Khoa Cấp Cứu

Chương 116




"Ây da, Hạ Hi, chị không nhìn thấy con ma nữ kia, thật là.... xấu quá~" Tây Môn còn hưng phấn hình dung con ma nữ cho Đỗ Hạ Hi nghe nữa, không biết có thật là nhìn thấy không hay chỉ là bịa đại thôi, nhưng Đỗ Hạ Hi lại cảm thấy từ khi Tây Môn nói xong thì bên tai mình có một trận gió thổi qua, giống như là đang phản đối vậy.

"Được rồi, em đừng nói nữa... chị cảm thấy... nó hình như không được vui..." Đỗ Hạ Hi không dám mở mắt ra, cô sợ mình nhìn thấy khuôn mặt đó, nếu giống như Tây Môn hình dung chắc mình xỉu mất.

"Ủa? Ma nữ thiệt hả?" Tây Môn lúc nãy chỉ nói đùa thôi, vốn tính cho Đỗ Hạ Hi thả lỏng ra xíu, ai ngờ nó có thiệt, "Thật ra thì, chị cũng không cần sợ chúng, chỉ có bề ngoài nhìn thấy ghê thôi, ngoại trừ điểm này ra thì đa số các linh hồn chỉ có thể hấp thu nhật nguyệt tinh hoa gì đó thôi, chứ không có làm hại người."

Từ thang máy đi đến căn phòng chẳng qua chỉ có mấy bước chân thôi, nhưng khi đến cửa, Tây Môn lại không có vội mở cửa, mà đứng yên đó rồi gõ ba cái cốc cốc cốc vào cửa.

Trên mạng thường dặn người ta làm vậy để thông báo cho linh hồn trong đó, nói cho bọn chúng biết sắp có người vào ở, còn Tây Môn thì lại nói cho bọn chúng biết là bổn tiểu thư sắp vào rồi, các ngươi liệu hồn chút!

Khi vào phòng, Tây Môn kêu Đỗ Hạ Hi ngồi xuống trước, đợi mình đi bố trí trong phòng xíu, cho đến khi Đỗ Hạ Hi mở mắt ra thì thấy bốn góc trong phòng đều dán bùa màu vàng, tờ giấy bùa mỏng tanh, không có gió nhưng tự nhúc nhích.

"Được rồi, bây giờ chị không nhìn thấy chúng nữa, nếu mà có gì thì chị nói em biết, em không thấy được bọn chúng." Tây Môn phủi tay.

Đỗ Hạ Hi nhìn mấy tấm bùa trong góc phòng, "Cái này em học từ đâu vậy?"

"Lén học từ bà nội đó." Trước mặt Đỗ Hạ Hi thì Tây Môn không hề có chút phòng bị gì, nói xong thì Tây Môn mới phát hiện mình lỡ miệng nói ra rồi.



Tây Môn cẩn thận nhìn Đỗ Hạ Hi, thấy cô ấy quả nhiên đang nhìn chằm chằm vào mình, "Thật ra chúng ta đã gặp nhau từ rất lâu rồi phải không? Tại sao em không nói chị biết?"

Đỗ Hạ Hi tuy có thể khẳng định lúc trước không có gặp qua Tây Môn, nhưng trực giác nói cho cô biết, bọn họ chắc có mối liên hệ từ rất lâu rồi, bà nội qua đời một cách ly kỳ vậy, đồng thời trước đó còn đến tìm mình nữa, nhưng lúc đó mình lại không phát hiện ra được, cho nên, bà nội lúc đó muốn nói về cái gì vậy?

"Lúc trước chúng ta chưa có gặp qua nhau~" Quả thật là không có gặp mặt qua, chỉ là Tây Môn biết có một người tên Đỗ Hạ Hi thôi.

"Cái chết của bà nội có phải liên quan đến chị không? Do bà nội đem mặt dây chuyền quan trọng vậy cho chị à? Nhưng giờ chị lại làm mất rồi..." Đỗ Hạ Hi cắn chặt lấy môi, mọi chuyện giờ ngày càng sáng tỏ thêm, mình cũng thật là, rốt cuộc hại hết bao nhiêu người rồi, cho nên giờ trở thành bác sĩ cứu người, cũng là một cách để chuộc tội.

Tây Môn ngồi bên cạnh Đỗ Hạ Hi, con người một khi hiền lành thì sẽ trở nên nhu nhược, tất cả mọi chuyện chẳng qua hai bên tình nguyện thôi, làm gì mà có ai nợ ai, "Đây là số mệnh, không trách chị được."

