Tiếng hít thở ở đầu dây bên kia như khựng lại vài giây, thậm chí Giang Sắt còn có thể nghe thấy rất rõ tiếng dương cầm du dương như tiếng suối chảy bên tai.
"Anh đang dự tiệc à?"
Lục Hoài Nghiên bảo không phải, giọng điệu bình thản đến mức không đoán được tâm trạng hiện giờ của anh, "Tối hôm qua bên nhà họ Quan đến chúc Tết ông nội, anh đang đi ăn cùng Quan Thiệu Đình, chính là nhà hàng xoay mà trước đây em đã từng đến."
Trong nhóm người nhà họ Quan đến thăm vào tối qua, ngoài Quan Thiệu Đình thì còn có anh cả của Quan Thiệu Đình là Quan Thiệu Sùng và Quan Gia Di cũng có mặt.
Nhà họ Lục mở tiệc tại nhà chiêu đãi gia đình bọn họ, hơn nữa còn mời không ít người có tiếng ở Bắc Thành đến tham dự. Bữa tiệc kéo dài đến tận nửa đêm mới kết thúc.
Bữa trưa hôm nay lại chỉ có Lục Hoài Nghiên và Quan Thiệu Đình dùng bữa cùng nhau.
Trong những ngày ở Anh, Quan Thiệu Đình đã tận tình tận nghĩa tạo điều kiện cho anh, vận dụng các mối quan hệ của nhà họ Quan để trải đường cho tập đoàn Lục thị ở thị trường châu Âu. Nhưng anh lại vội vội vàng vàng về nước, quả thật là không phải phép cho lắm.
Nhà họ Lục và nhà họ Quan đều là danh gia vọng tộc, tuy nhiên, vì khoảng cách một nam một bắc nên quan hệ cũng chỉ ở mức xã giao bình thường. Cũng chính nhờ tình bạn giữa Lục Hoài Nghiên và Quan Thiệu Đình mà hai nhà mới dần dần lui tới với nhau nhiều hơn.
Hai bên đều là những gia tộc đầy tham vọng. Với thân phận là người thừa kế tương lai của nhà họ Quan, Quan Thiệu Sùng mang theo quà đến thăm nhà họ Lục hiển nhiên không chỉ đơn giản chỉ vì muốn chúc Tết ông cụ Lục.
Nhà họ Quan đã tạo điều kiện cho tập đoàn Lục thị mở rộng quan hệ tại thị trường châu Âu, thế nên Lục thị cũng sẽ làm "cầu nối" cho nhà họ Quan ở Bắc Thành. Quan Thiệu Sùng đến Bắc Thành cũng là để chuẩn bị cho sự hợp tác giữa hai nhà sắp tới.
Giang Sắt biết Lục Hoài Nghiên và Quan Thiệu Đình rất thân nhau, cũng không muốn quấy rầy cuộc hẹn của bọn họ, nghe thấy thế cô liền trả lời, "Thế em cúp máy đây."
Lục Hoài Nghiên cười nhạt một tiếng, cất giọng đầy ẩn ý sâu xa, "Em gấp thế làm gì? Anh có bảo anh đang gấp sao? Hay là em gấp vì phải quay về dùng bữa cùng Phó Uẩn?"
"..."
Giọng điệu chủng chẳng này của anh không hiểu sao lại khiến Giang Sắt ngửi thấy mùi ghen tuông đâu đây.
Cô cũng không định cúp máy, từ tốn đáp trả anh, "Bọn em đã ăn xong rồi."
"Ăn xong rồi?" Lục Hoài Nghiên lại cười khẽ, hỏi cô, "Thế hai người định làm gì tiếp theo?"
"Mời anh ấy uống một ly vậy."
"Sau đó thì sao?"
Sau đó?
Còn có sau đó nữa ư, đương nhiên là Phó Uẩn quay về Thượng Hải, còn cô trở về nhà.
Giang Sắt vẫn bình chân như vại, hỏi ngược lại anh, "Vẫn chưa nghĩ ra, anh có hoạt động thú vị nào muốn giới thiệu không?"
