Khó Thoát Khỏi Cố Chấp Cuồng Sủng Ái

Chương 18




Thẩm Thư Điềm trợn tròn mắt, đôi mắt ngập nước không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn, không vui nói: "Nếu không phải tại cậu, tôi sao có thể tham gia?"

Tả Tư Nam khẽ nhíu mày, không mặn không nhạt nói: "Sao lại tại tôi?"

Ha ha.

Ngón tay trắng nõn của Thẩm Thư Điềm từng chút từng chút chọt vào lồng ngực hắn, gương mặt mềm mại đã phồng thành cá nóc nhỏ, giọng điệu ngọt ngào, mềm mại chất vấn: "Cậu biết không? Chỉ vì câu nói của cậu, tôi rất nhiều lần đã bị đám nữ sinh chặn trong WC đấy."

Chuyện này mất mặt đến cỡ nào, theo hiểu biết của cô, chắc toàn trường cũng biết rồi.

Dựa theo lời Trần Ngữ Trúc nói, đại đa số mọi người giơ tay tán thành. Lục Nhứ thậm chí còn từng trêu chọc cô, sau đó là thuyết phục cô.

Đúng là bi kịch trong cuộc đời mà!!!

Thẩm Thư Điềm hơi chu môi đỏ, giọng điệu ngọt ngào hơn so với ngày thường, tức giận nói: "Cậu nói xem, đây là lỗi của ai?"

Tả Tư Nam nhướn mày, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Trong lòng Thẩm Thư Điềm có chút ấm ức, giọng điệu tức giận nhấn mạnh từng câu chữ, nếu cô là mèo, nhất định sẽ hung hăng quẫy đuôi một cái.

"Còn muốn tôi báo đáp? Cậu hiện tại đang ăn vạ đấy! Đang ăn vạ đấy có hiểu không! Đồ ăn vạ!"

Móng tay của Thẩm Thư Điềm được cắt tỉa gọn gàng, vẫn còn một đoạn nhỏ, lực ấn của cô cũng mạnh hơn.

Trên ngực có hơi đau đau, rất rõ ràng. Tả Tư Nam giơ tay nắm lấy ngón trỏ của cô, lơ đãng nhéo một cái, có sự mềm mại đặc trưng của con gái, nhu nhược không xương.

Sờ thích cực kỳ.

Ngón tay bị bắt được, chặt đến mức cô không thể rút ra được.

Chuyện này còn chưa kết thúc, Tả Tư Nam còn đang cười, hơi nghiêng đầu, mái tóc mềm mại xõa xuống, giọng điệu trầm thấp vui sướng, lồng ngực cũng hơi kích động, cười có chút ác liệt.

Quả thật hắn không biết chuyện này, không ai nói cho hắn biết, có lẽ hắn là người cuối cùng biết chuyện này.

Hắn có thể tưởng tượng ra được, lúc đó cô nhất định sẽ cảm thấy suy sụp, uất ức như nào. Trong đầu có thể hình dung ra hình ảnh đáng thương lúc ấy của cô, hoang mang và bất lực.

Thẩm Thư Điềm kinh ngạc, hắn còn cười, vậy mà còn mặt mũi để cười được!!!!!!

Cô ngước lên trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy sự trách móc, giống như hắn làm một việc không thể tha thứ.

Lần này Thẩm Thư Điềm thật sự không vui, cô buồn bực mà rút tay ra, khoé miệng thường ngày hay cong lên cũng hạ xuống, cái đầu nhỏ tức giận quay sang chỗ khác, không thèm nhìn hắn nữa.

Tả Tư Nam vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, hắn mềm giọng nói: "Chị."

Thẩm Thư Điềm chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vách tường màu hồng phấn trước mặt, mặc kệ hắn!

Hắn cam tâm tình nguyện dỗ dành: "Chị ơi."

Cô dừng một chút, mím môi, vẫn tiếp tục không để ý đến hắn! Không thể dễ dàng để ý đến hắn!

Tả Tư Nam nhìn thấy cô gái chu môi đỏ mọng không chịu quay lại, vừa rồi hắn thấy rõ ràng cô muốn quay lại, động đậy một chút liền dừng lại.

Đôi mắt đen của hắn hiện lên ý cười, hắn nắm lấy tay vịn của ghế, dùng lực xoay cô lại.

