Khó Thoát Khỏi Cố Chấp Cưng Chiều

Chương 51




Trần Ngữ Trúc do dự thu ánh mắt lại, tránh qua một bên, nhỏ giọng nói: “Vậy bây giờ chúng ta có cần đi vào nữa không?”

Thi Lâm li3m môi dưới, nói với vẻ không được tự nhiên: “Hình như bây giờ không ổn lắm đâu.”

Vệ Tiêu Kiệt: “Dù sao bây giờ chúng ta đi vào cũng không có tác dụng gì, hay là cứ chờ ở bên ngoài đi, chờ anh Tả đi ra rồi hỏi lại sao.”

Liễu Trăn không có ý kiến, mấy người an tĩnh nhìn nhau một cái.

Dù cho trong lòng của họ vừa nôn nóng lại vừa tức giận, nhưng hiển nhiên là chuyện này đã có mưu đồ từ trước.

Nếu muốn biết người kia là ai, thì phải suy đoán bắt đầu từ việc Thẩm Thư Điềm mà xảy ra chuyện thì ai là kẻ có lợi nhất. 

Rốt cuộc là ai? Trong đầu cả bốn người không hẹn mà cùng nghĩ đến một người, nhưng mà vấn đề là hiện tại hình như không có chứng cú, không có chứng cứ thì có ích gì chứ? Cũng đâu thể vu oan của cho người được?

Vừa rồi có bác sĩ của trường đi ra, Trần Ngữ Trúc vội lại gần, đôi mắt tràn ngập sự lo lắng: “Bác sĩ ơi, vừa rồi em vội quá nên quên hỏi, bạn em thế nào rồi ạ?”

Thi Lâm cũng hỏi: “Bị thế này thì bao lâu mới khỏi được ạ? Vừa rồi em nhìn thấy rất nghiêm trọng.”

Bác sĩ nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Dị ứng có thể nói là nhỏ, nhưng cũng có thể sẽ rất nghiêm trọng, thậm chí là dẫn tới tử vong. Các em đừng coi thường chuyện này. Vừa rồi may là bạn học đó được đưa tới kịp thời nên không tiếp xúc được nhiều em, nãy tôi đã cho bạn ấy uống thuốc rồi. Bây giờ đang truyền dịch, chắc là sẽ khỏi nhanh thôi. Các em đừng lo lắng quá.”

Trần Ngữ Trúc thở dài nhẹ nhõm, vỗ vỗ Ngực: “Vậy là em yên tâm rồi, cảm ơn bác sĩ ạ.”

Thi Lâm: “Làm phiền bác sĩ rồi.”

Vệ Tiêu Kiệt: “Phiền bác sĩ rồi.”

Liễu Trăn: “Làm phiền rồi.”

Bác sĩ cười cười, tầm mắt vô thức liếc nhìn phòng bệnh, hơi dừng lại, bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu: “Đây là công việc của tôi mà, nên làm thôi. Vậy tôi đi trước đây.”

Trong phòng bệnh.

Cơn gió dịu nhẹ thổi từ ngoài vào, mang đến hương thơm của cây cối, lại vẫn không thể thổi tan đi mùi thuốc khử trùng trong phòng bệnh.

Thẩm Thư Điềm rất khó để tiếp nhận, trước mắt đen kịt, đây là do bị choáng váng. Nó không ngừng kéo ý thức của cô rơi xuống, cơ thể vừa ngứa vừa dau.

Bởi vì khó chịu nên nãy cô vừa bị ói. Bác sĩ nữ đã thay quần áo cho cô, nên mùi không khó chịu như vậy nữa, chỉ là ý thức vẫn rất mơ hồ.

Được Tả Tư Nam ôm vào lòng, cô không nhịn được chui rúc vào lòng cậu, cách tầng vải mỏng là lồ ng ngực ấm áp và tiếng tim đập đều đặn của người thiếu niên.

Cô vẫn cảm thấy rất tủi thân, trên lông mi vẫn còn vương vài giọt nước mắt, miệng mở ra, đáng thương nói: “Chị khó chịu quá, khó chịu.”

Dù Thẩm Thư Điềm không phải được cha mẹ nuông chiều từ bé, nhưng mà cô cũng được ông Tả chăm bẵm vô cùng, chưa từng phải chịu bất kỳ nỗi khổ nào. Hiện tại cô cảm thấy khắp người chỗ nào cũng ngứa ngáy và đau âm ỉ.