"..."
Thấy anh không nói lời nào, khoé môi Giang Sắt hơi rướn lên, cô hỏi, "Có phải anh đang ghen với Phó Uẩn không?"
Một người đàn ông đến cả việc mình thích người ta mà cũng phải giấu giếm như Phó Uẩn, hiển nhiên Lục Hoài Nghiên cũng chẳng thèm để vào mắt.
Anh và Phó Uẩn vốn không thân thiết với nhau.
Lúc Phó Uẩn được ông cụ Phó đưa về nhận tổ quy tông, anh vẫn còn đang du học ở Anh. Chỉ có những khi về nước nghỉ hè, thỉnh thoảng anh mới nghe thấy nhóm bạn mình nhắc đến tên anh ta một vài lần.
Mà "một vài lần" kia dĩ nhiên cũng chẳng phải lời hay ý đẹp gì.
Phó Uẩn không thể hoà nhập vào hội nhóm cậu ấm cô chiêu ở Bắc Thành này. Với thân phận là một đứa con hoang vốn sinh ra đã mang theo tội lỗi bên mình, dù có ở đâu cũng đều sẽ không được mọi người chào đón.
Đám Sầm Lễ vốn đã không ưa gì Phó Tuyển, lại càng không để Phó Uẩn vào mắt. Bình thường mỗi khi gặp phải Phó Tuyển thì bọn họ vẫn có thể cười giả lả chào hỏi vài câu xã giao, nhưng nếu đụng mặt Phó Uẩn thì lại chẳng thèm mở miệng chào một tiếng.
Nếu không phải vì Phó Uẩn và Giang Sắt đính hôn, Sầm Lễ và Quách Tụng cũng sẽ không chấp nhận Phó Uẩn bước vào hội của bọn họ.
Lục Hoài Nghiên chẳng ừ hử gì, chỉ cười một tiếng rồi nói, "Được rồi, em cứ đi uống rượu với Phó Uẩn đi. Đợi anh về sẽ tính sổ với em sau."
"... Anh định tính sổ gì với em?"
Lục Hoài Nghiên, "Muốn anh nói ngay trong điện thoại thật à?"
Giang Sắt cúp ngang cuộc gọi của anh, khi quay trở vào phòng ăn, ý cười vẫn còn vương vấn bên môi.
Ngũ quan của cô vốn mang theo nét lạnh lùng, đặc biệt là đôi mắt và hàng mày. Mỗi khi cô cười lại mang theo một vẻ đẹp tựa như tuyết tan khi xuân về, thu hút mọi ánh nhìn.
Phó Uẩn đặt điện thoại xuống, cúi đầu nhìn cô vài giây, mỉm cười hỏi, "Có chuyện gì mà trông em vui thế?"
Với quan hệ hiện giờ của bọn họ, dù có nói gì cũng sẽ giống như đang tâm sự cùng người lạ.
Giang Sắt phóng tầm mắt ra ngoài bầu trời xanh ngắt bên ngoài cửa sổ, hời hợt chuyển chủ đề, "Hôm nay trời rất đẹp, tôi rất thích mùa xuân ở Đồng Thành."
Phó Uẩn nương theo tầm mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ, gật đầu nói theo, "Đúng là rất đẹp."
Giang Sắt quay đầu, nhìn lướt qua chén chè trống trơn ở trước mặt anh ta, "Anh ăn xong rồi sao?"
Phó Uẩn nhẹ nhàng gật đầu, cười đáp, "Xong rồi, tôi vốn định đi tính tiền, nhưng ông chủ không cho, bảo rằng em đã dặn là mình mời khách."
Giang Sắt cười, "Ông chủ là bạn của ba tôi, tôi cũng gọi ông ấy một tiếng chú."
Giang Xuyên là người trọng tình nghĩa, cũng rất nhiệt tình, rất được lòng mọi người ở khu phố Phú Xuân này.