Hắn hơi lùi về phía sau, buông lỏng nửa ngồi trên bàn, chân dài tách ra, trực tiếp nhốt cô ở trên ghế, cúi đầu nhìn cô.

Tả Tư Nam dùng ngón tay nâng nhẹ cằm cô lên, nàng tức giận mà uốn éo, né tránh, hắn lại nâng, cô lại tránh....

Thẩm Thư Điềm trong lòng âm thầm cổ vũ mình, tuyệt đối không thể thoả hiệp dễ dàng như vậy được, phải cho hắn biết cô cũng là một tiểu nhân.

Nhưng mà, đôi mắt Tả Tư Nam tối sầm lại, không tự chủ liếm liếm răng, con mẹ nó, tình tính này đáng yêu chết đi được.

Tả Tư Nam nhịn cười, đành phải trực tiếp nắm lấy cằm cô, âm thanh đột nhiên chậm lại, dụ dỗ nói: "Nếu chị cảm thấy thiệt thòi như vậy...."

Giọng của hắn giống như say rượu, cười khẽ: "Vậy thì, tôi bồi thường cho chị?"

Trong giọng nói có sự nghiêm túc và sự thăm dò không dễ nhận thấy.

Thẩm Thư Điềm không khách khí hất tay hắn ra, ưỡn bộ ngực nhỏ đắc ý nói: "Tôi không thèm."

Khóe miệng Tả Tư Nam thu lại, ánh mắt tối sầm lại.

Thẩm Thư Điềm nhỏ giọng chán ghét: "Cậu thì có gì chứ, còn không bằng bánh kem của tôi."

Tả Tư Nam sửng sốt, sau đó cười nói: "Được rồi, lại mua cho chị."

Thật ra thì Thẩm Thư Điềm cũng không tức giận lắm, cô suy nghĩ, xác nhận lại lần nữa: "Cậu đồng ý rồi? Không được đổi ý."

Tả Tư Nam khẽ nhếch môi, gật đầu, Thẩm Thư Điềm yên tâm rồi.

Cũng đã đến giờ ăn cơm.

Tả Cảnh Long nhìn Thẩm Thư Điềm một cái: "Tiểu nha đầu, ngày mai ông nội sẽ trở về. Không thể tiếp tục ở đây nữa, ông phải về với bà nội."

Thẩm Thư Điềm có chút không nỡ, nhưng cô biết tình cảm của ông nội Tả và bà nội Tả rất tốt, bà nội cũng không thích ở đây nên hiện tại đang sống ở ngoại ô Lạc Thành.

Thỉnh thoảng sẽ trồng đủ loại trái cây, quan trọng nhất là các chị em lâu năm của bà cũng ở đấy, không đến mức không người làm bạn như ở chỗ này.

Tả Cảnh Long cười nói: "Sắp đến Quốc Khánh rồi, lúc đó cháu có thể đến thăm bà nội, bà cũng muốn gặp cháu lắm. Bà hay cằn nhằn với ông lắm, nghỉ lễ cùng Tư Nam qua đó thăm bà vài ngày."

Thẩm Thư Điềm theo phản xạ nhìn Tả Tư Nam, chớp chớp mắt như đang hỏi ý kiến của hắn.

Cậu đi không? Không đi thì một mình tôi đi.

Tả Tư Nam vậy mà đọc hiểu ánh mắt của cô. Hắn nghiêng đầu nhìn Tả Cảnh Long, nhẹ giọng nói: "Đến lúc đó chúng cháu sẽ đi."

Sau khi Tả Tư Nam trả lời, Thẩm Thư Điềm cũng mới nhận ra rằng mình chưa nói gì mà hắn đã hiểu, thật là kinh ngạc.

Thẩm Thư Điềm nghiêm túc gật đầu, âm thanh mềm mại: "Chúng cháu sẽ đến mà."

Tả Cảnh Long hài lòng.

Ngày hôm sau, cảnh tượng quen thuộc lại xuất hiện, Thẩm Thư Điềm bị chặn trong WC.

Thẩm Thư Điềm: "..."

"Đàn chị, xin chị hãy tham gia đi mà."

"Tôi đã quyết định tham gia rồi."

"Đúng vậy, sao lại cố chấp như vậy chứ? Nếu là em, em đã sớm tham gia rồi, cần gì phải quấn lấy chị mỗi ngày như thế này nữa!"