Tả Tư Nam hôn lên tóc cô gái, cả trái tim giống như bị ai đó véo đến chảy máu, từng giọt từng giọt chảy xuống, ngón tay dài xuyên qua mái tóc mượt mà của cô gái, an ủi cô: “Không khó chịu, rất nhanh sẽ không khó chịu nữa đâu.”

Nếu tới gần sẽ có thể nhìn thấy các ngón tay kia đều đang run rẩy, chỉ là bị cậu đè nén lại.

Thẩm Thư Điềm cắn môi, người đã tỉnh táo hơn, giọng cũng mang theo vài phần mệt mỏi: “Ừm.”

Nhắm hai mắt lại.

Giữa hai đầu lông mày Tả Tư Nam hiện lên sát ý, cậu sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào dám làm chuyện này với cô.

Cậu biết Thẩm Thư Điềm dị ứng với đào, hơn nữa còn bị rất nặng, dù chạm vào một chút cũng không thể. Nhưng lúc này cô đầu có chạm vào quả đào? Ngoài trừ cốc trà sữa mà cô đã uống.

Trong đầu Tả Tư Nam hiện lên một bóng người, hai mắt híp lại, trong đôi mắt chứa đầy máu tanh và tàn nhẫn.

Cô gái nằm yên trong lòng cậu đã ngủ rồi, chỉ là đôi lông mày vẫn đang nhíu lại, không có lúc nào là không dày vò cô gái nhỏ của cậu.

Tả Tư Nam hôn lên trán cô, cẩn thận đắp chăn cho cô gái, rồi lặng im đứng một hồi lâu nhìn khuôn mặt khi ngủ của cô hồi lâu. Cậu rũ mắt lại, sự bạo ngược trong lòng rốt cuộc trào ra, từng chút một từng chút một, không hề kìm nén lại.

Tả Tư Nam đi ra khỏi phòng bệnh, đóng chặt cửa lại. Mấy người bạn đang chờ ngoài cửa, người đứng người ngồi, động tác nhất trí nhìn cậu khi thấy cậu đi ra ngoài.

Trần Ngữ Trúc vội vàng nói: “Điềm Điềm thế nào rồi?”

Thi Lâm đứng lên: “Anh Tả, chị Thẩm có sao không?”

Cho dù bác sĩ đã nói qua rồi, nhưng bọn họ vẫn không nhịn được nòi Tả Tư Nam lại một lần.

Vệ Tiêu Kiệt và Liễu Trăn cũng nhìn cậu.

Khóe môi Tả Tư Nam khẽ cong lên, lại lạnh lẽo vô cùng: “Bây giờ đã ổn định lại rồi.”

Cậu thẳng lưng, xoa tay, khí thế bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo cứng rắn, bước nhanh ra bên ngoài.

Không có Thẩm Thư Điềm bên cạnh, cậu không cần lo lắng là sẽ dọa cô sợ.

Bốn người kia nhìn nhau, trong lòng không hẹn mà cùng hiện lên trực giác không ổn.

Đặc biệt là Trần Ngữ Trúc, Thi Lâm và Vệ Tiêu Kiệt, cả ba người đều đã từng gặp Tả Tư Nam lúc điên cuồng. Mà lần này, hiển nhiên là đáng sợ hơn gấp bội.

Thi Lâm li3m đôi môi khô khốc, chạy hai bước rồi đột nhiên quay đầu lại: “Đàn chị Trần, hiện tại chị ở đây chăm đàn chị Thẩm nhé, có tình huống gì cũng sẽ tiện chăm sóc hơn. Chúng em đi xem anh Tả, ai biết anh ấy sẽ làm ra chuyện gì chứ.”

Trần Ngữ Trúc cũng biết tính nghiêm trọng của vụ việc này, lập tức đồng ý mà không do dự.

“Được, các em đi đi.”

Ba người Thi Lâm chạy đuổi theo.

Trường học vì kỷ niệm ngày thành lập trường mà mở một văn phòng rộng lớn ở khu vui chơi giải trí. Lục Nhứ dẫn các nhân viên công tác đặt dụng cụ xuống, nhân tiện cùng thảo luận các phương án.

Vấn đề ngay lúc này là không biết tình hình chỗ Thẩm Thư Điềm thế nào rồi, còn có thể tiếp tục quay không, công việc có phần khó sắp xếp.

Hơn nữa, Lục Nhứ cho rằng so với việc quay chụp thì thân thể quan trọng hơn nhiều. Chưa nhắc đến việc không ổn lắm, mà đứng ở góc độ của cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ không để cho Thẩm Thư Điềm tiếp tục quay chụp khi đang mang bệnh trong người.

