Khó Thoát Khỏi Cố Chấp Cưng Chiều

Chương 53




Tả Tư Nam đẩy cửa phòng Thẩm Thư Điềm ra, lặng lẽ chui vào trong chăn, cô đã ngủ say, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở đều đều của cô, vô cùng ngoan ngoãn.

Tướng Quân nằm bên cạnh, cảnh giác liếc mắt nhìn anh, đờ đẫn vuốt vuốt cái đầu nhỏ xù lên rồi cẩn thận dụi dụi về phía má cô.

Anh đứng nhìn cô một lúc rồi đóng cửa đi ra ngoài.

Chạng vạng, ánh hoàng hôn lấp lánh nhuộm đỏ nửa bầu trời tạo thành một màu cam đỏ, mặt trời sắp lặn trên ngọn núi phía tây.

Tả Tư Nam thả người ngồi trên sô pha, lười biếng duỗi thẳng đôi chân thẳng dài, nhìn bà nội vội vội vàng vàng kéo Tạ Cảnh Long đi vào, trong đôi mắt đen láy cũng không có gì kinh ngạc.

Tính tình của bà nội Từ trước nay luôn như thế, thích ai thì không bất cứ người nào có thể bắt nạt được, biết chuyện của Thẩm Thư Điềm, không có lý do gì không đến.

Tả Cảnh Long muốn ngăn cũng không ngăn được.

Ngón tay thon dài của Tả Tư Nam chống cằm, giọng điệu thản nhiên: “Chị ấy không khỏe, vẫn còn đang ngủ.”

Bà nội Từ dừng bước chạy lên, vội vàng xoay người ngồi xuống sô pha, vẻ mặt tức giận.

Nếu trước mặt có một quả dưa, chắc bà ấy chỉ cần một tay là có thể tách nó ra.

Tả Tư Nam thu lại ánh mắt rót cho bà Từ một chén trà, hương thơm thoang thoảng mơ hồ phảng phất trong không khí, khiến người ta không nhịn được đưa mũi lên hít một hơi.

Bà Từ nhấp một ngụm trà, liền bắt đầu dò hỏi tin tức từ Tả Tư Nam, nhưng càng nghe càng tức giận, càng nghe càng đau lòng, hừ hừ mấy tiếng.

Không lâu sau khi Tả Cảnh Long và bà nội Từ trở về, Thím Phương liền tiến vào và nói với bọn họ rằng vợ chồng Tư gia đã tới và đang ở bên ngoài biệt thự.

Vẻ mặt bà nội Từ bình tĩnh, nhàn nhã uống trà, xua tay: “Không phải trong nhà có chiếc khóa sắt rất lớn sao? Bây giờ khóa cổng lại đi.”

Không biết từ đâu Thím Phương lấy ra một ổ khóa sắt cực lớn, ung dung đi tới cổng lớn, khóa cửa điện tử lại.

Bà thẳng eo, động tác thập phần nhanh nhẹn, không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, động tác vặn khóa đã thể hiện thái độ của bọn họ rồi.

Cha Tư nhíu chặt chân mày, mẹ Tư trợn mắt há hốc mồm nhìn cửa bị khóa lại.

“Đây là có ý gì?”

Dì Phương khinh thường liếc nhìn bọn họ, sau đó thản nhiên phủi phủi tay, cũng lười mà phản ứng lại với bọn họ, lập tức quay vào nhà lớn.

Bà Tư tức giận đến mức choáng váng. Vậy mà còn có người dám nhốt hai người bọn họ ở ngoài. Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên bà ta rơi vào tình huống như thế này? Phải biết bọn họ đi đâu hay đến nơi nào, bọn họ đều được tiếp đón như khách VIP.

Nhưng mẹ Tư lại bị cha Tư cản lại, cho dù đối mặt với chuyện rõ ràng là cố ý làm khó như vậy, ông ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái, nhưng là lão nhân gia tuổi già vẫn cố chấp bảo vệ cháu trai, đại khái cũng có thể đoán được.

Chỉ là ông ta cũng không nghĩ tới, bây giờ cả hai nhà đang hợp tác làm chung một hạng mục, còn đang chuẩn bị nói về hạng mục tiếp theo, thế nhưng Tả gia căn bản không thèm để ý tới chuyện này.

