Tả Tư nam cúi đầu, sau khi nói xong lời này liền nhắm mắt lại, hai hàng mi khép lại với nhau, câu nói vừa rồi giống như làm nũng trong lúc ý thức vẫn mơ hồ.
Câu nói đó như một chiếc lông vũ nhỏ, khẽ chạm rồi cái rồi lại bay đi mất.
Yết hầu Tả Tư Nam chuyển động: “Nên khen.”
Không có tiếng trả lời.
Bàn tay đang cầm máy sấy tóc dừng lại, tóc dài cũng đã gần khô rồi, gió ấm của máy sấy thổi vào trong mái tóc đen mang theo một tia ấm áp, trong không khí như vương mùi thơm của dầu gội, nhưng cũng không thể nào so với vẻ ngọt ngào mà cô gái mang đến trong lúc vô thức ỷ lại.
Máy sấy vẫn đang chăm chăm chỉ hoạt động, ngón tay cái của hắn khẽ động, tắt máy sấy đi.
Trong phòng lại lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh.
Mặt cô gái dán ở trong ngực cậu, hô hấp nhẹ nhàng, lồ ng ngữ khẽ động, bên dưới mi mắt có quầng thâm nhàn nhạt, ở dưới ánh đèn trắng càng trở nên rõ ràng hơn.
Dây thần kinh phản xạ của cô gái vốn đã chậm, xảy ra sự việc như thế nhưng đến rất lâu rất lâu sau mới biết sợ hãi, anh cũng biết mấy ngày này cô đều ngủ không ngon.
Đến cả Tướng Quân, đại khái cũng nhận ra được gì đó, mỗi buổi tối đều sẽ trộm leo lên đầu giường để bồi cô.
Cố tình tính cách lại là kiểu không muốn làm phiền đến người khác, mỗi ngày đều dùng khuôn mặt tươi cười vui vẻ để gặp mọi người, phảng phất giống như là đang nói với tất cả mọi người rằng cô không sao, một chút vấn đề cũng không có.
Nào có cô gái nào gặp phải chuyện như thế mà không sợ hãi đây? Cô đại khái là đã quen với việc từ nhỏ đến lớn đều tự an ủi chính mình, quen với việc có buồn thì cũng sẽ không làm lộ ra ngoài.
Anh nghĩ, đại khái là Vưu Tịnh cho đến tận bây giờ cũng không biết là con gái bà đã gặp phải những chuyện gì.
Tả Tư Nam cẩn thận đem máy sấy đặt ở bên cạnh, cô gái ngủ đến vô cùng an ổn, nhưng động tác của anh vẫn rất cẩn thận.
Hành trình ngày hôm nay chắc đã làm cô mệt mỏi rồi, buổi sáng dậy sớm như vậy, tinh thần lại căng thẳng, còn đi bắt cá, lại thêm phải đối mặt với người mình không thích, cuối cùng còn vô cùng hứng thú mà đi xem đom đóm.
Tâm trạng lên lên xuống xuống, lượng vận động cũng nhiều, tinh lực cũng bị tiêu hao không sai biệt lắm, mệt mỏi như thế cuối cùng cũng có quầng thâm mắt.
Anh cũng không cần cô bênh vực kẻ yế, lại nói anh vốn cũng không cảm thấy ủy khuất gì, từ sớm anh đã có thể bình tĩnh nghe những lời nói như thế của Tả Kỳ, tâm tình cũng không có bất kỳ dao động gì.
Nhưng mà cô ủy khuất thay cho anh, lại làm anh cảm thấy càng vui vẻ hơn một chút. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Tả Tư Nam cười nhẹ ra tiếng, âm thanh gợi cảm nhẹ truyền ra, quả nhiên là anh đang mê muội rồi.
Anh kéo một bên bàn tay của cô gái, mười ngón tay đan xem, lòng bàn tay chạm vào nhau.
Lúc ngủ thì nhiệt độ cơ thể của cô tăng nhẹ, độ ấm từ đó truyền qua.
Ngón tay của anh không thể tự không chế được lực đạo, đem bàn tay nhỏ của cô gái nắm chặt, cô có chút không thoải mái, lông mày hơi nhíu lại, nhẹ nhàng giãy một chút.