"Đàn chị, đừng nói cái gì mà không hứng thú nữa, hứng thú có thể bồi dưỡng, chị có thể từ từ mà."

"Lần sau tới chính là đám người Lưu Khiết đó, với tính tình đó của bọn họ thì không dễ nói chuyện bằng bọn em đâu nha."

Thẩm Thư Điềm: Cảm ơn mấy người đã thoải mái chặn nhà WC

"Chờ một chút, không đúng, đừng nói nữa. Vừa rồi chị ấy nói tham gia đúng không?"

Đã bị Thẩm Thư Điềm từ chối quá nhiều lần nên trong đầu bọn họ tự động chuyển lời cô nói thành lời từ chối, đột nhiên đồng ý khiến mấy nữ sinh không kịp phản ứng.

Đến khi nhận ra thì cả đám vui mừng hét toáng cả lên, nhao nhao lấy điện thoại ra thông báo tin tức mới nhất, hoàn toàn bỏ qua Thẩm Thư Điềm ở một bên.

Thẩm Thư Điềm chớp mắt hai cái, xác định bọn họ không còn chú ý tới cô nữa mới nhẹ nhàng đỡ trán đi ra ngoài cửa.

Còn chưa đi ra đến ngoài, đã bị gọi lại, Thẩm Thư Điềm quay đầu lại, dùng đôi mắt trong veo nhìn bọn họ, chớp chớp mắt.



"Đàn chị, em yêu chị nhiều lắm."

Một nụ hôn gió bay tới.

"Đàn chị, quả nhiên chị là người vừa đẹp người lại vừa đẹp nết mà."

"Wow wow wow, mong video của Thái tử gia quá đi mất."

Vẻ mặt Thẩm Thư Điềm sững sờ khi được đám nữ sinh tiễn ra khỏi WC, tiếng thảo luận sôi nổi vẫn còn truyền từ phía sau lưng.

Bây giờ cô mới nhớ là cô chưa báo tin này cho Lục Nhứ nhưng sắp vào lớp rồi.

Cô quyết định giờ giải lao sau đi tìm cô ấy, cô thấy tự mình đến văn phòng tổ Âm nhạc nói cho cô ấy sẽ tốt hơn.

Lúc đi vào, Lục Nhứ đang nói chuyện với một người đàn ông mặc âu phục đi giày da, nhìn thấy Thẩm Thư Điềm đi vào, hai mắt cô ấy sáng lên, nhận ra được có thể có tin tức tốt.

Chỉ là hiện tại đang cần ứng phó với lãnh đạo, cô ấy cười cười, để Thẩm Thư Điềm đợi ở văn phòng chờ một lát.

Thẩm Thư Điềm vốn chỉ muốn nói một câu, nhưng Lục Nhứ đã nói như vậy, cô cứ chờ thêm chút nữa cũng được.

Thẩm Thư Điềm ngồi trên ghế bên cạnh cửa sổ văn phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, từ chỗ này có thể nhìn thấy cây đa lớn của trường. Dưới gốc cây có mấy đứa nhỏ đang chơi đùa, rất hoạt bát và đáng yêu, có lẽ đều là con của giáo viên.

Cửa mở ra, có người đi vào, là Tư Huệ Uyển.

Trong tay cô ta bê một chồng sách rất dày, chất cao đến tận cổ. Cô ta bê chồng sách có vẻ rất khó khăn, chắc vừa rồi bị cửa va vào.

Tầm mắt hai người chạm nhau, mắt Tư Huệ Uyển chợt loé lên, cười nói: "Bạn học Thẩm, có thể giúp tôi bỏ ít sách lên tủ sách được không? Nặng quá."

"À." Thẩm Thư Điềm gật đầu, mềm mại đáp lại rồi đi qua.

Tư Huệ Uyển tùy ý nói: "Nghe nói bạn học Thẩm đồng ý tham gia buổi ghi hình kỉ niệm thành lập trường?"

Chồng sách vừa nặng vừa dày, Thẩm Thư Điềm ôm một chồng ở bên trên vào lòng, nghe thấy thì gật đầu: "Đúng vậy."

"Vậy bạn học Tả thì sao?"

"Cậu ấy cũng đồng ý rồi."