Nhưng dù sao Tả gia so với ông ta có sức mạnh/quyền lực hơn rất nhiều, mặc dù có rất nhiều bất mãn nhưng ông ta cũng không thể không nhẫn nhịn chịu đựng.

Bà nội Từ uống một chén trà mất một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng xong, cha Tư và mẹ Tư cũng được đưa vào, nhưng sắc mặt không được xem là tốt.

Đặc biệt là mẹ Tư, nụ cười trên mặt suýt chút nữa tắt lịm.

Bà Từ thì khác, tâm trạng bà rất tốt, mỉm cười vui vẻ, nhất là sau khi nhìn thấy bọn họ như vậy.

Cha Tư và mẹ Tư ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh.

Ánh mắt mẹ Tư bất giác nhìn về phía thiếu niên lười biếng đối diện sô pha, diện mạo tuấn tú, tư thế ngang ngược, khí chất lạnh lùng.

Mẹ Tư  đương nhiên hiểu con gái mình, lần này chuyện Tư Huệ Uyển muốn nói lại thôi bà ta có thể đoán ra được là bởi vì một thiếu niên, mà thiếu niên này đối xử với Tư Huệ Uyển như vậy là vì một cô gái khác.

Bà ta vừa khó chịu vừa không khỏi có chút tò mò về cậu nhóc này.

Từ sự đánh giá ngắn ngủi này, bà ta không trách Tư Huệ Uyển đã động lòng, nhưng khi đôi mắt đen lạnh nhạt của thiếu niên cười như không cười hướng về phía mình, bà ta lập tức nhíu mày.

Cha Tư cùng Tả Cảnh Long cũng chỉ nói mấy câu, nhưng những lời của Tả Cảnh Long rõ ràng là đang mỉa mai, khiến cha Tư, người đã tung hoành trên thương trường nhiều năm, nhất thời khó có thể nói tiếp.

Mẹ Tư nhìn những người đối xử lạnh nhạt với mình, lại nghĩ đến con gái đang nằm viện, càng thêm không cam lòng, không còn che giấu nữa.

“Cậu Tả làm Uyển Uyển nhà tôi bị thương, không phải cậu nên cho chúng tôi một lời giải thích sao?”

“Ồ?” Tả Tư Nam nhếch khóe môi, ngón tay thon dài gõ gõ bàn trà, lạnh lùng lười nhác nói: “Bà muốn tôi giải thích như thế nào?”

Cha Tư không hài lòng với thái độ ngả ngớn của Tả Tư Nam, điều này hoàn toàn là thái độ coi thường lời nói của ông ta.

Ông ta nhẫn nhịn, nhìn về phía Tả Cảnh Long, trầm giọng nói: “Uyển Uyển nhà tôi vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, đây là do ai chắc không cần phải nói nữa, hôm nay chúng tôi tới đây là muốn hỏi Tả gia nghĩ thế nào.”

Tả Cảnh Long: “Tôi không có ý kiến gì, mấy người nên xin lỗi thì xin lỗi, nên bồi thường thì bồi thường đi.”

Mẹ Tư nghiến răng nghiến lợi: “Con gái tôi bị thương nặng như vậy, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu tủi thân như vậy? Còn muốn chúng tôi xin lỗi?”

Cha Từ: “Cô gái kia có quan hệ gì với Tả gia?”

Bà Từ hừ một tiếng: “Hoá ra mấy người là tới hỏi tội chứ không phải để xin lỗi à?

Bà nội từ tức giận cười: “Mặc kệ là quan hệ như thế nào, cũng không cần phải nói cho mấy người biết, hơn nữa con bé cũng không phải là người mấy người muốn bắt nạt là có thể bắt nạt, cho nên trước tiên cô nên nghĩ xem con gái cô thông đồng với người khác bỏ thuốc mê con bé thì tính thế nào? Chuyện này chúng tôi tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua, mấy người cứ chờ xem.”

Mẹ Tư trợn to hai mắt, bàn tay đập lên sô pha, tức giận tới nỗi không biết cái gì nên nói: “Người phụ nữ đó là loại hồ ly tinh gì? Tuổi còn nhỏ như vậy đã có thể khiến Thái tử Tả gia ra tay, không phải cũng rất tài giỏi sao? Nói ra cũng không sợ mất mặt.”

Ai ngờ lời này vừa dứt, bà nội Từ liền đứng dậy, hắt nước trà lên người bà ta, sau đó những chiếc lá trà dần rơi xuống.