Anh liền nhanh chóng buông nhẹ ra, da thịt kiều nộn đã hơi nổi lên vết đỏ, ngón tay của anh xoa nhẹ, có một chút quyến luyến không nhận ra.
Đã đem muộn rồi, tiếng côn trùng ở ngoài cửa sổ cũng đã dừng lại.
Dưới ánh đèn có kẻ si tình.
Cũng không biết là đã qua bao lâu, Tả Tư Nam bế cô gái đặt lên giường. Cô gái vừa nằm xuống giường liền lăn một vòng, đem mặt vùi vào trong gối đầu, tóc dài che đi gần một nửa giường.
Tả Tư Nam chỉnh cao nhiệt độ phòng lên, sau đó đắp chăn kỹ càng cho cô.
Anh quay người, nhìn thấy đề toán ở trên bàn, cầm lên nhìn một chút.
Mặc dù cô buồn ngủ, những vẫn rất chăm chỉ làm bài, nhưng mà không ít chữ nghiêng nghiêng ngả ngả.
Tả Tư Nam yên tĩnh ngồi xuống, tiện tay tắt đèn ở trong phòng đi, chỉ giữ lại một bóng đèn nhỏ, chiếu sáng ở một góc.
Chậm rãi lấy ra một chiếc bút mực màu đỏ từ trong túi bút ra, hạ mi mắt,
Đề đã phát ra cũng không yêu cầu phải nộp lại, Thẩm Thư Điềm có một loại lười đến kỳ lạ, đó là sau khi làm xong đề thi thì đều thích dùng mắt nhìn anh để hắn chữa giúp cho cô
Đến lúc đó, cô sẽ đi xuống dưới lầu để ăn đồ ăn vặt, sau đi ăn no rồi thì lại chạy lên, sau đó thì thù lao của hắn đại khái sẽ là nửa phần hoa quả do cô tự gọt.
Sườn mặt tuấn tú của Tả Tư Nam, dưới tay sửa đề rất nhanh, thuần tiện ghi thêm một chút chú ý ở bên cạnh, để cho cô có thể thuận tiện tìm xem.
Chữ của anh khác xa với chữ của cô, của cô thì ôn hòa mềm mại, của hắn thì bá đạo sắc bén.
Nhưng mà lại rất hòa hợp.
Ở trong hành lang, Tả Tư Nam vừa đi được vài bước, Liền đụng phải Tả Kỳ vừa đi từ trong phòng của Phó Giai Ý ra. ( ==)
Sự việc buổi chiều hai bên đều ngầm coi như chưa từng xảy ra, Tả Tư Nam thản nhiên ngước mắt, thờ ơ liếc mắt nhìn hắn, thắt lưng ở eo còn chưa cài, áo thì rối loạn lung tung nhét vào trong quần.
Rõ là vừa làm chút việc gì đó không thể nói ra.
Tả Kỳ thấy ánh mắt đầy châm chọc kia, trong lòng vừa tức lại vừa ngại.
Cơ thể hắn vẫn đang trong trạng thái hưng phấn, khô khốc nói: “Cậu ở đây làm cái gì.”
Tả Tư Nam vẫn ung dung đứng thẳng lưng, anh còn cao hơn Tả Kỳ một chút, thế này càng giống như là tư thái nhìn từ trên cao xuống.
Không biết là từ lúc nào khi đối mặt với Tả Kỳ thì Tả Tư Nam đều mang theo thái độ thờ ơ cùng không quan tâm, Giống như là hắn chỉ là một người qua đường không đáng anh để ý đến.
Thanh âm của anh hòa vào cùng bóng đêm, “Cái này cũng cần báo cáo với Tả tiên sinh à?”
Tả Kỳ nghĩ đến gì đó, nhịn rồi lại nhịn, “Nếu như thái độ của cậu tốt hơn một chút, thì quan hệ bố con của chúng ta cũng không biến thành như thế này.”
“Xin đừng, như bây là tốt lắm.” Tả Tư Nam cong khóe môi, lạnh nhạt nói: “Tôi còn rất ghét bỏ trong cơ thể này đang chảy dòng máu của ông đấy.”
Tả Kỳ hít sâu một hơi, tự nói với mình không thể tức giận, chỗ này không phải là chỗ có thể tức giận được.