Cổ tay Tư Huệ Uyển hơi cử động, chồng sách rơi ầm xuống, Thẩm Thư Điềm giật mình, vội vàng lui về phía sau một bước, khó khăn lắm mới tránh được.

Với trọng lượng này, nếu đập phải chân chắc chắn sẽ đau chết mất.

Vẻ mặt Tư Huệ Uyển mang theo sự áy náy: "Xin lỗi, do mình mệt quá, giữ không được."

Nói xong cô ta đưa hai tay ra trước mặt Thẩm Thư Điềm, quả thật có mấy vết hằn đỏ rất sâu.

Thẩm Thư Điểm mím môi, dùng ánh mắt trong veo nhìn cô ta, cơ mặt Tư Huệ Uyển khẽ cứng đờ, mím môi: "Làm sao vậy?"

Thẩm Thư Điềm thu mắt lại, chồng sách rơi vãi đầy trên sàn, cô nhẹ nhàng lắc đầu, để lộ ra cái cổ trắng nõn thon dài: "Không có việc gì."

Tư Huệ Uyển ngồi xổm xuống, nhặt từng quyển sách lên đặt trên mặt bàn, lại lơ đãng nói: "Nghe nói trước đây bạn học Thẩm không muốn tham gia."

Thẩm Thư Điềm không phủ nhận, khẽ nhón chân, chậm rãi đặt chồng sách lên: "Đúng vậy."

Tư Huệ Uyển sửa sang lại mặt bàn: "Bạn học Thẩm không cần miễn cưỡng, cũng không cần vì người khác mà thay đổi quyết định."

Thẩm Thư Điềm quay lại nhìn cô ta, khuôn mặt xinh đẹp, nghiêm túc nói: "Vấn đề không phải là bọn họ, tôi cũng muốn tham gia thử."

"Lúc trước thái độ của bạn học Thẩm rất kiên quyết mà, thật ra tôi có thể nói với cô Lục, không ai có thể ép buộc cậu."

Thẩm Thư Điềm nghiêng đầu, lẩm bấm nói: "Nhưng nếu tôi không tham gia, Tả Tư Nam cũng sẽ không tham gia."

Tư Huệ Uyển che miệng cười: "Đó là Tư Nam đang nói đùa, cậu cũng không cần coi là thật."

"Chậc, phiền quá đấy."

Một âm thanh lạnh lùng từ ngoài cửa truyền đến, trong giọng nói hàm chứa địch ý và không kiên nhẫn: "Lấy đâu ra tự tin mà dám chất vấn lời nói của tôi?"

Thẩm Thư Điềm nhìn qua, phát hiện không biết Tả Tư Nam đã xuất hiện ở cửa từ lúc nào, hắn đi tới, giúp cô đặt sách lên bàn.

Hắn châm chọc liếc nhìn Tư Huệ Uyển một cái, lạnh như băng.

Thẩm Thư Điềm ngại đến đỏ cả mặt nhìn hắn, ngọt ngào nói: "Sao cậu lại ở đây?"

"Đi qua lớp của chị không thấy chị, bạn cùng bàn nói chị ở đây."

Tả Tư Nam thản nhiên đặt bánh kem trong tay cho cô, lười biếng cười: "Nhớ rõ lời hôm qua chị nói."

Hắn khẽ hừ một tiếng: "Tôi còn không bằng một miếng bánh kem."

Gương mặt Thẩm Thư Điềm đỏ ửng, mũi chân đá đá mặt đất, ngoan ngoãn gật đầu, lại chậm rãi bổ sung: "Tôi chỉ nói đùa thôi mà."

Tả Tư Nam đặt bánh kem vào tay cô, ngoài cửa truyền đến tiếng Lục Nhứ gọi hai người.

Thẩm Thư Điềm ngại ngùng cầm lấy bánh kem, trên mặt lại không che giấu được vui sướng, khẽ đẩy cánh tay hắn: "Đi nhanh thôi, Lục lão sư gọi chúng ta."

Tả Tư Nam đi theo Thẩm Thư Điềm ra ngoài, trước khi quay người lại liếc nhìn Tư Huệ Uyển một cái, cười như không cười, ánh mắt lạnh như dao.

Tư Huệ Uyển trong lòng hoảng sợ, cúi đầu tránh né ánh mắt của hắn, nhưng trong lòng không kiềm chế được được sinh ra từng đợt sợ hãi.