Hai mảnh lá trà trượt xuống gò má, mẹ Tư tức giận đến mức cả người run lên, nước trà đậm nhuộm đỏ chiếc váy trắng như tuyết của bà ta, bà ta không thể tin được có một ngày mình sẽ bị người khác tạt nước trà lên người.

“Cô có tin, nếu như còn nói thêm một chữ, tôi liền đuổi cô ra khỏi nơi này!”

Bà ta cắn chặt răng: “Người đàn bà đanh đá, tiện nhân.”

Sau đó rốt cuộc không thể nhịn được nữa, đột ngột đứng dậy, giơ tay đẩy bà nội Từ, cơ thể bà nội Từ khỏe mạnh, bị bà ta đẩy chỉ lắc lư một cái, sau đó liền chộp lấy, hất tay bà ta ra.

Thẩm Thư Điềm bị dọa sợ, lo lắng bà nội Từ bị bắt nạt, nhanh chóng chạy xuống lầu.

Bà nội Từ bị chọc giận, tiến lên một bước, quỳ gối trên ghế sô pha, từ phía sau ghế sô pha lấy ra một cây sào phơi quần áo dài một thước, tiện tay cho mẹ Tư một gậy.

Thẩm Thư Điềm sợ ngây người, sao lại có sào phơi quần áo ở đó, tư thế của bà nội Từ rõ ràng đã sớm có chuẩn bị.

Bà nội từ cầm cây sào mạnh mẽ múa máy, mẹ Tư bị đánh ba gậy, mặt mày nhăn nhó, kêu lên đau đớn.

Cha Từ cũng phản ứng lại, đứng lên, dơ tay chặn sào phơi quần áo của bà nội Từ, ý định muốn bắt lấy cây sào.

Tả Cảnh Long lập tức đứng lên, đẩy cha Tư ra, quát lên: “Sao ông dám cướp nó?” Sau đó bắt đầu so chiêu với cha Tư.

Thẩm Thư Điềm lo lắng li3m môi dưới, vội vàng chạy tới muốn giúp đỡ, khóe mắt bà nội Từ nhìn thấy liền lùi lại một bước.

Ánh mắt bà nội Từ nhìn cô đầy đau lòng: “Điềm Điềm đáng thương của bà.”

Bà nội Từ xua tay, chặn Tả Tư Nam đang muốn tiến lại gần, ngẩng đầu nhìn anh: “Tránh sang một bên.”

Đôi mắt nhìn chằm chằm mẹ Tư, bà nội Từ lớn tiếng quát: “Hai đấu hai, đừng nói chúng ta bắt nạt mấy người!”

Sau đó liền nhấc chân đá vào bắp chân cha Tư bên cạnh?

Đây chắc chắn là khoảnh khắc dũng mãnh nhất mà Thẩm Thư Điềm từng chứng kiến trong đời, Thẩm Thư Điềm ở yên tại chỗ, không di chuyển cũng không nhúc nhích, bởi vì bà nội Từ và ông nội Tả rõ ràng không muốn để hai người họ ra tay.

Mặc dù bà nội Từ và ông nội Tả tuổi tác đã lớn, nhưng đánh nhau chắc chắn chiếm thế thượng phong, cha Tư mẹ Tư rõ ràng là không thể chỗng đỡ được, liên tục bị đánh.

Thẩm Thư Điềm vốn cho rằng bà nội Từ chỉ nói đùa thôi, không ngờ bà thật sự một đường đánh ra ngoài, từ phòng khách ra cửa, rồi đến cổng sắt bên ngoài.

Thẩm Thư Điềm chân tay luống cuống nhìn bọn họ đánh ra của lớn biệt thự, nhắm mắt chạy theo phía sau, vẻ mặt Tả Tư Nam thản nhiên, như thể không hề ngạc nhiên, nhưng thỉnh thoảng đưa tay ra để chặn đòn tấn công của kẻ thù.

Khu biệt thự ít dân cư, nhưng bây giờ là buổi tối, người ra ngoài đi dạo cũng không ít.

Huống chi biệt thự đang được thắp sáng rực rỡ, chiếu rọi rõ ràng khung cảnh này.

Trong lúc nhất thời, không ít người nhìn qua, trên mặt đều là một lời khó nói hết.

