Khoa Cấp Cứu

Chương 107




"Ui... đầu lưỡi đau quá." Cũng không biết là đau thật hay đau giả nữa, túm lại là giả rất giống thật.

Đỗ Hạ Hi liền dặn dò, "Còn không mau đi mua thuốc thoa lên."

"Thoa thuốc có tác dụng à~ không có tác dụng~" Tây Môn lại nói nhỏ tiếng xuống, giống như là sợ ai nghe thấy vậy, "Nhưng mà~ chị hun em một cái là khỏi liền à~" Nói xong, tự mình cười khanh khách lên.

Đỗ Hạ Hi cạn lời, sao lại gặp phải cái tên không đàng hoàng như vậy chứ, "Chị...còn đang ở bệnh viện."

"Không sao, chị hun một cái ở điện thoại cũng được mà~"

Đầu dây bên kia quả nhiên im lặng một hồi lâu, sau đó mới có một tiếng động nhỏ, phải nghe kỹ lắm mới nghe ra được là tiếng môi bặm lại, sau đó là giọng của Đỗ Hạ Hi hơi khàn, "Vừa lòng chưa?"

"Hả? Vậy thôi à?" Tây Môn giả bộ cực kỳ không hài lòng, sau đó tiếp tục nói, "Đáng lẽ phải muah muah muah muah muah, giống vậy nè~"

Đỗ Hạ Hi bị Tây Môn chọc cười lên, "Ai mà thèm giống em vậy chứ."

Trong lúc hai người đang trò chuyện ân ái thì bên Đỗ Hạ Hi lại có giọng nói của cô y tá, "Bác sĩ Đỗ, đến giờ đo nhiệt độ rồi."

Tây Môn ngẩn người, "Hạ Hi, chị bị cảm hả? Có nghiêm trọng không?" Nếu không phải thì bị cảm rồi sao không về nhà chứ.

"Chị không sao." Đỗ Hạ Hi giống như đang che giấu gì đó.

Tây Môn hồi tưởng lại, cô ấy nếu như bị bệnh mà vẫn đi làm, thì chắc là do bệnh viện bận lắm, nhưng giờ cô ấy lại có thời gian rảnh trò chuyện với mình? Không đúng, có gì đó không bình thường, "Chị rốt cuộc sao vậy? Mau nói em biết." Tây Môn nhạy cảm phát hiện điều bất thường.

"Chị hiện giờ rất ổn, không có sao hết, em đừng lo lắng." Lời của Đỗ Hạ Hi không có chút sức thuyết phục nào hết.

"Đỗ, Hạ, Hi!" Tây Môn nhấn mạnh từng chữ kêu tên Đỗ Hạ Hi, "Chị không nói thì em cũng tự biết được."

"Em đừng qua đây, chị không sao thật mà." Đỗ Hạ Hi sợ Tây Môn sẽ chạy đến bệnh viện, "Bây giờ chị và mấy đồng nghiệp khác đang trong giai đoạn cách ly, cụ thể chị sẽ giải thích sau được không? Lần này, nhất định phải nghe lời chị đó."

Tây Môn nắm chặt điện thoại lại không nói gì, Đỗ Hạ Hi cố gắng thuyết phục cô ấy, trong lúc này không thể để xảy ra chuyện gì được, "Nghe lời, lát nữa chị sẽ gọi lại cho em."

Tuy Tây Môn rất muốn chạy bay đến đó, nhưng cô cũng rõ mình giờ tự nhiên qua đó cũng không giúp được gì, nhiều khi chỉ làm loạn thêm thôi, hít một hơi thở sâu làm cho mình bình tĩnh lại, "Được, chị nhớ cẩn thận, em đợi điện thoại của chị."

Đỗ Hạ Hi đặt điện thoại xuống, nhận lấy nhiệt kế từ tay y tá, cô y tá cảm thấy mình lúc nãy nhất định là lên tiếng không đúng lúc rồi, chắc làm bác sĩ Đỗ bị hiểu làm rồi, "Xin lỗi, bác sĩ Đỗ."

Đỗ Hạ Hi mỉm cười, "Không sao hết, đúng rồi, bệnh nhân đó sao rồi?"

Lúc trưa có nhận một bệnh nhân bị sốt cao, không ngờ là người nghi ngờ bị bệnh truyền nhiễm đường hô hấp, trong thời gian cách ly trốn ra ngoài nên bị ngã gãy chân, sau này còn bắt xe taxi đến bệnh viện, cho đến khi bệnh viện viện nhận được thông báo từ trung tâm thì bọn họ mới biết được tình hình.

Còn bây giờ, tất cả những người có tiếp xúc với bệnh nhân đó đều phải cách ly quan sát, trong thời gian nửa tháng này, bọn họ chỉ có thể ở trong phòng cách ly của bệnh viện.