Lục Nhứ cũng không nói gì, nhưng hiển nhiên cả người đang trong trạng thái cực kì hạnh phúc, nụ cười so với ngày thường cũng tươi hơn rất nhiều.

Chỉ là dặn dò vài câu, để Thẩm Thư Điềm thi thật tốt trước, còn lại để sau khi thi xong rồi chuẩn bị.

Thẩm Thư Điềm và Tả Tư Nam cùng nhau rời văn phòng, Thẩm Thư Điềm cầm chiếc bánh kem nhỏ lên, hộp làm bằng thủy tinh trong suốt, có thể thấy rõ hình dáng của bánh kem bên trong.

Bánh kem lần này là hình con sói và con thỏ, được làm rất chi tiết. Chỉ là con thỏ kia bị ngậm cổ, nằm cuộn tròn trong vòng tay con sói, bộ dạng vô cùng đáng thương, cô thấy cứ kì kì kiểu gì.

Cô khẽ nhíu mày, dùng đôi mắt tinh tế cẩn thận quan sát, mềm mại nói: "Con thỏ này thật đáng thương."

Tả Tư Nam cúi đầu liếc mắt nhìn, ý tứ không rõ: "Đáng thương cái gì, sói ăn thỏ, không phải rất bình thường sao?"

Tôi ngậm chị về ổ, còn bình thường hơn.

Được rồi, được rồi.

Rất nhanh đã đến thứ Năm.

Ngữ văn thi vào 9 giờ sáng, lúc 8 giờ họ vẫn còn trong lớp học ôn tập, lớp học rất yên tĩnh.

Ngữ văn chủ yếu dựa vào kiến thức sự tích lũy hàng ngày, cho nên Thẩm Thư Điềm chỉ lấy sổ ghi chép ra.

Bình thường cũng hay lấy ra xem, nên cô đã nhớ gần hết, vì vậy cô chỉ đọc qua qua một liền cảm thấy ổn, đem những kiến thức mà ngày thường dễ bỏ qua ghi nhớ lại trong đầu.

Sơ đồ chỗ ngồi thi đã được dán ở cửa phòng học từ tối hôm qua, Thẩm Thư Điềm và Trịnh Hằng thi cùng một phòng.

Đến 8 giờ 30 mọi người bắt đầu rời khỏi lớp học và đến phòng thi.

Lúc xuống tầng, Thẩm Thư Điềm và Trịnh Hằng đi cùng nhau, đi xuống tầng ba thì thấy Tả Tư Nam đang lười biếng nghiêng đầu dựa vào hành lang nói chuyện với Thi Lâm.

Xung quanh hắn có rất nhiều người, nhưng không thể nghi ngờ hắn là người nổi bật nhất trong đó, bất kể là ai, ánh mắt đầu tiên chú ý đến tất nhiên là hắn.

Thiếu niên tuyệt sắc.

Tả Tư Nam cụp hàng mi dài, từ từ nhìn lại, cũng nhìn thấy Trịnh Hằng bên cạnh cô.

Tả Tư Nam chậm rãi đứng thẳng dậy, vẫy tay với cô, Trịnh Hằng vừa định nói chuyện với Thẩm Thư Điềm, đã thấy cô chạy lon ton chạy đến trước mặt Tả Tư Nam, ngẩng khuôn mặt đỏ ửng lên cười với hắn



Cảm giác rất ngoan.

Bên tai truyền đến giọng nói ngọt ngào và mềm mại của cô: "Có chuyện gì vậy?"

Trịnh Hằng không biết có phải đây là ảo giác của cậu ta hay không nhưng dường như cậu ta cảm thấy bầu không khí giữa hai người bọn họ quá mức thân mật, ở cạnh nhau cũng quá tuỳ tiện, quả thực làm cho người ta khó có thể tin được.

Tả Tư Nam không chút do dự nhìn cô gái chạy tới, tóc đuôi ngựa còn tung bay phía sau, xinh đẹp động lòng người.

Cô ngước mắt đáng yêu nhìn hắn, đôi mắt ngấn nước như chứa cả bầu trời sao, sáng ngời, hận không thể từ nay về sau sống mãi trong đôi mắt ấy.

Tả Tư Nam khinh thường liếc Trịnh Hằng với biểu cảm không tốt lắm đang đứng phía sau lưng cô, nhàn nhạt nói: "Đi thi à? Ở phòng nào?"