Kể từ khi Giang Sắt trở về Đồng Thành, cô bỗng có thêm nhiều chú và thím hơn. Mấy người hàng xóm này đều rất quan tâm đến cô, đi ăn thì được giảm giá, uống trà sữa lại được tặng milk foam và trái cây sấy. Thế nên, giúp cô ngăn lại một tờ hoá đơn cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Thanh toán xong, cô đưa tay nhìn đồng hồ, "Đi thôi, ba mẹ tôi hẳn là đã sang quán bar rồi."
Hai người ra khỏi nhà hàng liền đi về phía Vong Xuyên, Phó Uẩn quan sát bốn phía, "Chỗ náo nhiệt nhất ở đây chắc hẳn là phố bar này nhỉ? Thế em và gia đình ở gần phố bar này sao?"
"Ừm." Giang Sắt chỉ về phía khu nhà cũ phía sau đường Phú Xuân, nói, "Nhà tôi ở chỗ đó."
Tầm mắt Phó Uẩn dừng lại ở nơi cô chỉ một lúc, sau đó hờ hững dời tầm mắt đi, cất giọng như vô tình hỏi, "Về sau em có dự định gì không? Em định ở lại Đồng Thành luôn sao?"
Giang Sắt thong thả giẫm từng bước lên thềm đá của chiếc cầu vòm, bình thản đáp lại, "Ừm, hiện tại tôi sẽ ở lại đây."
Quán bar đã mở cửa, ông Giang Xuyên và bà Dư Thi Anh đang loay sắp xếp mấy vò rượu trong quầy bar.
Giờ này vẫn chưa đến giờ đón khách của quán, bên trong chỉ có hai người bọn họ. Lúc Giang Sắt giới thiệu Phó Uẩn với ba mẹ, cô chỉ nói đây là bạn của mình ở Bắc Thành.
Bà Dư Thi Anh và ông Giang Xuyên đều là người mến khách, hai ông bà tự tay pha cho Phó Uẩn một ly rượu đặc biệt của quán bar, tên là Tuý sinh mộng tử, hay còn được gọi là canh Mạnh Bà.
Rượu này cực kỳ cay nồng, Phó Uẩn không thích rượu quá mạnh, nhưng khi nhấp thử ngụm đầu tiên, gương mặt anh ta thoáng hiện lên vẻ bất ngờ, nói muốn uống thêm một ly nữa. Giọng Phó Uẩn khá nho nhã và lịch sự, không hề tỏ ra kiêu ngạo. Bà Dư Thi Anh có ấn tượng rất tốt với Phó Uẩn, thấy anh ta đã uống xong một ly thì xoay người đi pha thêm một ly nữa cho anh ta.
Ly rượu thứ hai vơi đi được một nửa, điện thoại của Phó Uẩn bất ngờ vang lên.
Là Chu Minh Ly gọi đến.
Phó Uẩn ngước mắt nhìn về Giang Sắt, thấy cô đang quay sang nói chuyện với ông Giang Xuyên, không để ý phía bên này, anh ta bèn đưa tay ấn tắt điện thoại, sau đó úp điện thoại xuống bàn.
Đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên một lần nữa, ly rượu thứ hai đã cạn đáy.
Phó Uẩn đặt ly rượu xuống, lễ phép chào tạm biệt bà Dư Thi Anh và ông Giang Xuyên, rồi lại nói với Giang Sắt, "Em không cần phải tiễn tôi, đã làm phiền em nửa ngày rồi, em cứ ở lại đây chơi với chú và dì đi."
Hai người tạm biệt nhau trước cửa quán bar, Phó Uẩn nhìn Giang Sắt chăm chú hồi lâu, sau đó mới dịu dàng lên tiếng chào tạm biệt cô.
Chiếc xe đến đón Phó Uẩn đang dừng ở ngay trước ngã tư mà hồi trưa Giang Sắt đã đón anh ta. Suốt quãng đường đi, điện thoại nằm trong túi áo khoác của anh ta liên tục rung lên, hệt như tiếng chuông đòi mạng. Thế nhưng, người đàn ông vẫn thong thả cất bước, vẫn giữ vẻ dịu dàng nho nhã. Đến khi ngồi lên xe rồi đóng cửa lại, nét mặt của anh ta mới dần hiện lên vẻ u ám.
