Khoá Lấy Chân Tình

Chương 4: Hương Y Tấn Ảnh




Edit: Astute Nguyễn

Chu Dục Oánh là doanh nhân thời đại tiên tiến, thân phận chỗ nào cũng hơn Ái Tân Giác La Ước Tố kia, mọi người đều nói, vị Cách cách “già” đó không thoát khỏi mệnh bị vứt bỏ.

Ước Tố đương nhiên biết những người này nghĩ cô như thế nào.

Hoa viên Lư gia cách dinh thự Thiếu soái khá xa, cô ngồi xe lâu đến mức chóng hết cả mặt, Phó quan của Triệu Hựu Sâm là Trình Thuật An tự mình đến đón cô, nho nhã lễ độ mà cúi đầu.

“Thiếu phu nhân, người tới rồi.”

Ước Tố nhanh chóng lấy lại tinh thần, gật gật đầu, được Đan Quế đỡ xuống khỏi xe. Cô hôm nay mặc một chiếc sườn xám màu lục đậm, bên ngoài choàng thêm tấm khăn lông trắng, ngoài cổ áo cao cao có đeo một chuỗi trân châu tinh mỹ, cùng với chiếc váy màu lục đậm kia càng tôn lên vẻ thần bí cao quý, sườn xám đem dáng người cô phác hoạ vừa lả lướt vừa hấp dẫn, đẫy đà mà yểu điệu.

Khuôn mặt cô gái thấp thoáng sau chiếc mũ lưới đen, mơ hồ nhìn không rõ vẻ tú mỹ sau lớp lưới, Trình Thuật An chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng này của Ước Tố, người con gái trước mắt xưa nay ôn hoà dịu dàng, không có góc cạnh, vậy mà hiện tại lại có phần ung dung hoa lệ, làm Trình Thuật An cảm nhận được rõ ràng, cô chính là một Cách cách cao quý.

“Làm phiền Trình phó quan.”

Ước Tố cất giọng mềm mại, Trình Thuật An khom người, không dám chần chừ dẫn cô vào dinh thự, bên trong ánh đèn sáng trưng, không ít danh viện thân sĩ tay nâng ly rượu, ánh đèn uyển chuyển, y hương tấn ảnh (*). Ước Tố trong nháy mắt bỗng như trúng mê hồn trận, cảm giác mọi thứ hào nhoáng này quá đỗi xa xôi với cô.

(*) Hương y tấn ảnh: chỉ phục sức sang trọng, lộng lẫy trên người. Có thể là chỉ người phụ nữ hoặc là mọi thứ xa hoa trong bữa tiệc.

Cô sai Đan Quế đem đồ giao cho quản sự Chu gia xong liền định rời đi. Dù sao không để lộ mặt gây thêm phiền phức là được, cô cũng không nghĩ tới chuyện đến đây ảnh hưởng Triệu Hựu Sâm và Chu Dục Oánh tình nồng ý mật. Cô cúi đầu xuống vội vàng xoay người, nhưng trong nháy mắt bỗng bị người phía sau ôm lấy eo.

Ước Tố vội vàng vùng vẫy thoát ra, lại bị cánh tay phía sau kia siết thêm thật chặt, giọng nam trầm thấp mang chút men say mông lung vang lên sau lưng.

“Là tôi.”

Ước Tố cả người cứng đờ, không còn giãy giụa, người nọ ở sau cong lưng, đôi môi mềm mại mang theo một chút hơi nóng dừng lại trên cái cổ tuyết trắng của cô.

“Phu nhân, hôm nay ăn vận đẹp quá.”

Cả người Ước Tố cực kỳ khó chịu, cảm giác toàn thân trên dưới như nổi lên một lớp da gà, đúng lúc này, cô cảm nhận rõ ràng, kẻ sau lưng nhẹ nhàng liếm một chút lên cổ.

Ước Tố phản xạ có điều kiện, dùng lực đẩy thật mạnh người phía sau ra, cô lau khẽ cổ rồi vội vàng xoay bước ra ngoài, cổ tay trắng nõn bị người ta nắm chặt lấy, hắn có chút thân mật tiến lại gần, khom người cúi xuống thì thầm uy hiếp bên tai cô: “Không được đi.”

Chẳng biết có phải xung quanh quá ồn hay không, Ước Tố vậy mà lại nghe được ra một tia uỷ khuất trong thanh âm ấy. Cô mạnh mẽ trấn tĩnh bản thân, xoay người dùng tay nâng cằm người đàn ông đang kề trên vai mình, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn: “Thiếu soái.”

Người đàn ông trẻ trước mắt mặt mày trắng trẻo, gương mặt như họa, sống mũi giống như dãy núi cao chạy thẳng lên mây, bờ môi còn mang chút chu sắc lưu luyến, bất luận rượu vang hoa phục đỏ xung quanh mê người cỡ nào, đều không sánh kịp sắc đỏ tới hung mãnh này.

Đây là một gương mặt vô cùng hoàn mỹ, so với minh tinh điện ảnh được người người săn đón còn đẹp hơn, nếu không phải biết được thân phận của hắn, tuyệt đối không thể tưởng tượng được hắn chính là kẻ tiếng ác truyền xa, giết người không chớp mắt Triệu Hựu Sâm kia.

Triệu Hựu Sâm hôm nay không mặc quân trang, một thân âu phục đen sọc càng tôn lên dáng vẻ cao gầy của hắn, cổ áo sơ mi bên trong âu phục bị nới hai khuy áo, lộ ra phần xương quai xanh tinh xảo. Người đàn ông gắt gao nắm chặt tay Ước Tố. Có lẽ chưa bao giờ cùng người đàn ông này thân mật vô duyên vô cớ như vậy ở trước mặt nhiều người, Ước Tố chỉ cảm thấy thẹn thùng, đôi con ngươi trong trẻo nhìn chằm chằm vào cánh tay Triệu Hựu Sâm đang nắm chặt lấy mình, ngón út cũng đã khẩn trương mà co siết lại bên người.

“Cô cuối cùng cũng tới rồi.”

Ước Tố thấy Triệu Hựu Sâm nhất định là đã uống say, giọng nói không giống với mọi lần, trực tiếp gọi thẳng khiến trong lòng cô có chút ngứa ngáy.

“Không phải Thiếu soái kêu ta tới sao?” – Ước Tố không ngẩng đầu, giọng điệu cũng mềm mại. – “Lời Thiếu soái nói, ta vẫn luôn nghe theo.”