Thẩm Thư Điềm đáng yêu gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Ừm, ở giảng đường."

Cô vẫn đang ôm túi đựng bút có đôi tai màu trắng trên tay, bên trong có đủ loại dụng cụ đáng yêu, dường như hắn đã nhìn thấy con thỏ hồng phấn ngày hôm đó.

Tả Tư Nam tiện tay cầm lấy, tay còn lại nắm lấy cánh tay cô, kéo cô về phía trước: "Tôi đưa chị đi."

"Hả?"

Thi Lâm ở phía sau kêu một tiếng: "Tả ca, anh cũng đi à?"

Đáng tiếc Tả Tư Nam căn bản lười để ý đến cậu.

"Cậu ngốc à, vừa rồi không phải đã nói rồi sao? Đưa chị ấy đi thi."

Phía sau loáng thoáng truyền đến tiếng thở dài của Thi Lâm: "Cần phải như vậy không? Đi thi thôi mà, cách chưa đến 200 bước mà, Tả ca thật là...."

Sau thì nghe không rõ, Thẩm Thư Điềm mờ mịt đi theo sau hắn, giống như hắn kéo cái đuôi nhỏ vậy.

Tả Tư Nam cụp hàng mi dài: "Sao chị lại đi cùng với cậu ta?"

"Hả?"

Thẩm Thư Điềm lúc này mới nhớ tới cô đã bỏ quên Trịnh Hằng phía sau, quay đầu nhìn lại, Trịnh Hằng đi phía sau bọn họ, khoảng cách rất xa, nhưng vẻ mặt dường như không tốt lắm.

Thẩm Thư Điềm áy náy cười với cậu ta, liếc nhìn Tả Tư Nam: "Chúng ta đợi cậu ấy đi."

"Chị còn chưa trả lời tôi."

"Cậu ấy cùng phòng thi với tôi."

"Ồ, vậy lát nữa sẽ không."

Tả Tư Nam bình tĩnh nói một câu, cười nhạo nói: "Đàn ông con trai sao lại để con gái chờ?"

Logic gì đây, nhưng mặc kệ kết quả như thế nào, Trịnh Hằng vẫn biến mất khỏi tầm mắt của Thẩm Thư Điềm.

Hầu hết các bạn học trong phòng thi đã đến, Thẩm Thư Điềm ôm túi bút của mình đi tìm vị trí của mình.

Trong kì thi, tất cả các lớp khoa học tự nhiên đã được chia ra và kết hợp ngẫu nhiên, vì vậy hầu hết mọi người trong phòng thi không biết nhau.

Nhưng điều này không ngăn cản họ biết đến Thẩm Thư Điềm, vừa chuyển đến đã đoạt vị trí hoa khôi của trường, xem qua ảnh cũng không bằng nhìn người thật gần như vậy.

Bây giờ tận mắt nhìn thấy cũng không thể không thừa nhận người ta quả nhiên là đại mỹ nhân.

Làn da trắng như tuyết, mặt mày tinh xảo, các đường nét trên khuôn mặt tuyệt đẹp, nhưng lại có đôi mắt màu hổ phách trong sáng và thuần khiết.

Cô lặng lẽ ngồi xuống, đôi môi đỏ mọng mím lại, đặc biệt khiến người ta chú ý.

Không lâu sau, có người bước vào, mọi người ngước mắt nhìn lên, nhất thời mắt trợn to mắt, bởi vì người tới không phải thầy giám thị mà là Thái tử gia Tả Tư Nam.

Trong tay hắn cầm một xấp bài thi, cũng không nói lời nào, thản nhiên bước lên bục giảng, chậm rãi chia bài thi thành nhiều phần.

Còn vài phút nữa mới bắt đầu thi, thiếu niên đẹp trai tuấn tú kéo ghế ra, chậm rãi ngồi xuống.

Mọi người trong phòng thi đều cảm thấy thế giới này như đang mơ vậy, bọn họ nhìn về phía bục giảng rồi lại nhìn ra cửa, mãi đến khi chuông reo lên, cũng không có người khác bước vào.

Thái tử gia đứng lên, bàn tay thon dài như ngọc cầm lấy bài thi, đưa cho bàn đầu tiên để họ lần lượt truyền xuống dưới.