Anh ta nâng vách ngăn trong xe lên rồi mới nhận điện thoại, ghìm giọng thật thấp, "Không phải đã nói với em hôm nay không được quấy rầy tôi rồi sao?"
Không biết đối phương bên kia nói gì, Phó Uẩn cười lạnh đáp, "Tôi gặp ai cũng cần phải báo cáo với em ư? Minh Minh à, sao em lại không ngoan rồi?"
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt anh ta vẫn luôn hướng ra bên ngoài cửa sổ, đến khi cột mốc hiển thị tên đường Phú Xuân dần dần biến thành một cái chấm nhỏ mới thong thả rời tầm mắt.
...
Sau khi tiễn Phó Uẩn, Giang Sắt nán lại quầy bar giúp bà Dư Thi Anh kiểm kê rượu. Nhiều lần thấy bà muốn nói rồi lại thôi, cô bèn cười "giải đáp" thắc mắc của bà.
"Đó chỉ là một người bạn bình thường thôi ạ. Dạo trước anh ấy nghe cô út khen rượu nhà mình ngon nên tranh thủ lần này đến Thượng Hải công tác liền tạt ngang Đồng Thành. Anh ấy sắp đính hôn rồi, nếu như không có chuyện gì bất ngờ thì hôm nay có lẽ sẽ là lần gặp nhau cuối cùng của bọn con."
Bà Dư Thi Anh, "..."
Giang Sắt cong cong khoé môi, hỏi bà, "Mẹ còn điều gì muốn hỏi nữa không?"
Bà Dư Thi Anh lắc đầu, trong giọng nói mang theo chút tiếc nuối, "Mẹ thấy tính của cậu ta cũng rất tốt."
Giang Sắt không đáp lời, chỉ rủ hàng mi tiếp tục kiểm tra số rượu cần phải dùng cho tối nay. Đến khi bảng hiệu Vong Xuyên sáng đèn, cô mới rời khỏi quầy bar chuẩn bị trở về nhà.
Khi gần đi ra đến cửa, như chợt nhớ ra điều gì, cô ngoảnh đầu nói với bà Dư Thi Anh, "Mẹ ơi, tối nay con không ăn cơm ở nhà, sáng mai cũng không cần chuẩn bị bữa sáng cho con đâu."
Bà Dư Thi Anh không hỏi nhiều, chỉ ừ một tiếng rồi tiếp tục bận rộn.
Tối qua, Lục Hoài Nghiên đã gửi thông tin chuyến bay cho Giang Sắt. Anh và bà Hàn Nhân sẽ đáp xuống Đồng Thành vào khoảng 8 giờ tối nay.
Lục Hoài Nghiên sẽ đưa bà Hàn Nhân về chùa Hàn Sơn trước, nếu anh quay về Quân Việt thì cũng chưa đến 10 giờ.
Đương nhiên, với điều kiện tiên quyết là anh không ngủ lại chùa Hàn Sơn.
Giang Sắt quay về nhà mình liền gửi tin nhắn Wechat cho anh, [Tối nay anh ở lại trên núi với dì Hàn hay là về Quân Việt?]
Ngay khi tin nhắn được gửi đi thành công, Lục Hoài Nghiên cũng đã nhìn thấy tin nhắn này.
Anh không vội trả lời, trái lại đặt điện thoại xuống, một tay chống cằm, tập trung lắng nghe người đàn ông đang ngồi ở băng ghế bên cạnh tiếp tục "bài diễn thuyết" của mình.
"Cậu nói xem sao cô ta chẳng chịu thông suốt giúp tôi nhỉ? Xưa nay tôi không để cô ta đến nhà tôi, cũng không để cô ta gặp bạn bè của tôi. Bình thường mỗi khi gặp nhau, tôi đều đưa cô ta đến khách sạn. Đây rõ ràng là quan hệ bạn giường mà, chuyện này đều là chuyện đôi bên tình nguyện. Cớ sao cô ta lại bảo tôi đùa giỡn tình cảm của cô ta chứ? Lại còn đòi sống đòi chết, cũng không nghĩ lại xem với điều kiện đó của cô ta thì sao có thể giới thiệu là bạn gái tôi được chứ?"
