Khoa Cấp Cứu

Chương 111




Tây Môn để chân lên đùi ngồi ở hành lang cúi đầu chơi game trên điện thoại, nghe tiếng bước chân ngày càng gần, cô không cần ngẩng đầu lên cũng đoán được là ai, cất điện thoại rồi nhìn người đó, mỉm cười nói, "Mau về nhà thôi, em sắp đói chết rồi nè~"

"Uhm, chị cũng hơi đói." Lúc nãy do viết biên bản giao ca nên hơi trễ, trời bên ngoài đã tối thui rồi.

Tây Môn đứng dậy, thấy sắc mặt Đỗ Hạ Hi không được tốt lắm, liền nắm lấy tay Đỗ Hạ Hi, "Sao vậy? Lúc nãy xảy ra chuyện gì à?"

Đỗ Hạ Hi bất giác quay đầu lại nhìn về phía phòng cấp cứu, nắm tay Tây Môn, kéo cô ấy ra cửa, "Ra ngoài rồi nói tiếp." Nếu Tây Môn đã không phát hiện được điều gì khác thường hết, chuyện lúc nãy chắc do mình nghĩ nhiều thôi, với lại cũng hơi khó nói ra.

Đỗ Hạ Hi hít thở sâu hai cái, rồi mỉm cười, "Thật ra là không có chuyện gì."

Tây Môn cứ đứng nhìn Đỗ Hạ Hi, đột nhiên choàng tay ôm lấy cổ cô ấy, kéo hai người lại gần nhau hơn, giọng cô rất trầm, đầy sự lo lắng, "Chị không cần giấu em chuyện gì hết, chỉ cần em còn ở bên cạnh chị, cho dù xảy ra chuyện gì em cũng sẽ bảo vệ chị mà, đừng làm em lo lắng."

Đỗ Hạ Hi có thể cảm nhận được nỗi bất an của cô ấy thông qua tiếng tim đập, "Vậy em nói chuyện mà em giấu chị đi."

Chuyện này Đỗ Hạ Hi vẫn nhịn không nổi nói ra, từ rất lâu, cô cứ cảm thấy Tây Môn không có nói hết mọi chuyện cho mình nghe, cũng không phải là những chuyện liên quan đến quá khứ, mà ngược lại Đỗ Hạ Hi cảm thấy Tây Môn có thể biết được tương lai của bọn họ.



Tây Môn hơi khựng lại, nhưng miệng vẫn nói những lời bâng quơ, "Em nói hết cho chị nghe rồi mà, chị còn muốn biết gì nữa? Những chuyện quá khứ em sẽ nói cho chị nghe hết~"

Đỗ Hạ Hi cũng có nhạy cảm của phụ nữ, cô ấy có thể cảm nhận được, đặc biệt là từ sau lần tai nạn giao thông đó, mỗi cái ôm của Tây Môn đều chứa đựng nhiều tình cảm sâu nặng, sự quyến luyến và không nỡ, giống như là sau mỗi lần ôm nhau có thể sẽ là sự vĩnh biệt vĩnh viễn vậy.

Tây Môn đối với cô ngày càng tốt hơn, chu đáo tận tình chuyện gì cũng nghe theo mình, nhưng càng như vậy thì trong lòng Đỗ Hạ Hi càng bất an hơn, lúc trước cứ tưởng mình nghĩ nhiều quá, nhưng bây giờ nghĩ lại thật ra có nhiều chi tiết có thể thấy được tâm trạng kiềm nén đó của Tây Môn.

"Chị không quan tâm quá khứ, chị chỉ chú trọng tương lai." Đỗ Hạ Hi nói rất bình tĩnh, cô vùi mặt vào vai của Tây Môn, cảm nhận hương thơm trên người cô ấy, "Tuy chị không có bản lĩnh như em, có thể không giúp được gì, nhưng điều chị có thể làm là ở bên cạnh em..." Nói đến đây thì Đỗ Hạ Hi cảm thấy nghẹn họng không nói tiếp được nữa.

Trong giờ phút này mà Tây Môn vẫn có thể cười, "Hơ hơ hơ, Hạ Hi chị đang nghĩ gì vậy, sao làm như là sắp sinh ly tử biệt vậy, làm gì nghiêm trọng tới mức đó~"

Nghe thấy giọng điệu bình thản của Tây Môn, Đỗ Hạ Hi có chút ngượng ngùng ngẩng đầu lên, Tây Môn mỉm cười lấy mặt cạ cạ vào mặt cô ấy, "Em bói được sẽ có một kiếp nạn, sợ chị sẽ lo lắng nên không nói chị biết, cũng không phải chuyện lớn gì." Tây Môn tất nhiên không nói nguyên do của kiếp nạn.