Cha Tư và mẹ Tư bị đánh thẳng ra khỏi biệt thự, nhìn bà nội Từ  cạch một tiếng đóng sầm cửa lại, trên mặt lúc đỏ lúc trắng.

Mẹ Tư đã sớm chú ý tới Thẩm Thư Điềm đi theo phía sau, lúc này đã vô cùng mất mặt, không còn quan tâm gì nữa, mắng mỏ: “Một đứa con gái, làm cái gì tốt không làm? Lớn lên trông không khác gì hồ ly tinh, chỉ biết quyến rũ đàn ông, chỉ tội nghiệp cho Uyển Uyển nhà ta, đều tại mày…”

Thím Phương đứng một bên, trong tay vẫn cầm chiếc túi của mẹ Tư.

Thẩm Thư Điềm mím môi, đưa tay nhận lấy rồi đột nhiên nhón chân ném ra ngoài, mẹ Tư tức giận mắng mỏ không chú ý tới động tác nhanh nhẹn của cô, bị chiếc túi đập ngay vào đầu.

Cái này chắc chắn rất đau, Thẩm Thư Điềm có thể nghe thấy một tiếng bốp vang lên, sau đó là tiếng kêu đau đớn của mẹ Từ.

Tả Tư Nam bọn họ đều vì cô mà làm tới như vậy, cô cũng không muốn chỉ đứng phía sau được bọn họ che chở.

Cô đi tới vài bước, khuôn mặt nhỏ bình tĩnh, đôi mắt hổ phách trong veo sạch sẽ, nhẹ giọng nói: “Không cần phải nói cũng biết, tôi đẹp hơn con gái của bà, nếu không thì con gái bà cũng không đến mức vì chỉ một chiếc video tuyên truyền làm ra chuyện như vậy.  À đúng rồi, bà có biết người đàn ông đó đã ghi âm lại không? Tư Huệ Uyển trốn không thoát đâu, đoán xem người khác sẽ nói gì về con gái bà? Không biết xấu hổ? Ác độc?”

Mẹ Tư hoảng sợ mở to hai mắt.

Bà nội Từ khinh thường xì một tiếng, kéo Thẩm Thư Điềm trở về, không muốn nói chuyện với hai người ngoài cửa, lo lắng nhìn cô: “Người phụ nữ đó đúng là một con rắn độc, chuyện như vậy cũng làm ra được, Didefm Điềm, bây giờ con cảm thấy thế nào?” 

Đôi mắt Thẩm Thư Điềm cong lên, giọng nói mềm mại ngọt ngào: “Không sao ạ.”

Bà nội Từ vui mừng nói: “Vậy là tốt rồi. Cháu yên tâm, Tả gia chúng ta sẽ không dễ dàng bị bắt nạt như vậy, món nợ này nhất định phải tính cho xong.”

Thẩm Thư Điềm mím môi cười, nhàn nhạt gật đầu, lại ngoái đầu liếc nhìn thiếu niên cao lớn tuấn tú phía sau, độ cong khóe miệng càng ngày càng rộng.

Bữa tối hôm nay đặc biệt phong phú, trên bàn chật ních người.

Tả Cảnh Long vừa ăn vừa trấn an: “Cô bé, chuyện này ông nội Tả sẽ giúp cháu đòi lại công bằng, muốn ức hiếp người khác, không có cửa đâu!”.

Hôm sau là thứ sáu.

Chuyện này ầm ĩ rất lớn, đến mức đích thân chủ tịch ra lệnh muốn điều tra ra ràng.

Giữa các học sinh sớm đã ồn ào sôi sục, chỉ có Trần Ngữ Trúc và Thi Lâm tiết lộ một chút gì đó, nhưng các phiên bản khác nhau vẫn xuất hiện.

Vì vậy, bây giờ chuyện không thể chậm trễ là phải điều tra rõ ràng.

Chuyện này vốn dĩ điều tra cũng không khó, người đàn ông mập kia đã sớm thú nhận, Tư Huệ Uyển bên kia cũng không chịu được áp lực nên chỉ có thể kể lại toàn bộ sự việc.

Thời điểm hiệu trưởng kể lại toàn bộ câu chuyện, trong lúc nhất thời không khỏi làm rất nhiều người cảm thấy thổn thức không thôi.