Người đàn ông luôn miệng bảo khó hiểu, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra vô cùng đắc ý, dường như chuyện một cô gái đòi sống đòi chết vì anh ta là một chuyện rất đáng để khoe khoang.
Lục Hoài Nghiên không quen biết người này.
Sau khi ăn trưa với Quan Thiệu Đình xong, nghĩ đến Giang Sắt cũng đang uống rượu với Phó Uẩn, anh bèn đưa Quan Thiệu Đình đến một quán bar của một người bạn uống vài ly.
Hai người vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, bỗng nghe thấy người đàn ông ngồi bàn bên cạnh đang ba hoa về chuyện tình ong bướm của mình dạo gần đây.
Người đàn ông kia đã thấm men rượu, lại có ý khoe khoang, thế nên giọng nói cũng không hề nhỏ.
Quan Thiệu Đình nghe được một nửa, lắc đầu cười nói, "Đúng là quân khốn nạn."
Lục Hoài Nghiên chỉ cười không đáp.
Nói sao đây?
Khi gã kia thao thao bất tuyệt kể lại chuyện của mình, không hiểu sao anh lại đặt bản thân mình vào câu chuyện, phát hiện ra hình như mình cũng bị đối xử giống hệt như cô gái bị gã kia đùa giỡn.
Cô nhóc kia chưa từng để anh đến nhà cô, nếu không phải vì anh đánh úp tới thẳng nhà cô vào đêm giao thừa, có lẽ đến tận bây giờ anh cũng chẳng biết hình dáng cánh cửa nhà cô ra làm sao.
Những khi cô muốn làm tình mới chủ động đi tìm anh, làm xong rồi liền phủi mông rời đi vô cùng dứt khoát.
Về người nhà ở Đồng Thành của cô, từ khi quen nhau đến nay, anh vẫn không thấy cô có ý định đưa mình về gặp gia đình.
Nghĩ đến đây, anh cầm ly Whisky lên nhấp một ngụm, nói với Quan Thiệu Đình, "Đúng là khốn nạn thật."
Thế nhưng, lúc này Quan Thiệu Đình lại đâm ngay vào chỗ đau của Lục Hoài Nghiên, bắt đầu nói đùa với anh, "Linda nói lúc cậu đánh đàn đã nhớ đến cô nhóc kia. Cô ấy cũng ở Bắc Thành sao? Mia không tin có người này, cứ nói Linda đang lừa con bé, cho nên lần này mới một hai đòi theo cùng đến đây. Với lại, tối qua ông nội cậu còn than thở về chuyện hôn sự của cậu với anh cả tôi, không lẽ ông cụ lại không biết cậu đã có người yêu sao?"
Quan Thiệu Đình vừa nói vừa chạm vào ly rượu của Lục Hoài Nghiên, cười trêu, "Không lẽ Mia lại đoán đúng rồi? Vì muốn để con bé hết hy vọng nên cậu và Linda đã "vẽ" ra một người như thế có đúng không?"
Quan Gia Di đã nài nỉ đòi anh cả và anh ta đưa mình đến Bắc Thành, chính là muốn xác nhận xem có thật sự là có người con gái như vậy hay không. Nếu có thật, vậy thì cô nàng muốn xem thử rốt cuộc là một người con gái thế nào mới có thể khiến Lục Hoài Nghiên say đắm.
Lục Hoài Nghiên ngước mắt nhìn Quan Thiệu Đình, thản nhiên đáp, "Cậu nghĩ tôi lại nhàm chán đến độ vì muốn để con bé hết hy vọng mà "vẽ" ra một người như thế sao? Tám năm trước, khi rời khỏi Anh, tôi đã từng nói với Mia, tôi không có hứng thú với mấy cô nhóc như con bé."