Trong đầu bọn họ hỗn độn, gió lốc thổi vù vù.

Wow, đây là bài thi mà Thái tử gia đã chạm qua!

Khi còn sống mà được Thái tử gia chạm vào bài thi, thật kích động!

Ô ô ô, mẹ ơi, thi không tốt không phải là lỗi của con, là do thiếu niên dụ hoặc này.

Thật ra, người khó hiểu nhất chính là Thẩm Thư Điềm, vừa rồi khi đến toà nhà văn phòng thứ hai, cô và Tả Tư Nam đã tách ra, ai ngờ người này lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này.

Hơn nữa Trịnh Hằng cũng không có tới, vị trí của cậu ta đổi thành một nam sinh khác mà cô không quen biết.

Tả Tư Nam một tay đút túi liếc nhìn Thẩm Thư Điềm đang ngơ ngác, khóe miệng khẽ cong lên, chợt lóe rồi biến mất.

Nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của mọi người lúc nào cũng chú ý đến hắn.

Vừa rồi Thái tử gia có phải cười hay không!!!!

Hắn đang nhìn ai vậy? Đang nhìn mình đúng không? Dẹp dẹp, đừng suy nghĩ lung tung.

Tả Tư Nam không quan tâm những người khác nghĩ như thế nào, hắn chỉ quan tâm đến một người.

Tả Tư Nam một lần nữa trở lại bục giảng ngồi xuống, trong phòng học bắt đầu vang lên tiếng bút viết soạt soạt.

Cô gái cũng đã cúi đầu, nghiêm túc nhìn bài thi trước mặt, vị trí của hai người cách nhau không xa, ở giữa cách nhau nhau ba bàn.

Cho nên hắn có thể nhìn thấy rõ ràng hàng mi dài của cô khẽ cử động, đôi môi đỏ mọng mím lại, sau đó cái đầu nhỏ vừa di chuyển, một phần tóc liền theo cổ trượt xuống.

Dáng vẻ an tĩnh ngoan ngoãn dễ thương cực kỳ.

Thi hai tiếng rưỡi, Tả Tư Nam gần như dồn toàn bộ lực chú ý lên người Thẩm Thư Điềm, hắn phát hiện, nhìn thế nào cũng không thấy chán.

Mà những người khác, dưới ánh mắt như vậy, càng cảm thấy sợ hãi, không dám ngẩng đầu, chỉ có thể đem toàn bộ lực chú ý đặt lên bài thi, đương nhiên không ai phát hiện sự khác thường của hắn.

Kì thi kết thúc, Thẩm Thư Điềm thở phào nhẹ nhõm, ngước mắt lên, liền chú tới tầm mắt của thiếu niên.

Cô chớp mắt, nở một nụ cười thật tươi với hắn.

Tả Tư Nam hơi sửng sốt, trong mắt hiện lên ý cười, khí chất lạnh lùng bên người tiêu tan đi vài phần.

Các thí sinh đang nộp bài thấy dáng vẻ này của Thái tử giả đều cảm thấy có chút xúc động, Thái tử gia quả nhiên vẫn quan tâm đến họ, nhìn thấy bọn họ thi xong lại lộ rõ ​​vẻ vui mừng TvT!

Các học sinh bàn cuối của mỗi dãy thu bài thi, Thẩm Thư Điềm thu dọn đồ dùng học tập của mình, đi về phía bục giảng.

Không ngờ vừa mới bước lên bục giảng, một người bạn học mũm mĩm không chú ý tới cô, xoay người va vào cô.

Thẩm Thư Điềm so với cô bạn đó thật sự là quá mảnh mai, trong tiếng hô kinh hai của mọi người, cô dường như sắp ngã xuống đất.

Vòng eo bị cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, hơi thở mát lạnh quen thuộc bao phủ lấy cô, cùng lúc đó, cái tay đang quơ quơ loạn trên không trung bắt lấy thứ gì không kiềm chế được lực mà kéo mạnh một cái.

Sau đó là hàng loạt tiếng hít thở kinh hãi.

Nửa tiếng sau, chuyện Thẩm Thư Điềm không cẩn thận xé áo sơ mi của Tả Tư Nam truyền ra ngoài.

Hai tiếng sau.

Mọi người xôn xao bàn tán, Thẩm hoa khôi vậy mà trước mọi người lột áo của Thái tử gia.