Khó Theo Đuổi

Chương 24




Quý Vân Ý tốt nghiệp chuyên ngành quản lý nghệ thuật, ở New York, London, và cả Bắc Thành đều có phòng tranh của bà mở.

Bà vốn là một hoạ sĩ tranh sơn dầu có tiếng ở cả trong và ngoài nước, nhưng các tác phẩm của bà chưa bao giờ được rao bán công khai, chỉ có những lúc làm từ thiện bà mới quyên góp vài bức tranh của mình, trong số đó từng có một bức tranh đắt nhất được đấu giá với hơn 20 triệu tệ.

Bức tranh ấy đã vẽ lại khung cảnh tháng tư giữa rừng hoa đào kép Nhật đang mùa nở rộ, hoa xuân khoe sắc thắm, những cánh hoa đào thướt tha tung bay trong gió tựa như cơn mưa xuân, vài tia nắng xuân rực rỡ xuyên thẳng qua những cánh hoa.

Bên trong luồng sáng ấy hiện ra bóng lưng của một cô bé mặc chiếc váy liền màu trắng. Cô bé đi chân trần, hơi ngẩng đầu nhìn về một nơi nào đó, tựa như đang chờ cánh hoa rơi xuống, lại giống như đang đón lấy nắng xuân.

Cô bé ấy chính là Giang Sắt lúc 6 tuổi.

Hôm ấy mới vừa ngủ trưa dậy, lại nghe thím Thẩm nói bà chủ đang vẽ tranh trong vườn hoa đào, Giang Sắt đã nửa năm chưa được gặp Quý Vân Ý háo hức đến độ chẳng kịp thay váy ngủ, giẫm chân trần vội vàng chạy thẳng ra vườn đào.

Cô bé trong bức tranh không phải chờ cánh hoa rơi, cũng chẳng phải đón nắng xuân.

Cô bé chỉ đang tìm mẹ của mình mà thôi.

"Cô Quý" là danh xưng mà người ngoài dành cho Quý Vân Ý, và bà vẫn luôn thích được người ta gọi mình như thế hơn là mấy danh xưng như bà Sầm hay bà Quý.

Thế nhưng, khi xưng hô này vừa được thốt ra khỏi miệng của Giang Sắt, ý cười bên khoé môi của Quý Vân Ý đã dần phai đi.

Lần cuối cùng hai người gặp nhau chính là vào cái hôm Giang Sắt đổi lại họ.

Hôm ấy, Quý Vân Ý đã nói với Giang Sắt rằng, "Nếu cô đã không muốn mang họ Sầm nữa, vậy thì nhớ phải trả lại hết thảy những thứ mà nhà họ Sầm đã cho cô. Từ nay về sau, cô cũng không được gọi tôi là mẹ."

Bây giờ gặp lại nhau, quả thật Giang Sắt đã không còn gọi bà là mẹ nữa.

Trong sảnh tiệc, biết bao ánh mắt đổ dồn về phía bọn họ, có tò mò, có dò xét, và cả những ánh mắt hóng kịch hay.

Sầm Minh Hoành cau mày nhìn Giang Sắt, vẻ không hài lòng thoáng vụt qua như một cơn gió.

Quý Vân Ý chỉ điềm đạm gật đầu chào lại Giang Sắt, "Chào cô Giang, lâu rồi không gặp. Cám ơn cô đã nể mặt tham gia bữa tiệc tối nay của nhà họ Sầm chúng tôi."

Giang Sắt mỉm cười, "Đàn em đã tự mình mang thư mời đến Đồng Thành, hôm nay lại là ngày trọng đại của em ấy, thân là đàn chị, dù có thế nào thì em cũng phải sang đây một chuyến."

Ý ở ngoài lời, người mời cô chính là Sầm Dụ, và cô đến đây dự tiệc chỉ với một thân phận là đàn chị của cô ấy.

Quý Vân Ý lẳng lặng nhìn Giang Sắt không nói một lời.

Đúng lúc này, dàn nhạc giao hưởng phía trên bậc thang vừa chơi xong một bản nhạc.

Quản gia chuyên quản lý mọi chuyện trong nhà cũ của nhà họ Sầm lặng lẽ bước lên trước, cung kính chào hỏi Giang Sắt rồi khẽ giọng nói, "Thưa bà chủ."