Cánh cửa bên cạnh hắn bị mở ra, Phó Giai Ý đợi lâu vậy, còn đang thấy lạ vì sao Tả Kỳ vẫn chưa quay lại.
Nhìn thấy Tả Kỳ đứng ở trước cửa, còn nghĩ rằng hắn đã mang đồ quay lại rồi, cười đến là quyến rũ, một tay bám lấy tay hắn: “Sao lại không đi vào?”
Vừa nói xong lại thấy tả Kỳ không đúng, thuận theo tầm hắn của hắn, liền nhìn thấy người thiếu niên lạnh nhạt kia.
Giọng nói lạnh lùng trong trẻo của cậu truyền khắp hành lang trống rỗng, sau khi va vào tường rồi vang lại: “Ánh mắt nhìn người của ông đến bao giờ mới tốt hơn được thế? Bao nhiêu năm rồi mà vẫn loại mặt hàng nào cũng nuốt được à.”
Mặt Phó Giai Ý hết đỏ lại trắng, nhưng lại không thể cãi lại được, ả ta không thể cãi nhau với cậu.
Tả Kỳ an ủi mà vỗ vỗ vai, bởi vì lo sợ sẽ kinh động đến nhị lão, không thể không hạ giọng cảnh cáo: “Mày nói chuyện kiểu gì thế, mau xin lỗi dì Phó đi.”
Đằng sau có giọng nói chen vào: “Muộn thế này còn đứng ở hành lang làm gì?”
Tiếng bước chân của bà nội Từ đi qua đây, nhìn Tả Kỳ với vẻ không vui nói: “Không phải anh bảo là buồn ngủ muốn quay về phòng ngủ à?”
Bà nội từ lại liếc Phó Giai Ý: “Tả Kỳ anh được đấy, đang mộng du đấy à.”
Tả Kỳ chột dạ, đương nhiên hắn biết ngày đầu tiên đưa Phó Giai Ý đến đây đã làm loại việc này là không thích hợp, nhưng hắn đã bị gợi ra lửa, chỉ định trộm qua đây.
Bây giờ bị bà nội Từ bắt được, giống như bị dội một chậu nước lạnh, nơi nào còn cứng được nữa.
Hắn thử chuyển chủ đề: “Mẹ, sao muộn thế này rồi người còn chưa ngủ ạ?”
“Nếu tôi đi ngủ rồi thì sao có thể bắt được con chuột lớn như anh đây, lại còn bỏ qua trò hề này nữa.”
Phó Giai Ý để ý thấy ánh mắt của bà nội Từ, trong lòng có chút tuyệt vọng, không biết bà liệu có nghĩa rằng ả ta là con hồ ly tinh cả ngày chỉ nghĩ cách câu dẫn con trai mình không nữa.
Rõ ràng là cô ta tự mình hiểu lầm rồi, trong mắt bà nội Từ, hiểu rõ ràng đức tính của thằng chó gọi là con trai này, này đâu phải chuyện của một phía, rõ ràng là cấu kết làm bậy thì có.
Ngoài ra, dung mạo của Phó Giai Ý, trong mắt bà vẫn còn chưa đủ trình, phải giống như Thẩm Thư Điềm vậy, bà mới thấy hợp ý.
Tả Kỳ cau mày: “Mẹ.”
Bà nội Từ: “Mất thể diện.”
Tả Kỳ lẩm bẩm: “Mẹ, trời cũng khuya rồi, người cũng đừng lo nhiều như thế, đi ngủ trước đi.”
“Còn anh?”
“Con đương nhiên cũng thế.” Đọc Full Tại Đọc Truyện
“Hiệu quả cách âm ở đây không tốt, tôi không muốn nghe thấy mấy tiếng động linh tinh gì đâu đấy.”
“Mẹ, người đừng nói linh tinh.”
Bà nội Từ bĩu bĩu môi, không vui vẻ gì mà dừng lại, đây là lời nói thật, đừng nhìn cái biệt thự này có vẻ to, nhưng mà phòng khách cũng chỉ có hai gian, Phòng này của Phó Giai Ý cách bọn họ khá gần.
Nhưng không tốt được bằng phòng của Thẩm Thư Điềm, rộng rãi thoáng mát, căn phòng đó view ngoài cửa sổ cũng rất đẹp.
Lại nói, sự việc còn chữ có thành, lúc này rất thèm mấy việc đó à?