"Bệnh nhân đó bệnh trở nặng, đang trong phòng ICU, 40 mấy y tá thay phiên nhau trực, huy động hết toàn bệnh viện rồi. Thật tình... ngoan ngoãn điều trị có phải tốt hơn không, tự nhiên trốn ra ngoài làm chi, thật vô trách nhiệm quá, nếu mà giống bệnh Sars của năm xưa thì mệt lắm!" Cô y tá đeo khẩu trang, toàn thân đều bịt kín mít hết, đang rất bất bình, "Ông ta không muốn sống thì thôi đi, giờ kéo theo nhiều người vậy, nếu mà giống bệnh dịch bùng phát thì thê thảm nhất cũng là bác sĩ và y tá..."

Đỗ Hạ Hi đang kẹp nhiệt kế, yên tĩnh ngồi ở trên giường, căn bệnh khủng khiếp của năm xưa đã lấy tính mạng của vô số người, tuy lúc đó cô chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng cô nhớ rất rõ khi thầy chủ nhiệm biết cha mình là bác sĩ đã qua đời vì căn bệnh đó mà khóc trước mặt mọi người.

"Cô cũng phải chú ý, bình thường cứ hay hậu đậu, lúc này không được lơ đãng đó." Đỗ Hạ Hi lấy nhiệt kế ra xem, sau đó đưa cho y tá, "Nhiệt độ bình thường."

"Nhà ăn giao cơm tới, không biết bác sĩ Đỗ có thích ăn không nữa."

"Xem ra cũng rất ngon miệng." Cơm hộp cũng rất phong phú, đến giờ này thì Đỗ Hạ Hi cũng đói rồi, nhưng cô lại nhớ những món ăn Tây Môn nấu hơn, tuy không được ngon lắm, nhưng mình lại rất thích ăn.

Cũng không biết Tây Môn hôm nay nấu món gì nữa, lúc nãy trong điện thoại nghe nói đang đợi mình về ăn cơm, không biết đã ăn chưa nhỉ.

Điện thoại chỉ mới reo lên một tiếng thì đầu bên kia đã bắt máy, Đỗ Hạ Hi mới gắp lấy một đũa thức ăn, "Ăn cơm chưa?"

"Chị không về làm em không muốn ăn~" Tây Môn bắt đầu nhõng nhẽo.

Nghe giọng của Tây Môn, chắc đang ngoan ngoãn ở nhà, Đỗ Hạ Hi giờ mới yên tâm, "Hôm nay nấu món gì vậy?"

"Canh giò heo đu đủ~"

"Đu đủ?" Đỗ Hạ Hi chưa từng nghe qua hai món này nấu chung với nhau bao giờ, cũng không biết có mùi vị gì nữa, chỉ là khi nghe Tây Môn nói vậy thì cảm thấy hình như hộp cơm mình cũng có mùi vị của canh giò heo rồi.

"Đu đủ tốt lắm đó~" Tây Môn cười rất là gian xảo, cố ý nói chậm lại, "Giúp tăng vòng một đó~"

Đỗ Hạ Hi suýt nữa bị nghẹn, vỗ vỗ ngực, qua một lát sau mới nói, "Vậy em nên ăn nhiều chút..."

Trêu chọc người ta ai ngờ bị trêu lại, Tây Môn nhíu mày, sao Đỗ Hạ Hi cũng trở nên ngày càng không đàng hoàng vậy, nếu mà là lúc trước thì chỉ biết xấu hổ rồi trách một câu 'ăn nói bậy bạ'.

Nhưng Tây Môn là ai chứ, mấy chuyện này sao lại để Đỗ Hạ Hi chiếm ưu thế được chứ, lập tức nói, "Không ngờ Hạ Hi chị lại chê ngực người ta nhỏ, vậy sao này chị phải xoa nắn nhiều hơn nữa, có hiệu quả hơn là ăn đu đủ đó~"

"Khoan nói cái này trước, liên quan đến chuyện lần này, chị có chuyện cần nói." Dù sao thì cũng ở chung với Tây Môn thời gian dài rồi, kungfu đổi chủ đề Đỗ Hạ Hi cũng học được kha khá, không đợi Tây Môn có phản ứng, cô đã bắt đầu nói.

Tây Môn nghe xong cũng chấp nhận, cũng nói mình sẽ ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc Vượng Tài đàng hoàng, Đỗ Hạ Hi hơi bất ngờ với phản ứng của Tây Môn, còn tưởng là cô ấy cứ muốn đòi bệnh viện thăm mình nữa chứ, tự nhiên thấy hơi hụt hẫng, sau đó hai người nấu cháo điện thoại nấu tới khô queo luôn.

Ngày hôm sau, chỗ thu phí của khoa cấp cứu vẫn đầy người như thường ngày, trong dòng người xếp hàng đó lại có bóng dáng của Tây Môn.

