Khoá Lấy Chân Tình

Chương 22: Cẩm Y Trác




Ước Tố kinh ngạc buông sách xuống, từ trên ghế lười quay đầu lại, đã thấy mẫu thân mặc bộ váy màu xanh đen, trong tay cầm hầu bao, đôi mắt phiến đỏ đứng trước gió. Ước Tố vội tiến tới nghênh đón, kéo tay Duệ Thân Vương phúc tấn hỏi: "Làm sao vậy mẹ?"

"Ước Tố, đệ đệ con bị bắt rồi."

Duệ Thân Vương phúc tấn bình thường vẫn giữ hành xử chuẩn mực của một đại gia tiểu thư, rất hiếm khi để lộ cảm xúc ra ngoài như vậy, Ước Tố e sợ ngạch nương từ nhỏ, a mã lúc nào cũng tươi cười, nhưng ngạch nương chỉ có một vẻ mặt nghiêm khắc, không chấp nhận huynh đệ tỷ muội bọn họ phạm chút sai lầm nào.

"Sao lại bị bắt rồi?"



Đệ đệ của Ước Tố tên Dục Ninh từ nhỏ đã được nuông chiều, thường xuyên gây rắc rối, Ước Tố vẫn luôn không ưa hắn, chỉ có điều hắn là đệ đệ của cô, cô không thể không đứng về phía hắn, trước khi xuất giá đã nói với a mã, ngạch nương nhốt Dục Ninh ở trong nhà, không thể để hắn ra ngoài gây chuyện nữa.

"Đứa trẻ Dục Ninh này không có tiến bộ, ở bên ngoài vì tranh một nụ cười của đàn bà mà đánh nhau với người khác," Duệ Thân Vương phúc tấn có chút mất tự tin, "Người nọ trượt chân từ trên lầu rơi xuống dưới, đến nay vẫn đang hôn mê bất tỉnh, hắn là con trai của thanh tra phòng tuần bộ... Ước Tố, mẹ cũng không biết làm sao bây giờ, trên danh nghĩa, Dục là thân thích của Thiếu soái, những kẻ đó làm sao dám bắt nó, có phải con với Thiếu soái đang bất hoà hay không..."

Ước Tố đột nhiên cáu giận vô cớ, trực tiếp cắt lời Duệ Thân Vương phúc tấn: "Mẹ, đây là Dục Ninh làm sai, có liên quan gì tới con, Dục Ninh khiến người ta hôn mê bất tỉnh, bị bắt là xứng đáng!"

"Ước Tố, sao con có thể nói ra những lời như vậy!" Duệ Thân Vương phúc tấn nổi nóng, "Ta biết Dục Ninh không trí cầu tiến, nhưng nó là đệ đệ của con, người nọ giở trò ở phòng tuần bộ, sáng nay ta đi thăm Dục Ninh, nó bị bọn họ tra tấn, cả cơ thể toàn là vết thương! Nếu trì hoãn một hai ngày, phỏng chừng đến mạng còn mất, Ước Tố, từ nhỏ con không phải thương đệ đệ nhất sao?"

"Nhưng Triệu Hựu Sâm không ưa con, đi cầu xin hắn cũng uổng công." Ước Tố xoay người, trong lòng càng ngày càng rối bời, "Mẹ, tự mình đi nói chuyện với Triệu Hựu Sâm đi."

"Con, cái đứa nhỏ này," Duệ Thân Vương phúc tấn càng lúc càng vội, trực tiếp kéo lấy góc áo Ước Tố, "Con và Thiếu soái là vợ chồng, hắn không thích con cũng sẽ nể mặt, coi như mẹ cầu xin con được chưa!"



Ước Tố vẫn không quay lại, Duệ Thân Vương phúc tấn quyết tâm, mới nãy còn kéo góc áo bỗng trực tiếp quỳ xuống, Ước Tố cuống quít xoay người, muốn kéo bà ấy lên.

"Mẹ làm gì vậy!"

"Coi như mẹ cầu xin con, con giúp đệ đệ lần này đi, đi cầu xin Triệu Hựu Sâm..." Hai mắt Duệ Thân Vương phúc tấn đỏ ngầu, đẫm lệ lăn xuống, "Về sau ta nhất định sẽ quản giáo nó thật tốt, không bao giờ để nó phạm sai lầm này, con... Giúp đệ đệ đi..."

*

Mặc dù không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý, nhưng Ước Tố vẫn dây dưa đến buổi chiều mới ra ngoài.

Triệu Hựu Sâm đã mấy ngày không về, cô cũng chẳng biết tìm hắn ở đâu, Ước Tố căng da đầu đi đến luyện trường tìm người, nhưng chỉ thấy mỗi Trình Thuật An, Trình Thuật An nói Triệu Hựu Sâm ở biệt uyển được mấy ngày rồi. Truyện edit by Astute Nguyễn.

Chờ Ước Tố tới biệt uyển, đã là chạng vạng, Ước Tố đứng trước cửa do dự một hồi lâu mới bước vào, thấy trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, Triệu Hựu Sâm ngồi trên sô pha kiểu Âu, quân trang trên người bị nới hai nút trên cùng, sơ mi trắng bên trong dính vài giọt rượu vang đỏ. Bên cạnh hắn, có hai mỹ nữ trang điểm đậm, tuy Ước Tố không đọc tạp chí nhiều, nhưng vẫn nhận ra hai người phụ nữ này là minh tinh điện ảnh đang hot năm nay.

"Thiếu soái, Phu nhân tới rồi."

Triệu Hựu Sâm lười nhác quay đầu lại, khóe môi đỏ thắm thoạt nhìn hết sức yêu dị, Ước Tố nắm chặt hầu bao, đứng ở đó không lên tiếng.

"Tới làm gì?"