Lục Nhứ thấy rất sầu, Tư Huệ Uyển đi lên trước, ánh mắt chợt lóe, dịu dàng nói: “Cô Lục ơi, đừng quá lo lắng, nói không chừng sẽ có biện pháp khác mà.”

Lục Nhứ nhìn cô ta một cái, không nói gì. Nếu không phải bất đắc dĩ lắm, cô ấy đúng là không muốn thay người.

Quan trọng nhất chính là, bản năng cô ấy thấy nếu thay Thẩm Thư Điềm thì chắc chắn Tả Tư Nam sẽ không muốn quay nữa.

Lục Nhứ thở dài một hơi, xoay người: “Mọi người đều đã mệt mỏi rồi, hôm nay tôi chủ chi, mời mọi người cùng ăn một bữa.”

Vừa dứt lời, cửa văn phòng liền bị đạp từ bên ngoài, cánh cửa đập mạnh vào tường phát ra tiếng vang lớn, ngay cả đèn treo trên đầu cũng bị lắc lư theo.

Tất cả mọi người đều bị dọa sợ, hoảng loạn mà nhìn về phía cửa.

Thiếu niên dáng người tuy mảnh khảnh nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy cứng cáp vô cùng, khuôn mặt âm trầm lạnh lùng, đôi mắt đen vô cảm, ánh mắt lạnh lẽo kia khiến người đối diện không khỏi sợ hãi.

Lục Nhứ tiến lên trước: “Bây giờ Thư Điềm đã ổn chưa?”

Tư Huệ Uyển trừng lớn mắt, trong lòng đột nhiên nảy lên một dự cảm đáng sợ, mà dự cảm này có lẽ sẽ hướng đến chuyện mà cô ta không muốn nhất.

Nó khiến cô ta sợ hãi lùi về phía sau một bước, lại không thể không nhịn xuống.

Cô ta biết, lúc này bản thân không thể tự rối loạn trận tuyến được.

Tầm mắt Tả Tư Nam đảo qua, đột nhiên dừng lại trên người một tên mập mạp đang nỗ lực giảm cảm giác tồn tại của mình.

Cậu ta nhận thấy ánh mắt Tả Tư Nam, vô thức muốn khom người tránh đi tầm mắt của cậu.

Khóe miệng Tả Tư Nam giật giật, lập tức tiến thẳng về phía cậu ta. Mỗi bước chân trầm ổn của cậu đều như giẫm vào trong lòng của mọi người, cả đám người vô thức tránh đường ra cho cậu.

Có người to gan hơn: “Đây là làm sao vậy?”

Đáng tiếc không có ai trả lời.

Thi Lâm Vệ Tiêu Kiệt và Liễu Trăn khó khăn đuổi kịp, mới vừa vào cửa liền nhìn thấy Tả Tư Nam đột nhiên nâng chân lên, đá mạnh một cái vào bụng người béo kia.

Thi Lâm và Vệ Tiêu Kiệt là người rõ sức mạnh của Tả Tư Nam nhất. Do luyện từ nhỏ, mỗi một cú đánh đều độc án vô cùng. Đừng thấy chỉ là một động tác bình thường thôi, nhưng mà người thường căn bản không có bất kỳ lực phản kháng nào cả.

Quả nhiên, thân hình đầy mỡ của tên mập không hề có sức chống cự, trực tiếp đập mạnh vào bàn ở đằng sau, ròi chật vật trượt xuống đất.

Máy quay phim trên bàn cũng rơi xuống.

Đau đớn r3n rỉ, đám người đang sững sờ hít sâu một hơi, rồi lập tức dại ra.

Tả Tư Nam lại đá một chân thật mạnh vào đầu gối tên đó, thậm chí còn có thể nghe tiếng xương răng rắc vang lên trong phòng.

Những người khác vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, lấy hết can đảm đi lên ngăn cản, lại bị ánh mắt tàn nhẫn của thiếu niên lướt qua, giống như bị điểm huyệt không cách nào động đậy được.

Thiếu niên xinh đẹp đột nhiên cười: “Tất cả đều tới đi, giống như thằng này vậy.”

Giọng điệu nhẹ nhàng, âm điệu nghiền ngẫm, ngay cả bọn họ cũng đều biết cậu đang nói thật, trong đôi mắt đen kia không hề chứa chút thương hại nào.

Tả Tư Nam khẽ rũ mắt, đạp mạnh lên ngực tên béo, lạnh lùng nói: “Mày làm?”