"Có kiếp nạn mà không phải chuyện lớn nữa hả?" Đỗ Hạ Hi nhíu mày lại, oán trách Tây Môn cứ vô tư lự như thế, "Em lợi hại như vậy, không thể... không thể phá giải được hả?"

"Hahaha, Hạ Hi chị tin thiệt hả, mấy cái đó đều là trò lừa con nít, em đâu phải thần tiên gì, đâu ra lợi hại vậy~ yên tâm đi, cùng lắm chắc bị mù hay tàn phế mà thôi, không chết được đâu." Tây Môn nắm lấy tay Đỗ Hạ Hi, cúi đầu chạm đầu mũi cô ấy, dáng vẻ y như con mèo đang làm nũng vậy.

Tay của Đỗ Hạ Hi bị nắm chặt lại, ngập ngừng một hồi rồi cũng hỏi ra, "Có phải... do chị không?"

Nếu không sao người ta lại nói thông minh quá thì dễ bị tổn thương, người mà thông minh quá thì cũng không tốt, sống rất mệt, nhưng cũng có nhiều lúc biết được sự thật mới là làm cho người ta đau khổ nhất, hà tất chi.

Tây Môn cách ra một khoảng nhỏ với Đỗ Hạ Hi, mỉm cười nhìn cô ấy, "Em cam tâm tình nguyện, không liên quan gì đến chị." Thấy mắt Đỗ Hạ Hi hơi ướt, Tây Môn nhè nhẹ hôn vào môi cô ấy, "Em chỉ muốn chị hiểu rõ, sống một cách lay lắt miễn cưỡng thì đó không phải là cuộc sống, chỉ là sự dày vò mà thôi."

Tây Môn lúc trước nói qua rất nhiều chuyện, nói với rất nhiều người, có quen, có lạ, lời sến súa, lới thân mật, lời nói bậy, những gì đã nói qua thì cô ấy đa phần đều quên hết rồi, nhưng những lời nói nghiêm túc đàng hoàng thì cô ấy rất ít nói, cũng do là không ai thích nghe, người ta thường thích nghe những lời tâng bốc, sáo rỗng, nghĩ nhiều quá nhưng cũng vẫn sống một cách vất vả đó thôi.



"Hứa với chị, em phải sống thật tốt." Lòng bàn tay Đỗ Hạ Hi dán sát vào mặt Tây Môn, hai mắt hơi cay, cô cũng không biết sao mình lại đột nhiên đau lòng đến thế, rõ ràng là giữa quá khứ và tương lai, điều duy nhất mình có thể khống chế chỉ có hiện tại mà thôi.

Tây Môn nắm lấy tay cô ấy, mỉm cười, "Hạ Hi chị sao lại thích khóc vậy~"

Đỗ Hạ Hi hít mũi, ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác, "Tại em cứ nói mấy lời cảm tính chi."

Tên này lâu lâu hay nói mới lời tỏ tình sâu nặng nhưng lại không hề đề cập đến tình yêu, làm Đỗ Hạ Hi hoàn toàn trở tay không kịp, cô vốn cứ tưởng 3 chữ "chị yêu em" mới là lời tỏ tình cảm động nhất, không ngờ những lời nói của Tây Môn cứ luôn làm mình cảm động.

"Vậy Hạ Hi chị rốt cuộc gặp phải chuyện gì ở bệnh viện vậy?" Rõ ràng là không khí đang rất lãng mạng, vậy mà Tây Môn lại chuyển chủ đề, Đỗ Hạ Hi nhất thời phản ứng không kịp, ngập ngừng một hồi rồi mới kể cho Tây Môn nghe chuyện trong phòng cấp cứu.

Tây Môn nghe xong tức đến sắp điên lên, không ngờ lại có lão già sắp xuống lỗ mà lại muốn dòm ngó tới người phụ nữ của mình, vậy sao được chứ!? Nếu không phải Đỗ Hạ Hi ngăn lại thì cô muốn bay tới chửi cho lão ta tức chết luôn, Đỗ Hạ Hi tất nhiên biết được miệng lưỡi của Tây Môn, liền cho xe chạy đi mất.

"Chỗ đó làm gì có yêu ma quỷ quái gì, có lão già háo sắc thì có! Em đáng lẽ phải thay trời hành đạo đi thu phục lão ta! Cũng là làm một việc thiện đó!" Tây Môn khoanh tay lại khí thế giống như là sắp đi đánh lộn vậy, còn nói là tối sẽ làm hai tấm bùa đi đánh tiểu nhân, để lão già dê đó biết thế nào là lễ độ!

