Khó Thuần

Chương 12




Thu dọn lại bàn trà, nhặt rác thải cùng giấy bút.

Còn có bản nháp viết chữ kia để lại, không ném đi, cùng kẹp vào sấp giấy, đặt ở trên bàn trong thư phòng.

Bản thiết kế vẽ xong, còn cần trang trí lại, Minh Thư mang đến phòng làm việc, lợi dụng thời gian rảnh buổi sáng vẽ thêm cổ áo, trang trí thiết kế thêm hoa văn ở phần eo.

Cái này kiều dáng không phức tạp, đem so với các thiết kế gần đây thì tương đối đơn giản, áo màu đen, cổ áo không có quy tắc, bên hai sườn eo để hở, cùng với trước ngực thiết kế thêm phần ren lộ, làn váy chạm đất, quanh thân màu đen quấn thêm một lớp lụa mỏng.

Minh Thư rất vừa lòng với thiết kế này, mới họa xong đã kêu tiểu tưởng đến, đem thiết kế này đi bảo lưu trong máy tính.

Tiểu tưởng hỏi: ''Có muốn liên hệ đến Uông Sư phó làm ra sản phẩm cái này không?''

''Không cần, lưu trong kho là được.'' Minh Thư nói, ấn ấn folder hợp đồng, ''Còn chưa tìm được người mặc phù hợp, kích cỡ cũng không xác định được, hiện tại còn không vội.''

Minh Thư nghĩ nghĩ, ''Gọi thư ký vào đây, ta còn có chút việc.''

Tiểu Tưởng không kiêu ngạo không siểm nịnh gật đầu, ''Được, ngài chờ một chút.''

Nghĩ tới thư ký lần trước bị giáo huấn qua một lần, bị phê bình trước mặt qua một hồi đã biết làm việc chu đáo lên rất nhiều, gần đây biểu hiện cũng tốt, không sảy ra sai xót nào cũng tạm được. Minh Thư muốn đi thành bắc một chuyến, gặp mặt cùng chủ biên, buổi chiều kêu trợ lý đi cùng về trước, trong phòng làm việc cứ giao cho thư ký phụ trách.

Quyết định đi thành bắc nhất thời, không có kế hoạch hành trình cụ thể, thư ký còn không biết rõ cái này, bỗng nhiên bị gọi lên, lòng liền tiến vào trạng thái thấp thỏm, vừa vào cửa đến không khí còn không dám hít thở, sợ sợ lại bị giáo huấn.

Minh Thư đưa hai trang tư liệu từ folder cấp cho từng thư ký, nói chuyển tới cho Phàm Ngọc Sở, cùng với vạch ra kế hoạch nửa ngày còn lại, từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ mà phân công một lần.

Nàng ở phòng làm việc từ trước tới nay luôn tương đối cường thế, tính cách nói một không nói hai, không thích dài dòng, nói xong cũng không có gây áp lực nhiều lắm, chỉ dặn dò: '' Có chuyện gấp gì liền gọi điện thoại cho ta, hoặc là đi tìm Phàm Tổng.''

''Được, ngài yên tâm.'' Từng thư ký đi nhanh nói.

Buổi chiều hành trình nhẹ nhàng, đi ra ngoài là đi gặp Gia cùng gặp chủ biên, thực tế là hai bên đã soạn sẵn hợp đồng rồi, qua đó chủ yếu là trao đổi lại một chút quá trình phong cách quay chụp mà thôi.

Lão Tào cũng đi, làm người trung gian lo bên sân khấu. Hắn cùng Gia cùng lão bản này là người quen, trước còn ở chỗ đó giúp đỡ không ít chuyện gấp, ít nhiều gì cũng có hai phần lên tiếng, cũng cần có mặt.

Mặt khác, Gia cũng vì việc quay chụp ở bên kia, sớm liền muốn mời lão Tào đến nhận làm cố vấn, lão Tào cũng không phải người ngoài.