Tên mập bởi vì đâu mà chảy mồ hôi lạnh, ngay lập tức đã làm quần áo trắng tinh ướt sũng nước, dính sát vào từng thớ mỡ.

Đầu gối truyền đến nỗi đâu thấu tim, từng trận truyền tới khắp cơ thể. Cậu ta dùng tay xoa mặt, muốn tránh đi nhưng ngực vẫn đang bị cậu giẫm mạnh khiến hô hấp khó khăn, vậy mà cái chân đó còn đang ngày càng giẫm mạnh hơn.

Cậu ta nhìn chàng thiếu niên giống như ác ma, ác ma ngoi lên từ tầng địa ngục thứ 18.

Cậu ta biết Tả Tư Nam đang nói gì, lau nước mắt nước mũi tèm nhem trên mặt: “Không phải, không phải mà, tôi chưa có làm gì hết, tôi chưa có làm.”

Tả Tư Nam vô cảm, đôi mắt đen u ám. Ngay lúc mọi người không kịp dự phòng, cậu đột nhiên duỗi tay lấy camera rơi dưới đất, trực tiếp nện vào đầu tên béo, máu tươi lập tức b ắn ra.

Tả Tư Nam đạp thẳng chân lên đầu cậu ta, giống như đang giẫm một con kiến, giọng lạnh như băng: “Mày lặp lại lần nữa thử xem.”

Tư Huệ Uyển kinh sợ, nhìn người đang nằm rạp trên đất, sợ hãi không ngừng dâng trào, cơ thể đang phát run.

Nhưng mà cô ta biết, hiện tại cô ta cần phải bước ra, cho dù chân mềm nhũn cũng phải ngăn cản cậu ta nói ra sự thật

Có lẽ do quá khẩn trương, đầu óc rối tinh rối mù, cô ta vậy mà nắm lấy Tả Tư Nam kéo lại: “Tư Nam, cậu có phải đang hiểu nhầm cái gì đó không…”

Cô ta nắm chặt đến lúc làm cả ngón tay mình cũng bị đau. Mà Tả Tư Nam, cậu không chút lưu tình vung tay ra, cô ta giống như túi xách bị ném mạnh vào tường, xương đập vào vách tường, đau đến mức cô ta hét lên một tiếng chói tai, nước mắt ào ào chảy xuống. 

Đau quá, đâu đến mức cơ thể mất khống chế run lên từng đợt, đau đến mức cô ta không kìm nén được mà r3n rỉ.

Lục Nhứ cũng không dám đến gần. Không phải cô ấy không biết chuyện của Thái Tử gia, cô ấy căn bản là không dám chọc giận cậu.

Tên mập dưới chân cậu ý thức đã dần mơ hồ, nhưng vẫn nhớ rõ phải phủi sạch quan hệ về mình: “Không phải tôi làm, thật sự không phải, cậu không có chứng cứ.”

Không có chứng cứ đã dám như vậy, cậu ta hoàn toàn không dám tưởng tượng khi mà Tả Tư Nam biết cậu ta làm thì sẽ biến thành như thế nào nữa.

Vừa rồi khi Tả Tư Nam đưa Thẩm Thư Điềm rời đi, cậu ta đã nhân cơ hội xử lý cốc trà sữa đó sạch sẽ, sẽ không có ai phát hiện.

Tả Tư Nam cười: “Không có chứng cứ tao vẫn có thể cho mày chết.”

“Mày có muốn thử không?”

Giọng nói trầm thấp dễ nghe đã nhiễm sát ý và sự mất kiên nhẫn: “Tao chỉ cho mày năm giây, nghĩ kỹ nên trả lời như thế nào đi.”

Trong đôi mắt bé xíu xiu của tên mập hiện lên vẻ không thể tưởng tượng được thiếu niên này đang nghiêm túc. Thiếu niên này rõ ràng là kẻ điên, hoàn toàn không quan tâm gì cả.

Biết sợ rồi.

Cậu ta gào khóc: “Là nhà họ Tư kêu tôi làm, tôi sai rồi, tha cho tôi đi.”

Cậu ta vươn ngón tay mập ú ngắn cũn của mình ra, chỉ vào Tư Huệ Uyển vẫn chưa đứng dậy nổi: “Chính là cô ta.”

“Là cô ta kêu tôi làm, cô ta đã đồng ý xong việc có thể cho tôi một chức vị mà tôi muốn ở nhà họ Tư. Chuyện cô gái kia bị dị ứng tôi cũng được biết từ chỗ họ, nếu không sao tôi có thể nghĩ đến được! Tôi còn có ghi âm nữa!”