Quý Vân Ý rủ hàng mi, ngay khi ngước mắt lên một lần nữa, trên gương mặt đã khôi phục lại vẻ điềm tĩnh vốn có, bà nghiêng đầu cười với Sầm Minh Hoành, nói, "Đến lúc sang bên đó rồi, Tiểu Dụ đang chờ chúng ta đấy."

Sầm Minh Hoành gật đầu, ông liếc nhìn Giang Sắt, rồi cùng Quý Vân Ý cất bước đi về phía cầu thang xoắn ốc.

"Chủ tịch, cô Quý." Giang Sắt gọi bọn họ lại.

Hai người đồng loạt dừng bước, quay đầu nhìn thoáng qua biểu cảm trên gương mặt của Giang Sắt, ấn đường của Sầm Minh Hoành càng cau chặt thêm.

Quý Vân Ý cười nói, "Nếu cô Giang có lời muốn nói thì phiền cô chờ đến khi bữa tiệc kết thúc."

"Hiếm khi có dịp như hôm nay, cứ nói tại chỗ này đi, chỉ có hai câu thôi ạ." Ánh mắt Giang Sắt chậm rãi lướt qua hai người bọn họ, cô gằng từng chữ một, "Con thật lòng cảm ơn hai người đã chăm sóc con trong suốt 23 năm qua. Sau này Giang Sắt không thể ở bên cạnh bầu bạn với hai người nữa, nay con đứng đây, trịnh trọng chào tạm biệt hai người. Chúc chủ tịch và cô Quý tình cảm bền lâu."

...

Sắc đêm dần buông, dàn nhạc lại tấu lên một bản giao hưởng mới.

Tiếng bàn luận xôn xao liên tục vang lên trong tiếng nhạc, thậm chí còn có cả những tràng cười hả hê không chút che giấu.

Nơi khoé mắt lướt qua, có người mỉm cười nâng ly rượu trên tay hướng về phía cô.

Giang Sắt nhìn sang, chạm phải đôi mắt ngập tràn ý cười của Chu Minh Ly.

Một nụ cười cực kỳ giả tạo.

Giang Sắt thậm chí còn chẳng hề có ý định chào lại theo phép xã giao, cô rủ hàng mi mặc kệ không quan tâm. Khi đang định nhấc chân đi tìm Sầm Minh Thục, phía bên người đột nhiên tối sầm lại.

"Sắt Sắt."

Giọng của người vừa xuất hiện khá trầm nhưng lại rất dịu dàng, không cần nhìn cô cũng có thể đoán được ánh mắt của đối phương hiện giờ đang ánh lên ý cười.

Giang Sắt sững sờ khi nghe thấy giọng nói đã lâu rồi không liên lạc, cô quay đầu, mỉm cười đáp lại người đàn ông đứng bên cạnh, "Chào anh, Phó Uẩn."

Phó Uẩn mặc một bộ âu phục màu trắng được cắt may tỉ mỉ, là ủi phẳng phiu, gương mặt tuấn tú toát lên vẻ ấm áp và dịu dàng.

"Đã bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau?" Phó Uẩn hơi nâng cằm, mỉm cười nói, "Trò chuyện với tôi một lúc nhé?"

Giang Sắt nhìn về phía cầu thang xoắn ốc, gật đầu với Phó Uẩn, rồi cùng anh sóng vai đi đến cạnh cửa sổ, vừa nói, "Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau là vào đầu năm, trước khi anh lên đường sang Nam Mỹ."

"Đó là chuyện từ hồi tháng ba." Phó Uẩn than thở, "Chớp mắt một cái mà đã qua 9 tháng rồi, tôi chỉ nhớ rõ lần cuối cùng chúng ta trò chuyện với nhau là vào đêm Trung thu."

Dĩ nhiên Giang Sắt cũng nhớ rõ lần nói chuyện ấy.

Nói ra thì quan hệ giữa cô và Phó Uẩn quả thật cũng rất "máu cún".

Trước đây người có hôn ước với cô là Phó Tuyển - đứa cháu trai duy nhất của ông cụ Phó, còn Phó Uẩn là con riêng của ông cụ, lớn hơn Phó Tuyển hai tuổi, cũng chính là chú út của Phó Tuyển.

Giang Sắt vốn sẽ phải đính hôn với Phó Tuyển sau khi cô tốt nghiệp đại học, nhưng hai tháng trước ngày diễn ra lễ đính hôn, Phó Tuyển bất ngờ gặp tai nạn nên đã qua đời.