Bà nội Từ không thèm để ý đến bọn họ, vui vui vẻ vẻ nói với Tả Tư Nam, “Tiểu Nam à, khuya lắm rồi, đi về nghỉ ngơi trước đi thôi.”
Bà nội Từ chính là có bản lĩnh này, giây trước còn đang tức giận, giây sau đã ném việc đó ra sau đầu rồi.
Đời người ngắn ngủi mấy chục năm, sống như thế nào cho vui vẻ, bà vẫn biết, ít để ý mấy việc làm bản thân không vừa mắt, bà vẫn có thể sống nhiều thêm mấy năm nữa đấy.
“Vâng ạ, bà nội.”
Tả Tư Nam chậm rì rì mà đút tay vào túi, lười lười biếng biếng đi qua người tả Kỳ, đến nửa phấn ánh mắt cũng không thèm cho hắn.
Tả Kỳ biết là đêm nay không thể làm chút chuyện gì rồi, an ủi Phó Giai Ý hai câu, chậm hơn vài bước so với bà nội từ, đi về phía phòng của mình.
Phó Giai Ý nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, đóng cửa phòng lại, ý cười trên mặt lập tức biến mất, cắn môi đi về phía giường.
Ủy khuất ngày hôm nay mà ả ta phải nhận còn nhiều hơn mấy chục năm qua, từ lúc bố cô ta phát đạt, cho dù không đối với cô ta cung cung kính kính thì cũng sẽ cho chút mặt mũi, không giống như hôm nay bị nhiều người vả mặt nhiều lần như thế, dù là Tả Kỳ cũng không thể chống đỡ được cho cô ta,
Phó Giai Ý tức giận cầm lấy điện thoại, gọi một cuộc điện thoại đi, móng tay ghim chặt vào giường.
Bên kia bắt máy rất nhanh.
“Alo, Ý Ý, sao muộn thế này còn gọi điện qua đây, ở nhà họ Tả có ổn không?”
Phó Giai Ý chỉ có ở trước mặt mẹ cô ta mới không cần phải ngụy trang, “Mẹ, mẹ không biết được ngày hôm nay của con nát bét cỡ nào đâu, Bố mẹ Tả Kỳ căn bản không thích con, không, có lẽ là không nhìn đến con.”
“Sao lại thế, Giai Ý con nói là thật sao?”
Ngữ khí của mẹ Phó bắt đầu hơi vội vàng rồi, Hình tượng mà Phó Giai Ý gây dựng như thế nào bà biết rất rõ, làm thế nào bà ta cũng không nghĩ đến là cô ta vừa xuất sư bất lợi.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sao lại như thế?”
“Cái gì mà tại sao lại thế này, con làm sao mà biết là tại sao. Mẹ của Tả Kỳ làm gì có chút dáng vẻ nào mà một quý phụ nên có, nói năng tục tằng, lại còn tự mình trồng rau, nhà hắn còn không có người làm, tối hôm nay con còn phải rửa bát.”
Mẹ Phó vạn vạn không ngờ tới tả gia sẽ là dạng như thế, Phó Giai Ý mấy năm nay lớn lên giống như tiểu thư, Chỉ là ả ta biết là cái gì nên giấu diếm, đem tất cả điêu nga của bản thân che đậy lại.
Chỉ có cha mẹ và bạn bè thân thiết mới biết được tính tình ả ta.
Nghe được lời oán trách của Phó Giai Ý, mẹ Phó cũng phát sinh một số suy nghĩ không hài lòng đối với Tả gia, bà ta chỉ có một đứa con gái, nơi nào không xứng với Tả Kỳ, ngoại trừ việc điều kiện gia đình không sánh bằng hắn.
Nhưng mấu chốt lại chính là ở chỗ này, cho nên bà ta chỉ có thể lựa chọn an ủi con gái, “Việc quan trọng nhất bây giờ là làm sao để Tả Kỳ cưới con, sau này các con cũng không ở đó, mẹ chồng nàng dâu không hợp nhau là chuyện bình thường, dù sao sau này mọi người cũng sẽ không sống chung, bà ta còn có thể gây ra sóng gió gì được chứ.
Phó Giai Ý biết lời mẹ ả nói là đúng, ả ta cũng không có ý định bỏ qua Tả Kỳ, chỉ là có một số việc không thoải mái, cô ta nằm ở trên giường, đem những việc xảy ra ngày hôm nay đều kể cho mẹ nghe.