Xét cho cùng, trong mắt nhiều người ở trường trung học số 2, Tư Huệ Uyển tuyệt đối là một nhân vật làm mưa làm gió, chỉ trong một lúc, Tư Huệ Uyển đã được xem là một người phụ nữ độc ác.

Diễn đàn thảo luận rất sôi nổi.

Lầu một:【 Không bao giờ nghĩ tới cô ta sẽ như vậy, tôi vẫn luôn xem cô ta là nữ thần đấy.  】

Lầu hai:【 Tôi phát hiện cô ta thật biết người biết mặt mà không biết lòng, chẳng lẽ cô ta không biết dị ứng căn bản không thể đem ra đùa giỡn sao?  】

……

Lầu 5: 【 Chắc là ghen tị rồi. Mấy người có phát hiện từ sau khi Thẩm Thư Điềm tới, cô ta liền bắt đầu thay đổi tính cách hay không? Đáng thương cho đàn em Thẩm. 】

Lầu sáu: 【 Không phải là thật chứ, tôi không tin. 】

……

Lầu 11: 【 Huệ Uyển luôn đối xử với mọi người rất tốt, vì vậy nên mới có nhiều người thích cô ấy, tại sao cô ấy phải ghen tị với Thẩm Thư Điềm chứ? 】

Lầu 12: 【 Mấy con chó tẩy trắng tới rồi. 】

Lầu 13: [ Đẹp hơn cô ta, giỏi hơn cô ta. Quan trọng nhất chính là, người mà cô ta muốn mà không được dường như rất quan tâm đ ến Thẩm Thư Điềm.  】

……

Lầu 30: [Có con dấu chính thức của trường đấy, còn giả sao?  】

……

Đương nhiên, Thẩm Thư Điềm không biết chuyện này đã ầm ĩ tới nhường nào, sau khi uống thuốc mấy ngày, cô gần như đã hoàn toàn hồi phục.

Một tuần mới, thứ Hai.

Thẩm Thư Điềm trở lại trường học, từ miệng Trần Ngữ Trúc mới biết được nhà trường đã công khai xử phạt Tư Huệ Uyển một cách nghiêm trọng.

Nhà trường thậm chí còn thành lập tổ điều tra chuyện này, từ cũng từ bác sĩ trong trường biết được tình hình cơ bản, ai cũng biết chuyện này tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.

Tả Tư Nam cũng đã trải qua, nhưng những chuyện như thế đối với cậu mà nói thậm chí không tính là gãi ngứa.

Tư Huệ Uyển bị yêu cầu viết bản tự kiểm điểm, không chỉ công khai xin lỗi Thẩm Thư Điềm trên đài phát thanh, mà còn công khai đăng trên áp phích nhân vật lớn của trường.

Thẩm Thư Điềm đột nhiên ý thức được nhà họ Tả thật sự rất mạnh, bởi vì lúc trước khi nhìn thấy cha Tư và mẹ Tư, cô vẫn có thể cảm nhận được sự cương quyết và hơi hùng hổ của bọn họ, nhưng bây giờ lại sẵn sàng bắt Từ Huệ Uyển đích thân tới xin lỗi.

Cha Tư và Tư vốn định lấy đá chọi với đá, nhưng cho dù thế nào, bọn họ cũng chưa bao giờ nghĩ rằng nhà họ Tả lại dứt khoát đến mức từ bỏ cả hợp tác đang được thảo luận, đàm phán giải quyết riêng tư cũng không được.

Tả gia ở Lạc Thành thật sự là một dẫm chấn động, đây là lần đầu tiên nhà họ Tư nhận ra rằng Tư gia của bọn họ chẳng là gì trong mắt nhà họ Tả, cuối cùng không còn cách nào khác chỉ có thể thỏa hiệp.

Rốt cuộc, nếu trắng trợn đối nghịch với Tả gia, liệu tương lai bọn họ còn có thể tiếp tục ở lại Lạc thành này hay không.

Mấy ngày qua, Tư Huệ Uyển cuối cùng cũng nhận ra cảm giác khi bầu trời sụp đổ là như thế nào, mọi thứ đều bị hủy hoại, và cô ta không muốn đến trường chút nào.

Cô ta nói với cha mẹ Tư rằng cô ta muốn chuyển đến một ngôi trường khác, cô ta không muốn đến ngôi trường này nữa, nhưng hồ sơ nhập học đã bị nhà trường giữ lại, làm gì có chuyện trốn tránh chuyện đã gây ra mà không phải gánh chịu trách nhiệm?