Dự án hợp tác giữa nhà họ Phó và nhà họ Sầm đã được tiến hành từ lâu, cả hai nhà đều không muốn từ bỏ mối quan hệ thông gia này, thế là họ chọn sang lứa con cháu khác của nhà họ Phó để thay Phó Tuyển đính hôn với Giang Sắt.

Nhà họ Phó là một gia tộc lớn, ứng cử viên có thể kết hôn với Giang Sắt ít nhất cũng phải có đến hai, ba người. Nhưng vì muốn giữ vững quyền lực gia tộc trong tay, ông cụ Phó đã dùng hết thủ đoạn để đẩy nhiệm vụ kết thông gia với nhà họ Sầm lên người Phó Uẩn.

Phó Tuyển là đứa cháu trai mà ông cụ Phó cực kỳ xem trọng, địa vị ở Phó thị của anh ta và đứa con riêng Phó Uẩn này phải nói là cách nhau một trời một vực.

Không biết ông cụ Phó đã nói thế nào với Sầm Minh Hoành mà nhà họ Sầm lại đồng ý để Phó Uẩn thế chỗ Phó Tuyển.

Trước đó, Giang Sắt chỉ mới gặp Phó Uẩn được vài lần, ấn tượng của cô về anh ta chẳng mấy sâu đậm, chỉ nhớ rằng đó là một người rất điềm đạm.

Sau khi đính hôn, tuy cô và Phó Uẩn có qua lại với nhau nhiều hơn, nhưng cả hai đều là người bận rộn, nửa năm, một năm không gặp nhau cũng là chuyện thường ở huyện.

Cuộc gọi vào đêm Trung thu kia là Phó Uẩn gọi cho cô sau khi nhà họ Phó biết chuyện Sầm Dụ và Giang Sắt bị bế nhầm.

Trong điện thoại, Phó Uẩn đã hỏi cô, "Sắt Sắt, em có muốn tiếp tục giữ hôn ước của chúng ta không?"

Giang Sắt hỏi anh ta, "Nếu tôi không mang họ Sầm, liệu ba anh có đồng ý để chúng ta tiếp tục giữ hôn ước này không?"

Sau một thoáng im lặng, Phó Uẩn mới đáp, "Ông ấy không đồng ý, nhưng tôi có thể thử thuyết phục ông ấy. Nhưng trước khi làm thế, tôi muốn biết suy nghĩ của em."

Giang Sắt có thể nhận ra sự dịu dàng ẩn giấu bên trong lời nói này.

Thực ra Phó Uẩn không thích cô nhiều đến mức đó, chẳng qua là vì anh ta thương xót cho tình cảnh của cô mà thôi.

Hai người đều là quân cờ bị gia tộc của mình đẩy ra để kết thông gia, thực sự không cần phải vì chút tình cảm giữa những người đồng cảnh ngộ mà lục đục với ông cụ Phó.

Giang Sắt không thích nợ ân tình.

Càng đừng nói đến chuyện cô chỉ xem chuyện kết thông gia này là nghĩa vụ của mình khi làm con cháu của nhà họ Sầm, và một khi cô quyết tâm từ bỏ cái họ này, hiển nhiên cô cũng sẽ từ bỏ hôn ước ấy.

Kể từ lúc biết mình không phải là người nhà họ Sầm, cô đã không còn muốn tiếp tục nữa.

Giang Sắt nói thật với Phó Uẩn, rằng cô không muốn.

Dường như Phó Uẩn cũng thở phào nhẹ nhõm, nghe thế thì cười đáp, "Thế thì hôn ước giữa chúng ta xem như xoá bỏ vậy. Nhưng Sắt Sắt à, tôi vẫn mãi là bạn của em."

Sau khi Giang Sắt đến Đồng Thành, quan hệ giữa hai người cũng dần lợt lạt.

Gặp lại nhau ngày hôm nay, Phó Uẩn nhắc đến nhà họ Giang vô cùng tự nhiên, "Người thân bên kia của em có tốt với em không?"

"Tốt lắm." Giang Sắt nhoẻn môi cười, "Tôi biết ngay anh sẽ hỏi chuyện này mà."