Hai bên hợp tác kỳ thật chính là Gia cùng vì phòng làm việc M&F làm ra một kỳ tuyên truyền, bao gồm trang bìa và toàn bộ trang phục quay chụp, vì M&F muốn mở rộng thêm bộ sưu tập mùa thu sắp tới. Mà phòng làm việc bên này, qua đây cũng vì Gia giật dây, Minh Thư sẽ giới thiệu mối quan hệ đem đến tài nguyên cho bên kia.

Tóm lại chính là cùng nhau có lợi, trao đổi lợi ích lẫn nhau.

Nghĩ đến địa điểm nói chuyện liền định ở trong công ty bên Gia, Minh Thư mang theo trợ lý đi vào, đến bến trong ngồi hai ba tiếng đồng hồ, còn lại thời gian chủ biên dẫn đi tham quan địa điểm đối diện.

Vị chủ biên kia là người thông minh, tin tức cũng linh động, không biết từ chỗ nào nghe được lời đồn, biết rằng Minh Thư cùng tập đoàn AURORA đã có manh mối hợp tác cùng nhau, vừa đi còn uyển chuyển đề ra một đề nghị, đồng thời hy vọng Minh Thư có thể giúp đỡ tạo dựng mối quan hệ.

Minh Thư bĩnh tĩnh một mặt đáp lại, không tỏ ra gợn sóng gì mà nói: ''Nghe chủ biên đây khách khí rồi.''

Không đáp ứng cũng không cự tuyệt, trong lòng lưu lại đường sống, đối phương suy nghĩ thế nào cũng được.

Rời đi công ty Gia, lão Tào đi theo ra bên ngoài, nghỉ ngơi trên xe, phút chốc lão Tào hỏi: '' Người mẫu tìm tốt rồi sao?''

''Đều đã định xong rồi.'' Minh Thư nói, "Sở Ngọc phụ trách cái này, ngươi có vấn đề gì có thể tìm nàng.''

Lão Tào nói: '' Ta phải nhìn xem người trước, tránh cho đến lúc đấy lại không được.''

Minh Thư dựa lưng vào ghế sau, "Đều được.''

Lão Tào làm việc nhanh nhẹn, lập tức liền gửi tin cho Phàm Sở Ngọc, chờ đợi trả lời qua, tò mò hỏi: ''Ngươi nói phòng làm việc của ngươi muốn thêm một người mẫu mới.''

Minh Thư liếc mắt hắn một cái, ''Nghe ai nói?''

''Không ai cả, mọi người đều biết.'' lão Tào trả lời, '' Tập đoàn AURORA vị kia, nghe nói là cháu gái của Ning tổng, thật sự là nàng sao?''

Minh Thư gật đầu, ''Ân.''

Lão Tào nhướng mày, ''Vậy đến lúc đấy ai tới mang theo nàng, Sở Ngọc vẫn còn người dưới, vẫn là ngươi sao?''

Minh Thư không cần nghĩ ngợi, ''Ta.''

Lão Tào kinh ngạc, "Thật sự a? Cái người kia có vẻ rất khó đối phó, ngươi ngày ngày chạy nơi nơi ngoài trời, lại vừa làm thiết kế làm quản lý toàn bộ phòng làm việc, có nhiều tinh lực vậy sao?''

Minh Thư hỏi lại: ''Bằng không ai sẽ mang?''

''Cũng thật là, chỉ sợ đến lúc đó không ai dám quản thôi.'' Lão Tào cười cười, '' Vậy phải cho một vị trí sao?''

Minh Thư khó hiểu.

Lão Tào giải thích: ''Không phải muốn cùng hợp tác với Gia sao, muốn hay không để lại người kia? Hơn nữa cũng vừa lúc, xem như hai bên giúp nhau giật dây, còn nhận được ân tình.

Không cần bất luận do dự nào, Minh Thư tất nhiên là không đồng ý, ''Không cần, để xem đi.''

Lão Tào ''Hại.'', lo lắng cho rằng nàng không thể áp chế được Ninh Tri, Lại khuyên nhủ: ''Gia so với bên kia cũng không kém, đến lúc đó nếu có thể đuổi kịp, mang người qua đó, không phải đẹp cả đôi việc sao, tìm không thấy được cơ hội nào tốt hơn nữa.

