc hạnh trong hoa viên, hắn đột ngột vươn tay chống bên người cô, giam cô dưới thân cây, rồi cúi đầu vuốt nhẹ chóp mũi.
"Nghĩ cái gì vậy?"
"Không có gì," cô mỉm cười, "Chỉ là đang cảm thấy ngài và Tư lệnh không thân thiết như mọi người nghĩ."
Triệu Hựu Sâm không thèm để ý bật cười, không đáp lời, ngược lại còn hỏi: "Em vừa đối xử như vậy với em gái ruột, không sợ cô ta ra ngoài chửi bới mình sao?"
"Con bé vừa nãy không phải đã mắng chửi ta rồi sao," Ước Tố cúi đầu cười, "Không phải ta không hiểu."
"Vậy sao còn ngốc như thế, để cô ta như vậy, không phải là đang khẳng định em mang tiếng ức hiếp cô ta sao?"
"Đâu phải ta không hiểu thủ đoạn đó, chỉ có điều lười dùng thôi." Ước Tố ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Hựu Sâm, "Hơn nữa hung dữ một chút không tốt sao, nhiều người thấy ta không vừa mắt, để bọn họ biết ta không dễ chọc, đỡ tới làm phiền ta."
Triệu Hựu Sâm sửng sốt một lúc sau đó bật cười: "Không ngờ em lại cứng rắn như vậy, chẳng giống bình thường chút nào."
Ước Tố im lặng, Triệu Hựu Sâm nhìn cánh môi phấn hồng mềm mại, trong lòng bỗng nhiên lại rung động, hắn nhẹ giọng nói: "Còn ngày hôm qua nữa, em bắn tên tốt như vậy, làm tôi rất bất ngờ. Hiểu rõ thêm, làm tôi càng ngày càng cảm thấy bản thân trước kia chẳng biết gì về em hết."
"Người không biết ta có rất nhiều," Ước Tố lại gục đầu xuống, nhìn mũi giày cười nhẹ, "Thiếu soái hối hận rồi, muốn cưới cô vợ dịu dàng, ngoan ngoãn, hiền lương, thật ra đâu có phải." Truyện edit by Astute Nguyễn.
"Hối hận? Từ trước đến nay tôi chưa từng hối hận."
Hắn đột nhiên cuốn lấy vòng eo nhỏ, cô không kịp đề phòng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn theo phản xạ có điều kiện, khóe môi hắn cong lên một cái: "Vừa nãy nhìn chúng ta xứng đôi như vậy, tôi cũng chẳng phải kẻ thấu tình đạt lý gì, em nói xem?"
Ước Tố ngẩn ra, sau đó đẩy nhẹ hắn một cái, không ngờ hắn lại buông ra, lùi một bước nhìn cô nói.
"Về sau em không cần làm chuyện bản thân khó chịu, bất luận là chuyện gì, chỉ cần em không thích, thì không cần phải làm, có tôi ở đây rồi."
"Tâm nguyện lớn nhất của tôi, chính là có thể khiến em vui vẻ." Trên mặt Triệu Hựu Sâm đột nhiên hiện lên biểu cảm xấu hổ như thiếu niên mới lớn, "Nếu ở bên tôi vui vẻ, vậy thì càng tốt."