"Bà nội... ra đi có đau khổ không? Có di nguyện gì không?" Đỗ Hạ Hi dựa vào vai Tây Môn, hổ thẹn với bản thân, lúc đó chỉ biết vui mừng vì mình cuối cùng cũng thoát khỏi mấy thứ ấy rồi mà lại quên đi mấy chuyện khác.

"Không có~ bà nội đi rất thanh thản, chuyện hậu sự cũng làm rất ổn thỏa~" Tây Môn mỉm cười vuốt tóc cô ấy rồi an ủi, có nhiều khi sự thật không nên nhắc tới thì sẽ tốt hơn.

"Thật hả?" Đỗ Hạ Hi không tin, nếu không sao bà nội sau khi qua đời lại vẫn còn vương vấn không chịu ra đi, nhất định là có chuyện gì muốn nói cho mình biết.

"Tất nhiên là thật rồi, em sao dám gạt chị chứ~" Nói dối đối với Tây Môn chỉ là chuyện nhỏ, đặc biệt là khi cô muốn gạt một ai đó.

Tây Môn nhìn thẳng vào mắt Đỗ Hạ Hi, miệng thì vẫn nở nụ cười, làm người khác nhìn vào cứ tưởng là thật, nhưng cô là Tây Môn đó, dùng chiêu lừa gạt để mưu sinh, lời nói dối đã trở thành bản năng của cô, thậm chí còn dùng nó để tự bảo vệ mình nữa.

"Chị chưa có nói qua với em, thật ra bà nội sau khi qua đời có tìm tới chị, chỉ là lúc đó chị không nghe thấy được nữa." Bàn tay Đỗ Hạ Hi nhè nhẹ sờ lên mặt Tây Môn, nghiêm túc nhìn cô ấy, "Bà nội rất sốt ruột muốn nói với chị điều gì đó, chắc là chuyện rất quan trọng, bà nội cứ nói nhưng chị lại không nghe được."

Nụ cười của Tây Môn dần dần tan biến trên môi Tây Môn, yên tĩnh nghe Đỗ Hạ Hi nói, "Chị cảm thấy mình chắc bỏ lỡ qua một chuyện liên quan đến em..." Dựa theo những gì mà Tây Môn đã nói trước đây, Đỗ Hạ Hi tin rằng chuyện này tuyệt đối có liên quan đến Tây Môn, "Nếu lúc đó chị để tâm hơn chút thì kết quả chắc sẽ khác?"

Tây Môn tuy muốn tiếp tục nụ cười ngụy trang, nhưng lại phát hiện mình làm không được, cổ họng giống như có vật gì đó chặn lại, rất khó chịu, cô không dám động đậy, sợ sẽ không kiềm chế được nước mắt.



Thì ra trong mấy ngày đó, cô không hề đơn độc, khi cô bị nỗi tuyệt vọng và sợ hãi nhấn chìm thì có một người dùng hết sức mạnh cuối cùng của đời mình cố gắng giúp cô, tuy kết quả không được như ý muốn, nhưng chỉ cần biết được là đủ rồi.

"Khi về thì thắp cho bà nội nén nhang đi." Tây Môn ôm chặt lấy Đỗ Hạ Hi.

"Nghĩa trang Kim Sơn? Cho nên lần trước em nói muốn chị gặp một người, là bà nội à?" Tây Môn thì ra đã biết hết mọi chuyện, vậy mà trong lòng không có oán hận mình, nếu bà nội lúc đó không có lo cho mình thì chắc kết cục sẽ khác, "Tại sao không nói chị biết sớm..."

"Chuyện đã qua lâu rồi, chị còn để ý chi nữa~" Tây Môn tháo vòng đeo tay của mình xuống, tính đeo lên tay Đỗ Hạ Hi, "Đây là bạn em tặng, không có thua gì mặt dây chuyền đó, chị đeo đỡ đi."

"Không được, cái này em nhất định phải đeo, nghe chị đi, chị không muốn em xảy ra chuyện nữa..."Đỗ Hạ Hi không muốn nhận nữa, sợ sẽ lặp lại chuyện cũ, giống như Tây Môn hiện giờ cứ ở bên mình suốt, có vật gì đó để phòng thân thì tốt hơn.

Tây Môn cũng không có cưỡng ép nữa, cô sợ Đỗ Hạ Hi sẽ cho mình cái 'từ nay sẽ không gặp nữa' thì mệt, "Cho chị cái này chỉ là sợ chị có áp lực trong lòng thôi."

Khi mà sư thái cho mình thì Tây Môn cũng đoán không biết phải xá lợi tử không nữa, từ bề ngoài cho đến chất lượng đều rất giống, nhưng lại nghĩ đến sư thái là người tôn sư trọng đạo như vậy, chắc sẽ không làm ra chuyện bất kính đâu, nên Tây Môn cũng không có nghĩ ngợi nhiều.