Minh Thư vẫn là không đáp ứng, mặt khác có tính toán riêng.

Hôm nay không trở về Ngọc Lâm Uyển, phải về nhà thăm hai vợ chồng già.

Phụ mẫu Minh gia ở bên biệt thự hồ, ở một địa phương hẻo lánh ít người, khoảng cách tới bắc thành cả tiếng chạy xe. Minh Thư trước tiên gọi điện thoại, nói cho mẹ nàng Minh Nghĩa Như rằng sẽ về ăn cơm.

Minh gia là nhà tổ của gia đình, hai vợ chồng già đều là tái hôn kết hợp lại với nhau, Minh Nghĩa Như tự dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng trở thành đống sự của công ty lớn, là nữ cường nhân rất có năng lực, Tiêu Hà Lương lại là thành phần chi thức điển hình, là giáo viên trường cao trung trọng điểm dạy ngữ văn.

Cả gia đình chỉ có mình Minh Thư là con một, không có huynh đệ tỷ muội nào khác, hai vợ chồng già mới tái hôn, mà Tiêu Hà Lương cũng không có con khác.

Minh Thư phải về nhà đoàn tụ, hai vợ chồng đều rất vui vẻ, đặc biệt là Tiêu Hà Lương, nhận được điện thoại xong liền bắt đầu đi mua đồ ăn bận việc, một hai phải tự mình xuống bếp nấu cơm đón Minh Thư về.

Buổi tối thứ sáu cả nhà mọi người đều rảnh, ngày mai cũng không có việc gì phải làm, Minh Nghĩa Như cũng sớm từ công ty trở về.

Minh Thư vừa về đến nhà, trong phòng bếp đều đang mở lửa, Tiêu Hà Lương đang ở bệ bếp cạnh bàn nấu ăn, chính là muốn nấu một bàn cơm gia đình. Minh Thư mang theo đồ vật vào cửa, còn không có bỏ giày ra liền kêu trước.

''Mẹ, Tiêu thúc!''

Tiêu Hà Lương cười ha hả bưng thức ăn ra tới, trên eo còn đeo tạp dề. Minh Nghĩa Như cũng ra bề đồ vào giúp một tay, ra cửa đón nàng.

Trong nhà vẫn như trước sau một mảnh tình thân, ôn nhu tràn đầy.

Tưởng rằng chuyến này nàng sẽ mang theo Kỷ An Lê cùng nhau trở về, khi thấy có một mình nàng, Minh Nghĩa Thư tiếp nhận đồ liền hỏi: ''An Lê đâu, như thế nào không cùng về, còn có công tác vội sao?''

Minh Thư sắc mặt không thay đổi, bình tĩnh nói: ''Nàng còn có việc, đi về nhà mình rồi.''

Minh Nghĩa Thư có điểm không vui, nửa là mất mát nửa là không vui, nhắc mãi nói: "Lần trước ta hỏi ngươi cũng kêu vội, như thế nào mỗi ngày đều có nhiều chuyện như vậy.''

''Công việc nhiều, muốn bận tâm hai bên, cũng không có cách nào.'' Minh Thư nói, ôm mẹ mình một cái, chuyển đi sự chú ý, "Lần trước người không phải người kêu muốn ăn bánh hoa quế của Hợp Thiện Phường sao, buổi chiều đi qua vừa lúc mua, con đều mua mỗi loại một phần, chờ lát nữa người ăn thử xem.''

Tiêu Hà Lương tiếp đón hai nàng đi qua, giúp đỡ Minh Thư hào giải, " Đều lại đây ngồi đi, vừa ăn vừa nói chuyện, bằng không đồ ăn lại nguội hết.''

Minh Thư lại kêu người, nói cũng mua quà cho Tiêu Hà Lương.

Khó có được người một nhà đoàn tụ với nhau một lần, lần trước gặp mặt đã lâu rồi.

Đối mặt với người nhà, Minh Thư ôn nhu hơn rất nhiều, không giống lúc khắc nghiệt ở phòng làm việc, nói chuyện giọng điệu đều bình thản.