Cô cũng không phải cố ý giả bệnh để đến thăm Đỗ Hạ Hi, mà là sáng sớm khi nấu ăn hơi thất thần, đậu đũa chưa được nấu chín mà đã ăn vào bụng rồi, hiện giờ, Tây Môn cũng đang xanh mặt đứng xếp hàng.

Tây Môn thấy sắp tới mình, ai ngờ lại có một người chen ngang vào, đứng ngay trước mặt Tây Môn, "Ê, tôi nói sao lại chen ngang vậy..." Giọng Tây Môn hơi không có sức.

Người phụ nữ đó không những không biết xấu hổ mà còn quay người lại ưỡn ngực lên nói, "Bởi vì tôi không có văn hóa!"

Một câu nói làm cho mấy người đằng sau ai cũng im lặng, nhìn bà ta dữ dằn vậy, ai cũng không muốn dây vào rắc rối chi.

Tây Môn mặt không biểu cảm nhìn bà ta, một cái bạt tay tán thẳng qua, nếu không phải giờ cô đang bị ngộ độc không còn sức lực thì chắc đánh cho bà ta sùi bọt mép rồi.

"Cô... sao lại đánh người vậy?!" Bà ta không còn khí thế giống lúc nãy nữa, đều là một lũ hiếp yếu sợ mạnh.

Tây Môn nhướng mày lên, cười gian xảo, "Bởi vì tôi có bệnh đó."

Giọng điệu nghe rất ớn lạnh, bà ta sợ sệt lui ra sau hai bước, ôm mặt nói, "Tôi thấy cô bị thần kinh thì có!"

"Hơ hơ, đúng vậy, cũng không có nhẹ đâu." Tây Môn nói xong, đưa đơn thuốc và tiền cho người thu ngân.

Trải qua chuyện lúc nãy, còn ai dám kiếm chuyện với Tây Môn nữa, mau mau nhường chỗ cho 'người bệnh thần kinh' đi qua, Tây Môn cầm lấy thuốc nhưng lại không có ý rời khỏi, mà len lén mò đến phòng bệnh cách ly.

Đứng ở một bên của hành lang, bên ngoài cửa thoát hiểm, từ xa, xuyên qua cửa kính của phòng bệnh, thấy Đỗ Hạ Hi đang ngồi đọc sách, chăm chú đến nỗi không phát hiện ra Tây Môn.

Không có ý định quấy rầy cô ấy, hơn nữa nếu bị Đỗ Hạ Hi nhìn thấy chắc lại bị mắng nữa, nhưng mình cũng đã đến đây rồi, nếu không gặp Đỗ Hạ Hi thì lại không nỡ.

Không biết có phải hai người tâm linh tương thông không nữa, trong lúc Tây Môn quay người chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi thì Đỗ Hạ Hi vừa đúng lúc ngẩng đầu lên, bắt gặp được bóng dáng quen thuộc đó.

Tiếng chuông điện thoại reo vang khắp cả hành lang, Tây Môn vừa nhìn thì biết Đỗ Hạ Hi đã phát hiện ra mình rồi, bắt máy nghe rồi mỉm cười vẫy tay với Đỗ Hạ Hi.

"Không phải nói em đừng đến đây rồi mà." Đỗ Hạ Hi cau mày, đi đến vị trí cửa, giơ tay để lên cửa kính.

Tây Môn huơ huơ cái túi thuốc lên, "Ăn nhầm thức ăn, nên đến đây mua ít thuốc, sau đó tiện đường ghé thăm chị luôn~"

"Sao lại bất cẩn vậy?" Quả nhiên không có mình bên cạnh thì Tây Môn cứ làm cho người ta lo lắng, "Bây giờ đỡ hơn chưa?"

"Đỡ nhiều rồi." Tuy sắc mặt Tây Môn vẫn rất khó coi, nhưng tinh thần thì tốt lên rất nhiều, chắc do nhìn thấy Đỗ Hạ Hi nên bệnh gì cũng khỏi hết.

Hai người ở chung với nhau chưa được hai tháng thì xảy ra chuyện này, "Những ngày chị không có ở nhà, nhớ tự chăm sóc mình." Lòng bàn tay của Đỗ Hạ Hi dán sát lên cửa kính lạnh lẽo kia.

Tây Môn cũng học cô ấy lấy tay dán lên cửa kính cửa thoát hiểm ở hành lang, giống như là hai bàn tay họ có thể chạm vào nhau vậy, "Uhm, chị cũng vậy."

Hai người giống như cách biệt ở hai không gian khác nhau vậy, nhưng khoảng cách đó không thể cách biệt tình cảm của hai người được, ánh mắt nhìn nhau rất dịu dàng, hàng trăm lời nói cũng không bằng cái nhìn sâu nặng như vậy.