Chỉ là sau này khi Tây Môn gặp phải chuyện gì không giải quyết được thì vật này lại phát huy tác dụng rất thần kỳ, Tây Môn không thể không nghĩ đến xuất xứ của nó, xem ra sư thái thái cũng chịu chơi thật, đến xá lợi tử của sư phụ mà cũng dám lén trộm rồi làm cho mình cái vòng tay nữa.

"Đây.... là cái gì?" Đỗ Hạ Hi không dám sờ sợi dây, chỉ nhìn từ xa, xem ra cũng không giống xương người cho lắm.

"Xá lợi tử." Tây Môn lại đeo nó vào tay mình, cô rất bình tĩnh, còn Đỗ Hạ Hi thì rất kinh ngạc, "Bạn em đi trộm mộ hả?"

"Hahaha, để sư thái nghe được chắc sẽ giận cho coi, mặc dù tính khí cô ấy rất tốt~" Vợ của mình sao dễ thương đến thế, đến trộm mộ mà cũng nghĩ ra được nữa.

"Vậy khi nào gặp mặt thì phải cảm ơn người ta đàng hoàng, vật quý trọng vậy mà cũng đem tặng em." Cô biết tính cách của Tây Môn, chắc chắn không có cám ơn người ta, "Đúng rồi, em dạy chị giờ làm sao đối phó với mấy thứ ấy đi, giờ không có mặt dây chuyền rồi, chị cũng phải từ từ thích ứng mới được." Đỗ Hạ Hi cuối cùng cũng hiểu ra, cứ trốn trách hoài không phải là cách, có thể sẽ liên lụy đến Tây Môn nữa.

"Chỉ cần bọn mình còn ở bên cạnh nhau thì chị sẽ không có chuyện gì đâu, em thí cái mạng này cũng phải bảo vệ chị." Tây Môn mỉm cười nhìn Đỗ Hạ Hi, đây là lời hứa của cô, chỉ khi mình còn thở là sẽ không cho Đỗ Hạ Hi gặp phải nguy hiểm.



"Chị không cần em bán mạng, dạy chị xíu đi, như vậy sau này có gặp chuyện gì nguy hiểm thì cho dù chị không giúp được gì thì cũng không làm gánh nặng của em." Đỗ Hạ Hi nắm chặt tay Tây Môn, "Chị muốn biến mạnh hơn."

Tây Môn nhìn mặt Đỗ Hạ Hi rất nghiêm túc thì lại cười phá lên, "Chị giờ đã là nữ cường nhân rồi, còn muốn mạnh đến cỡ nào nữa~ nếu chị không lấy vòng tay thì em cho chị cái khác vậy."

Tây Môn lục ra cái khăn lấy được từ con mắm ở trung tâm điện tử, đôi tay xếp lại rất linh hoạt, chỉ một hồi là xếp ra hình con thỏ, có đôi tai to ở hai bên, nhìn rất đáng yêu.

Đưa con thỏ cho Đỗ Hạ Hi, Tây Môn vẫn cười một cách đắc thắng, "Biết em lợi hại rồi, chị không cần sùng bái em~"

"Được rồi, mau đi tắm đi~" Đỗ Hạ Hi tuy trừng mắt nhìn, nhưng vẫn cẩn thận nhận lấy con thỏ, còn bị Tây Môn cười nhạo là lại ngạo kiều nữa.

Sau khi Tây Môn vào phòng tắm, thì bên ngoài cửa sổ lại nổi gió lên, thổi vào cửa kính nghe lách cách, trời bên ngoài cũng đen hoàn toàn, Đỗ Hạ Hi lúc này không dám nhìn ra ngoài cửa sổ, đứng dậy kéo màn cửa lại, rồi ngồi trên giường xem tivi.

Nhưng qua một hồi rất lâu cũng không thấy Tây Môn ra, tiếng nước chảy cũng đã ngừng rồi, "Hạ... Hi..." Hình như có tiếng ai đó đứt quãng, nghe như kêu tên mình.

"Tây Môn?" Đỗ Hạ Hi đứng dậy đi qua đó, bên trong không có ai trả lời hết, tự nhiên thấy bất an liền gõ cửa, "Tây Môn? Em đang kêu chị hả?"

Bên trong vẫn rất yên tĩnh, Đỗ Hạ Hi liền sốt ruột, không màng gì nhiều nữa, đẩy cửa phòng tắm ra, đập vào mắt là cảnh Tây Môn nằm thoi thóp ở mép bồn tắm, tay dính dầy máu, Đỗ Hạ Hi tiến lại gần hơn thì thấy trong bồn tắm cũng đầy một màu đỏ tươi.