“Ý của con là hai người đều là khách, đến cô bé kia cũng có thể bắt nạt con?”
“Ai nói không phải đâu.”
“Cô bé đó có quan hệ thế nào với Tả Gia?”
“Tả Kỳ không nói rõ, nghe nói là cháu gái của bạn bố Tả Kỳ, cũng không biết là nghĩ như thế nào, ở nhờ trong nhà người khác. Bây giờ đến cô ta cũng dám lên mặt với con.”
Mẹ Phó im lặng, đột nhiên nói: “Nói không chừng chính là tìm cho Tả Tư Nam, con trước tiên đừng trêu chọc nó.”
Phó Giai Ý cau nhẹ mày, “Không phải đâu, nhìn không thấy giống lắm.”
Mẹ Phó: “Con lại không rõ ràng gia thế của nó, cẩn thận một chút tốt hơn.”
Phó Giai Ý lại còn mẹ Phó nói thêm vài câu, sau khi tắt máy, tâm trạng tốt hơn nhiều, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Tối qua Thẩm Thư Điềm ngủ rất sâu, khi tỉnh lại vẫn có thể nghe thế tiếng chó nhỏ đang kêu, ngẫu nhiên còn nghe tiếng chim hót.
Cô nằm trên giường một lúc, nghe những âm thanh đó hồi lâu, mới phản ứng lại là mình đang ở trong nhà bà nội Từ.
Cô quơ lấy điện thoại ở trên bàn, vừa mới mở máy ra, thì mới để ý là đã 9 giờ rồi.
Cô vậy mà đã ngủ lâu như thế rồi.
Thẩm Thư Điềm từ trên giường bò dậy, đẩy nhanh tốc độ làm vệ sinh cá nhân, sau đó chạy bình bịch xuống dưới tầng.
Tầng một có chút náo nhiệt, còn có thể nghe tiếng bà nội Từ đang cười ha ha ha, cùng với người khác đang thảo luận về cái gì đó, vô cùng vui vẻ.
Còn có giọng nữ không quen biết.
Bà nội Từ nhìn thấy, giơ tay vẫy cô đi qua đó, Thẩm Thư Điềm chớp mắt, ngoan ngoãn mà đi qua.
“Đây chính là cô bé mà tôi vừa nói với mấy người, thấy sao? Xinh đẹp đúng không? Tôi không hề nói quá.”
Hai bà lão đều nhìn Thẩm Thư Điềm, ánh mắt đều rất thân thiết.
“Đúng là rất xinh đẹp.”
“Đúng vậy.”
Bà nội Từ được khen tới vui vẻ, giới thiệu hai bà lão với Thẩm Thư Điềm, ” Đây là bà Phương, còn đây là bà Lưu.”
Thẩm Thư Điềm liền chào hỏi, giọng nói đặc biệt của thiếu nữ, tươi cười xinh đẹp, tràn đầy sức sống, là hình tượng mà mấy bà lão yêu thích nhất.
Sau đó chân váy bị cái gì đó kéo một chút.
Cô cúi đầu, liền phát hiện ra là một con chó quê, không lớn, lông màu vàng bóng mượt, có thể thấy ngày thường ăn uống không tồi.
Chân bà Phương đẩy đẩy bụng cho nhỏ, “Đại Hoàng, buông ra.” Đọc Full Tại Đọc Truyện
Đại Hoàng liền hơi nhả ra, uông một tiếng. Thẩm Thư điềm liếc nhóc con một cái, bỗng nhiên nghĩ tới Tướng Quân, cũng không biết bây giờ nó ở nhà thế nào rồi..
“Đi thôi, đi thôi.”
Thẩm Thư Điềm mới biết được là các bà hóa ra là đến để chơi mạt chược.
Bởi vì một và lão bà khác không tới, nên đến ông Tả cũng bị kéo đến làm culi chơi cùng các bà.
Thẩm Thư Điềm đi vào phòng bếp kiếm gì đó ăn sáng, sau khi quay lại thì phát hiện do ông Tả có việc nên người chơi đổi thành Phó Giai Ý.
Bà nội Từ nhìn qua đây, ôn nhu nói: “Tiểu Điềm, qua đây.”