Hai vợ chồng già đều quan tâm tới tình hình gần đây của nàng, tuy rằng hàng ngày đều có gọi điện nói chuyện, nhưng gặp mặt vẫn muốn hỏi lại. Hai vợ chồng có rất nhiều chuyện đều rõ ràng, bao gồm cả việc Minh Thư chuyển nhà, Tiêu Hà Lương hỏi: ''Nhà bên kia ở không tốt sao? Nói như thế nào bảo dọn liền dọn đi vậy?''

Minh Thư nói: "Ngọc Lâm Uyển gần phòng làm việc hơn một chút, đi làm tan làm đều tiện hơn.''

Nói về cái này, Minh Nghĩa Như lại oán trách: "Dọn đi rồi cũng không nói với chúng ta một tiếng, làm lần trước ta đến không có ai.''

Minh Thư Trả lời: " Hôm đó ta chưa kịp nói, lúc đó cũng không có ở nhà, đang đi cùng Sở Ngọc.''

Minh Nghĩa Như vạch trần nói: "Ta xem chính là ngươi đã quên."

Minh Thư không giải thích, cười một cái.

Ban đêm vẫn là ngủ lại đây, Minh Thư có phòng ở trên lầu.

Trước lúc ngủ, ba người ngồi trong phòng khách nói chuyện một hồi lâu, đều là chút chuyện râu ria. Bất quá hai vợ chồng luôn nhớ thương Kỷ An Lê, thỉnh thoảng liền nhắc tới đối phương, Minh Nghĩa Như đối với việc Kỷ An Lê không xuất hiện rất để ý, dù ngoài miệng không nói, nhưng biểu tình lại có chút buồn rầu.

Bởi vì là mẹ thì đều đau lòng vì nữ nhi, có điều theo chiều hướng khác, Minh Nghĩa Như đối với việc không xuất hiện của Kỷ An Lê rất không vừa lòng, cảm thấy cư xử như vậy làm cho Minh Thư chịu nhiều ủy khuất.

Có một số việc không phải là xem không hiểu, lão nhân gia trong lòng rõ rành rành, sớm đã đo lường sự việc.

Minh Thư tận lực tránh đi những câu hỏi Lung tung rối loạn, có quan hệ đến thì đều tự động không đề cập nói ra.

Thời gian đêm dài, nên lầu đi ngủ, nàng đưa hai vợ chồng đến tận cửa, lúc sau mới về phòng mình.

Nằm trên giường không buồn ngủ, lại lướt wechat một lát.

Bạn bè trong vòng có hoạt động, một trạng thái đặc thù xuất hiện ở phía trên vừa vặn thấy, là Kỷ An Lê Đường tỷ đăng lên, có ảnh chụp hội tụ cùng một nhà khác.

- --------- Đường tỷ không biết Minh Thư cùng Kỷ An Lê có quan hệ thân mật, cho rằng các nàng chỉ là bạn bè bình thường, liền không chặn trước Minh Thư.

Minh Thư vô tình nhìn thấy sinh hoạt của đối phương, nhưng cũng không phải trường hợp khó đoán, không cần hỏi cũng biết là cực thân, vì trên ảnh Kỷ An Lê giới thiệu là đối tượng kết hôn mới.

Nàng không nghĩ xem nhiều, càng sẽ không bởi vì điều này mà đi chất vấn Kỷ An Lê, ấn vào rời khỏi, lạnh nhạt nhìn.

Khóa màn hình, buông di động.

Minh Thư không đi rối rắm những chuyện không đâu, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn là không thoải mái, không thể nào làm như không có chuyện gì. Nàng nằm thẳng tắp trên giường, nhìn trần nhà, bình phục lại trong chốc lát.

Chờ đến khi bình tĩnh lại, wechat bỗng dưng hiện ra một tin nhắn.

Minh thư không nghĩ nữa, mở khóa màn hình, ấn vào xem.

Chân dung kết bạn cự kỳ quen mắt, nàng bức ảnh lưng trần, mang hai phong cách đối lập, gợi cảm mà lại mang hơi vở phục cổ văn nghệ thuật.

Không nghĩ tới Ninh Tri lại kết bạn với mình.