Thưc ra, cô ta biết đó nhất định là kết quả của mệnh lệnh nghiêm ngặt của Tả gia, cô ta chỉ có thể thỏa hiệp.

Lúc cô ta đến lớp, đám chị em ngày thường hận không thể dời cô ta nửa bước kia bây giờ còn không thèm liếc mắt nhìn cô ta.

Bởi vì trước kia luôn ở chung với Tư Huệ Uyển, trong mắt người khác, đánh giá của bọn họ cũng không khá hơn là bao.

Cô ta không biết tại sao mình lại đột nhiên mất đi nhiều thứ như vậy, thật ra cô ta cũng không muốn làm cho sự việc trở nên nghiêm trọng như vậy, cô ta cho rằng chỉ là một chút mà thôi, không ngờ thể chất của Thẩm Thuật Thiên khi gặp chất gây dị ứng lại nghiêm trọng như vậy.

Nhưng tính chất của chuyện này đã cực kỳ tồi tệ, không còn đến mức có thể trấn áp được nữa.

Tư Huệ Uyển vẫn đọc bản tự kiểm điểm trên đài phát thanh, mọi người đều có thể nghe thấy cảm xúc nghẹn ngào trong giọng nói của cô ta.

Cô ta biết mình không thể ở lại trường trung học số 2, và lần này cuối cùng trường học cũng để cô ta đi.

Thẩm Thư Điềm lười biếng nép mình trên ghế sofa, thật sự đối với chuyện này cô cảm thấy cực kỳ cực kỳ thấp, nghĩ đến sự cưng chiều của Tả Tư Nam, sự chăm sóc của bà nội Từ và ông nội Tả, trong lòng cô không khỏi vỡ ra những quả bong bóng ngọt ngào.

Hôm nay bà nội Từ và ông nội Tả lại về vùng quê Lạc Thành, trước khi đi bà nội Từ còn không ngừng dặn nếu có chuyện gì thì nhất định phải nói với bà, bà chắc chắn sẽ quay lại giúp cô.

Không cần sợ, cứ làm đi.

Thẩm Thư Điềm gật gật đầu, cười cong đôi mắt.

Thẩm Thư Điềm đá đá cẳng chân, nhấp một ngụm trà sữa ngọt ngào, ánh nắng vàng của hoàng hôn chiếu vào sảnh, tạo nên một bầu không khí yên bình đẹp đẽ.

Ghế sô pha bên cạnh trũng xuống, Thẩm Thư Điềm nghiêng đầu nhìn, trong đôi mắt ướt át hiện lên nụ cười, kiều diễm mê người.

Cô xoay người, nhẹ nhàng dựa vào trong lòng anh, cụp mắt xuống, ôm ly trà sữa lộc cộc lộc cộc hút một ngụm lớn.

Tả Tư Nam vươn cánh tay ra, nhẹ nhàng vòng qua eo cô, sau đó nhẹ nhàng nhấc cô lên, để cô ngồi lên đùi anh.

Thẩm Thư Điềm chớp chớp mắt, không để ý, vươn chiếc lưỡi hồng li3m li3m đôi môi đỏ mọng, với bộ dáng vừa ngây thơ vừa mị hoặc, cô rõ ràng là một yêu tinh, vô cùng quyến rũ.

Đường cong yết hầu dưới cổ họng của Tả Tư Nam trượt lên trượt xuống, giọng nói có chút khàn khàn: “Có ngon không?”

Thẩm Thư Điềm quay đầu nhìn sang, nghiêng nghiêng đầu, mái tóc đen dài mượt chậm rãi xõa xuống, cô gái nhỏ ngây thơ vô hại nghiêm túc gật đầu: “Ngon lắm, rất ngọt.”

Tả Tư Nam dựng thẳng eo, hơi thở mát lạnh sạch sẽ càng thêm bao trùm lấy cô, ngón tay thon dài như ngọc đột nhiên nắm chặt cằm cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e đôi môi mềm mại của cô.

Anh tiến lại gần, đôi mắt hoa đào hẹp dài hơi giương lên, giọng nói trầm khàn quyến rũ mơ hồ.

“Ngọt như vậy? Anh cũng nếm thử nhé?”