Thẩm Thư Điềm kéo một chiếc ghế qua đó.
“Cháu biết chơi không?”
Thẩm Thư Điềm lắc lắc đầu: “Không biết ạ.”
“Này là quốc túy đó, vẫn là nên biết một chút.” Bà nội Từ hứng thú bừng bừng nói: “Cái vừa nãy bà Phương đánh ra gọi là tam ống, giống như một miếng bánh to này gọi là một ống, còn có cái này”
Thẩm Thư Điềm ngồi ở một bên, ở bên chân còn có Đại Hoàng đang phấn đấu không ngừng mà cắn chân váy của cô, thành thật ngồi nghe bà nội Từ nói các quy tắc, đầu nhỏ còn thỉnh thoảng gật gật.
Sau khi chơi vài vòng, Thẩm Thư Điềm cũng hiểu sơ sơ quy tắc rồi.
Lại qua vài vòng nữa, bà nội Từ đứng dậy, “Tiểu Điềm, đến cháu rồi.”
Thẩm Thư Điềm xua xua tay, “Cháu không biết.”
“Cháu biết mà, đơn giản lắm, chơi cùng với các bà mấy vòng, bà đi xem ông nội Tả của cháu.”
Sau đó Thẩm Thư Điềm liền bị đấy ngồi vào bàn mạt chược.
Nhưng lúc vừa ngòi xuống bàn, cô liền cảm thấy được Phó Giai Ý như vô tình lại như cố ý mà nhìn cô.
Chơi hai ba vòng, bởi vì chưa quen, quả nhiên liền trở thành người thua thảm nhất.
Thẩm Thư Điềm nâng mắt nhìn qua, ý cười của Phó Giai Ý không đổi, độ cong của khóe miệng cũng là gãi đúng chỗ ngứa.
Thẩm Thư Điềm nhấp nhấp môi, bình tĩnh lại, cô khéo léo, lại thêm việc đã hiểu rõ quy tắc sau đó vận khí liền tốt hơn nhiều, chậm rãi bình ổn lại thế cục.
Tat Kỳ không biết là đến lúc nào, ngồi bên cạnh Phó Giai Ý, Phó Giai Ý hướng về phía hắn cười cười, dựa theo chỉ dẫn của hắn mà hạ bài.
Chỉ là trong nhà chơi với nhau, không phải chơi thật, nên cũng thường có người ngồi bên cạnh chỉ bài.
Nhưng không biết là Phó Giai Ý thì thầm với tả Kỳ cái gì, dựa theo sự chỉ dẫn của hắn, Thẩm Thư Điềm lại bắt đầu thua rồi.
Thẩm Thư Điềm cúi đầu nhìn bài, do dự xem nên đánh ra con nào, thì có một ngón tay thon dài đưa ra trước mặt, đưa cho cô một miếng dưa hấu, trắng và đỏ đối lập, càng làm nổi bật nên vẻ đẹp của bàn tay.
Thẩm Thư Điềm nghiêng đầu, quả nhiên là gương mặt tuấn tú đó, vẻ mặt lạnh nhạt.
Cô liếc cậu một cái, miếng được đưa cho cô rõ ràng là đã được lựa chọn cẩn thận, mềm mại nói: “Cảm ơn nha.”
Tả Tư Nam không chút để ý mà ừ một tiếng, giọng nói trầm thấp dễ nghe.
Lại đẩy đ ĩa về phía hai bà lão, sau đó giống như lơ đãng coi hai người đối diện như không tồn tại.
“Tiểu Nam à, lâu rồi không thấy cháu.”
“Đúng rồi đấy, lại cao hơn rồi.”
Tả Tư Nam lạnh nhạt đáp lại hai câu, tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh cô, tay trái lười biếng tựa lên phía sau ghế của cô, nhìn cô đang ăn dưa hấu, tiếng răng rắc nho nhỏ truyền đến, mặt liền phình phình giống như chú hamster nhỏ vậy.
Tả Tư Nam trong mắt chứa đầy ấm áp, lại đưa mắt nhìn về phía bàn cờ, đưa tay qua, ngón tay dài nhấc lên một quân bài, ném lên trên mặt bàn.
Cậu ngước mắt nhìn Tả Kỳ ở phía đối diện, khẽ cong môi.