"Khi đó Mia chỉ mới mười bốn tuổi, tôi cứ tưởng cậu từ chối con bé là vì nó còn nhỏ. Bây giờ con bé đã sắp hai mươi ba rồi, đã không còn là cô nhóc của ngày xưa nữa." Quan Thiệu Đình nói, "Hay là đối với cậu, khoảng cách năm tuổi chính là rào cản khó vượt qua?"
"Không phải vì chênh lệch tuổi tác." Lục Hoài Nghiên đáp, "Cô nhóc nhà tôi chỉ lớn hơn Mia nửa tuổi mà thôi."
Quan Thiệu Đình nhướng mày, "Thật sự có cô gái ấy sao? Nếu có người như thế xuất hiện, thế thì vì sao ông nội cậu còn lo nghĩ sắp xếp cho cậu đi xem mắt? Ông cụ không đồng ý cho hai người ở bên nhau à?"
Trong đầu anh ta đã hiện lên N kịch bản ngăn cấm yêu đương trong đầu, dẫu sao thì đây cũng là "tiết mục" cực kỳ quen thuộc trong giới nhà giàu bọn họ.
Lục Hoài Nghiên bật cười đầy ý vị, "Ông nội đúng là không biết, cô ấy không muốn để người khác biết chuyện giữa tôi và cô ấy."
Quan Thiệu Đình đang uống rượu, nghe thấy thế liền ho sặc sụa, "Cô ấy không muốn công khai sao?"
"Ừ." Lục Hoài Nghiên buông giọng thờ ơ, "Có lẽ là thấy tôi bây giờ vẫn chưa đủ mặt mũi để công khai."
"..."
Quan Thiệu Đình nhất thời không biết phải làm sao để tiếp tục chủ đề này, cũng không rõ lời này của Lục Hoài Nghiên là thật hay đùa. Trái lại, chuyện này càng khiến anh ta tò mò hơn về người con gái kia.
Anh ta khẽ hắng giọng, đang định lên tiếng hỏi tiếp, lại thấy Lục Hoài Nghiên cầm điện thoại di động, khoé môi hơi nhếch lên, thong thả gõ từng chữ một.
Thấy anh đang trả lời tin nhắn, Quan Thiệu Đình không hỏi nhiều, chỉ yên lặng nhìn anh chăm chăm, chẳng hiểu sao lại cảm thấy nụ cười bên khoé môi bạn mình như đang mang theo ý định tính sổ với ai đó.
...
Nghiên, [Không, đưa mẹ lên núi xong anh sẽ đến thẳng chỗ của em. Nhớ mở điện thoại, chờ anh đến nơi, em phải ra mở cửa cho anh.]
Giang Sắt ngẩn người nhìn tin nhắn này một hồi lâu. Tối nay anh muốn ở lại nhà cô sao?
Cô biết tối nay anh nhất định sẽ gặp cô, nếu không gặp thì làm sao tính sổ với cô được?
Giang Sắt cứ nghĩ địa điểm sẽ là nhà trúc hoặc kháhc sạn Quân Việt, nhưng hoàn toàn không ngờ anh lại muốn qua đêm ở nhà mình.
Cô ngước mắt quan sát căn nhà, tường quá mỏng, cách âm không tốt.
Giang Sắt lại cúi đầu mở điện thoại lên, vừa gõ được vài chữ, trong khung chat bỗng vang lên một tiếng "ting", một đoạn chat voice hơn 20 giây đã được gửi sang.
Cô bấm vào.
Chất giọng trầm thấp xen lẫn ý cười của người đàn ông vang lên, xuyên qua điện thoại, anh ngồi trong căn phòng yên tĩnh thong thả kể lại chuyện mình gặp một tên f*ck boy ở quán bar, cuối cùng còn nói thêm một câu, "Sắt Sắt à, để chứng minh em không phải là f*ck girl, tối nay anh sẽ ngủ lại nhà em."
Giang Sắt, "..." Cứ kệ anh vậy.
***
Jeongie:
Sắt Sắt rước sói vào nhà rồi. =)))