Máu không ngừng chảy khiến tầm mắt cậu ta biến thành màu đen, nhưng cậu ta vẫn kích động nói ra một tràng dài, do cảm xúc đang lên đà vậy mà cứ thế đã ngất đi.

Môi Tả Tư Nam thành một đường thẳng, từ từ đứng lên. Những người khác cẩn thận liếc nhìn cậu, rồi vội vàng chạy tới nâng tên mập đã sớm mất đi ý thức dậy rồi đi ra ngoài.

Lục Nhứ thấy thế, vội vã đi tới, khô khan nói: “Tư Nam, có thể có hiểu làm gì đó không?”(tự nhiên thấy cô này ngu vãi)

Cô ấy biết Tư Huệ Nghiên có ý với Tả Tư Nam, nhưng mà cô ấy hoàn toàn không thể tưởng tượng được và cũng không mấy tin Tư Huệ Nghiên có thể làm ra loại chuyện này.

Tả Tư Nam lạnh lùng nói: “Cút ngay.”

Tả Tư Nam ngồi xổm xuống trước mặt Tư Huệ Nghiên. Cơ thể cô ta dán sát vách từng, không phải không muốn chạy, Tả Tư Nam như bây giờ rõ ràng giống như thần chết vậy.

Nhưng mà cô ta quá sợ, chân mềm nhũn không đứng lên được. Bởi vì cú đập vừa rồi, hiện tại cô ta chỉ cần nhúc nhích một tí thôi mà đã đau đến không thở nổi, mồ hôi lạnh chảy xuống, môi trắng bệch.

“Là mày à.”

Tả Tư Nam giơ tay bóp chặt cổ cô ta, đè lên vách tường, năm ngón tay siết chặt, dôi mắt hoa đào đỏ lên.

Vừa rồi Thẩm Thư Điềm chỉ uống một ngụm cũng đã choáng váng đến nôn mửa, suýt chút nữa đã bị sốc đến hôn mê. Nếu cô ấy uống nhiều thêm chút nữa, dù chỉ một ngụm thôi, cậu cũng không dám tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

Chuyện này, thế nhưng là do con ả ghê tởm này làm ra.

Tư Huệ Nghiên nghẹt thở, gương mặt đỏ bừng, không ngừng vỗ tay cậu. Nỗi sợ cái chết dần nảy lên, chỉ là cánh tay thiếu niên rắn chắn vô cùng, đôi mắt đen nhìn cô ta giống như nhìn một vật chết.

Thi Lâm cũng hãi hùng, kéo cánh tay cậu: “Anh Tả, bình tĩnh chút.”

Vệ Tiêu Kiệt cũng tiến lên: “Anh Tả, bình tĩnh lại.”

Lục Nhứ vội vàng chạy tới, tức muốn hộc máu: “Mau buông tay, Tả Tư Nam buông tay ra.”

Huyệt thái dương Tả Tư Nam co giật, gân xanh nổi lên. Đôi mắt hoa đào đen kịt u ám nhìn Thi Lâm cũng lạnh như băng. Cậu vung tay Thi Lâm ra, kéo Tư Huệ Uyển đè lên cửa sổ.

Ở đây là tầng bốn, chỉ có cửa kính, không có song chắn ngăn cản, chỉ cần đẩy nhẹ một cái…

Từng chữ lạnh lùng bật khỏi miệng: “Mày, đáng, chết!”

Liễu Trăn vội vàng, vừa rồi cậu nhìn thấy một loạt động tác của Tả Tư Nam liền nghĩ đến phải gọi điện thoại cho Thẩm Thư Điềm. Qua hồi lâu cậu mới phản ứng lại, cậu nên gọi cho Trần Ngữ Trúc mới đúng chứ.

Điện thoại của Thẩm Thư Điềm không có trên người cô ấy.

Cuộc gọi mãi mới được kết nối, cậu vội vàng giải thích tình hình. Trần Ngữ Trúc ở đầu dây bên kia cũng hoảng loạn, cô ấy không ngờ được Thái tử gia thế mà tức giận đến mức đó, chỉ có thể đau lòng vội vã đánh thức Thẩm Thư Điềm dậy.

Liêu Trăn chạy tới, đưa điện thoại lại gần bên tai thiếu niên đang điên cuồng.

Trần Ngữ Trúc không kịp giải thích với Thẩm Thư Điềm, chỉ vụng về nói đầu dây bên kia là Tả Tư Nam. 

Giọng nói mờ mịt suy yếu của cô gái truyền đến.

“Tư Nam?”