"Em nói bùa chú đều phải trả cái giá tương đồng mà, đừng có làm mấy thứ đó." Đỗ Hạ Hi sợ Tây Môn luôn, "Chắc chỉ là hiểu lầm thôi, dù gì thì chị cũng không có sao, bỏ qua đi."

"Sao nói là không có sao được!? Chị cũng bị lão ta sờ ngực rồi, còn không phải chuyện lớn nữa hả?! Không được, em phải kiểm tra, xem xem có dính phải thức dơ bẩn không, lão già đó sắp chết rồi, vừa nhìn là biết sống không thọ, một chân bước vào quan tài rồi mà còn không an phận nữa! Chết rồi chắc cũng không có gì hay ho!" Tây Môn vừa vào nhà thì nói cho một hơi, giống như là muốn đem cả gia phả dòng họ lão ta ra chửi thì mới hả giận.

Cái miệng của Tây Môn thì không ai đỡ nổi, Đỗ Hạ Hi chỉ còn cách dỗ ngọt, "Được rồi, kệ ông ta đi, ăn cơm nào, chị đói thật rồi."

"Đã nấu xong hết rồi, giờ chỉ hâm lại là được, chị cứ ngồi nghỉ đi, để em làm." Tây Môn hoàn toàn giống như cô bé Lọ Lem vậy, mỗi ngày ở nhà nấu cơm giặt đồ không hề oán trách gì, gặp phải lúc Đỗ Hạ Hi tăng ca về thì còn giúp mát xa cho nữa.



Ăn cơm tắm rửa xong xuôi, Đỗ Hạ Hi do tới tháng nên mệt mỏi hơn thường ngày, đã lên giường từ sớm, Tây Môn ôm cô ấy từ phía sau, mặt dán sát vào cổ sau Đỗ Hạ Hi, cô rất thích tư thế này, có thể ôm trọn người mình yêu vào lòng, giống như là ôm cả thế giới vậy.

Tay của Đỗ Hạ Hi đặt lên bàn tay trên eo mình, ngón tay xoa nhẹ mấy sợi gân nổi trên đó, "Em có thể đoán được kiếp nạn đó khi nào xảy ra không?"

Cánh tay Tây Môn thu chặt lại, mỉm cười rồi nói, "Chắc là ngày mai, hoặc chắc là cả đời, ai biết được chứ." Cô biết ngay là Đỗ Hạ Hi sẽ quan tâm tới cái này mà, cho nên mới không muốn nói cho cô ấy biết.

Giọng nói đó vang vảng bên tai Đỗ Hạ Hi, vừa tê vừa ngứa, làm cô hơi rúc người lại, "Vậy có nghĩa là ngày nào cũng phải được coi là ngày cuối cùng hả?" Đỗ Hạ Hi quay người lại, đối mặt với Tây Môn, trong bóng tối, chỉ thấy khóe mắt cô ấy có ánh sáng lung linh, làm người ta cảm thấy chua xót.

"Hạ Hi chị không hy vọng em tốt hơn chút nào à, đã nói không phải là sinh ly tử biệt rồi mà~" Tây Môn lấy ngón tay quẹt qua mũi Đỗ Hạ Hi, cười rất thoải masi, cũng không biết là cô ấy nói thật hay giả nữa.

"Chị không tin." Đỗ Hạ Hi trườn người qua, tay chống ở bên gối, ngón tay hòa vào mái tóc đang xõa trên gối, mềm mượt và hơi lạnh, toàn bộ dây thần kinh của mình đều được người nằm dưới dẫn dắt.

"Vậy làm sao chị mới tin?" Tây Môn nhìn vào mắt Đỗ Hạ Hi, choàng lấy cổ rồi ngẩng đầu chạm vào môi cô ấy, "Vậy hả?"

Hàng mi của Đỗ Hạ Hi hơi run rẩy, tay men theo cánh tay của Tây Môn từ từ lên trên, nắm lấy cổ tay cô ấy rồi nhấn giữ trên giường, cúi đầu từ từ hôn vào cổ Tây Môn, đôi môi cắn nhẹ vào một miếng thịt trên đó, hơi nóng và ẩm ướt, "Không được gạt chị." Lực cắn lại mạnh hơn chút, đây là câu nói cuối cùng giữa hai người, những chuyện 'giao lưu' khác tuy cũng có liên quan tới miệng và lưỡi, nhưng chỉ có hai người họ hiểu rõ.