Sau khi về đến nhà, cô ngân nga bài hát đá giày trắng nhỏ, đi chân trần qua sàn nhà vào nhà bếp.
Sau khi cho dưa hấu và mì lạnh vào ngăn mát tủ lạnh, Lục Thời Hoan đi tắm.
Chờ cô tắm rửa xong đi ra, mới phát hiện điện thoại di động để trên bàn trà có một cuộc gọi nhỡ, chuông chỉ một giây.
Là một số điện thoại di động từ Miên Thành không có ghi chú, Lục Thời Hoan chỉ liếc mắt một cái, tâm tình sung sướng đã đầy mây đen, nụ cười tươi sáng cũng tối sầm lại.
Số điện thoại đó là của Ôn Thời Ý.
Tuy nói Lục Thời Hoan đã xóa anh ấy khỏi danh bạ của mình, nhưng cũng không kéo anh ấy vào danh sách đen.
Lúc đó Lục Thời Hoan còn ôm một tia kỳ vọng đối với Ôn Thời Ý.
Nhưng nửa tháng sau đã trôi qua, hy vọng còn sót lại của cô đối với anh ấy đã sớm bị thời gian mài mòn, đường nét phai nhạt, ít ỏi.
Cho nên khi nhìn thấy cuộc gọi nhỡ, Lục Thời Hoan cũng không có nửa phần mừng rỡ, chỉ không hiểu sao có chút phiền não.
Cuộc gọi nhỡ này của Ôn Thời Ý chỉ rung chuông đúng một giây, cho nên anh ấy cố ý gọi tới, hay là trong lúc vô tình gọi nhầm?
Khi Tạ Thiển trở về.
Lúc vào cửa thấy Lục Thời Hoan ngồi xếp bằng trên sô pha ôm điện thoại di động, cô ấy đi tới: "Sao vậy? Kiêm chức gặp phải chuyện không vui?”
Lục Thời Hoan để điện thoại lên bàn trà, nhếch khóe môi cười cười, lắc đầu: "Không có.”
"Mình đã nói rồi, công việc do anh Cẩm Hàn tìm cho cậu thì làm sao có thể không hợp tâm ý của cậu chứ.”
Tạ Thiển thấy sắc mặt cô ấm lên, liền đứng dậy đi vào toilet: "Nóng chết rồi, mình đi tắm trước.”
Lục Thời Hoan đáp một tiếng, cô nhìn kỹ Tạ Thiển một cái, mới phát hiện sắc mặt cô ấy có chút không đúng.
Không có huyết sắc, hơi tái nhợt.
Vì thế Lục Thời Hoan đuổi theo cô ấy đến nhà vệ sinh bên kia, canh giữ ở ngoài cửa gõ cửa kính thủy tinh: "Thiển Thiển, cậu không sao chứ? Sắc mặt cậu trông có vẻ không tốt lắm.”
Động tác của Tạ Thiển đang định mở nước nóng trong phòng rửa tay hơi cứng đờ, nụ cười ngụy trang suy sụp, không thoải mái toàn bộ viết trên mặt cô ấy.
Thực tế là cô ấy có việc.
Sắc mặt sở dĩ không tốt, là bởi vì hôm nay cô ấy cùng sư phụ đi tới hiện trường vụ án, còn đứng xem cả quá trình khám nghiệm tử thi. Vì vậy, trong suốt một ngày cô ấy nôn không dưới hai mươi lần.
Một phen giày vò này, dạ dày Tạ Thiển cực kỳ khó chịu, ngay cả nước cũng không uống được mấy ngụm, hơn nữa buổi chiều phơi nắng hai tiếng đồng hồ, lúc này cô ấy cảm thấy mình có dấu hiệu bị say nắng.
Bởi vì không tính là nghiêm trọng, lại không muốn để Lục Thời Hoan lo lắng, cho nên lúc Tạ Thiển về đến nhà mới có thể mạnh mẽ lấy lại tinh thần, cố gắng cười.