Phó Uẩn cũng cúi đầu mỉm cười, đôi mắt màu nâu nhạt khi nhuốm ý cười lại giống như một quả cầu pha lê lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Bắc Thành gần như đã liên tục đổ tuyết hơn nửa tháng nay, đêm nay là một đêm trăng sáng hiếm thấy, ánh trăng lướt qua mái hiên cửa sổ, như phủ một lớp muối nhuyễn trắng tinh.

Phó Uẩn và Giang Sắt như ngâm mình trong ánh trăng, trông giống một đôi trai tài gái sắc được đất trời tạo nên.

Gần cầu thang xoắn ốc, một cô nàng cài cài tóc đính kim cương khẽ huých vào cánh tay Chu Minh Ly, ra hiệu cô ta nhìn sang phía Giang Sắt.

"Cô nói xem, nếu Sầm Sắt không trở về nhà họ Sầm thì liệu cô ta có bám riết lấy Phó Uẩn hay không? Mấy năm nay Phó Uẩn đã gánh vác không ít đại sự, rất được ông cụ Phó coi trọng. Tuy là chỉ là con riêng, nhưng hiện giờ anh ta chính là ứng viên thừa kế duy nhất của ông cụ Phó. Nhà họ Phó sau này có lẽ sẽ rơi vào tay anh ta."

Chu Minh Ly nhìn về phía bên kia, ánh mắt rét căm căm, cười khẩy đáp lại, "Ông cụ Phó nổi tiếng là người khôn khéo, sao lại dung túng cho Phó Uẩn lấy một đứa hàng "fake" chứ? Dù có là "fake" loại một thì cũng chỉ là hàng fake mà thôi."

"Cũng đúng."

Thái Tiêu, cũng chính là cô nàng cài cài tóc đính kim cương kia, đảo mắt nhìn lễ phục cao cấp trên người Giang Sắt, vừa định mở miệng lên tiếng nói gì đó, cánh cửa đối diện cầu thang xoắn ốc đúng lúc được người ở bên ngoài kéo ra, hai quản gia cung kính hạ giọng chào hỏi người vừa mới bước vào kia.

Thái Tiêu nương theo tiếng gọi nhìn sang, chỉ thấy một bóng người hiện ra trong luồng ánh sáng mờ ảo dưới mái hiên giữa màn tuyết trắng.

Ánh mắt cô ả chợt khựng lại, sau khi nhận ra người đứng bên ngoài là ai, cô ả lại vội vàng đẩy Chu Minh Ly một cái, lí nhí nói, "Minh Ly, cô xem ai đến kìa?"

Vừa nói, cô ả vừa dẩu môi ra hiệu về phía cánh cửa, "Họ Lục đến rồi!"

Người đàn ông bước vào cửa, trên vai có vài bông tuyết vừa rơi xuống khi cánh cửa được đóng lại. Có vẻ như anh chưa nhận ra, bờ môi mỏng lạnh lùng hơi nhếch lên, khi anh nghiêng đầu trao đổi với quản gia, sống mũi cao thẳng bên dưới cặp kính gọng vàng như một chóp núi gồ ghề đổ xuống một lớp bóng mờ.

Chu Minh Ly nheo mắt nhìn anh, ngay lập tức ánh mắt liếc sang phía bên cạnh cửa sổ, không biết cô ta nghĩ đến chuyện gì, đôi môi đỏ như son bỗng chốc mím chặt lại.

Cánh cửa vừa được khép lại, ánh sáng từ đèn chùm pha lê giữa sảnh tiệc bỗng chốc mờ đi hẳn, sau đó là chùm ánh sáng loá mắt xoáy thẳng xuống khu vực cầu thang xoắn ốc.

Sầm Dụ từ cuối hàng lang chậm rãi bước vào vùng sáng kia.

Mấy tháng nay ở nhà họ Sầm, Sầm Dụ đã tập luyện rất ra dáng, chiếc váy màu xanh da trời như biến cô nàng trở thành một ngôi sao rực rỡ.

Tiếng đàn Cello trầm bổng như đang kể lại một câu chuyện, Sầm Dụ khoác tay Sầm Minh Hoành bước từng bước xuống bậc thang hình xoắn ốc.

Lục Hoài Nghiên không nhìn về nơi ấy, anh đưa hộp quà trên tay mình cho quản gia, hời hợt dặn dò một câu, "Đây là quà của ông nội tôi tặng cho cô Sầm", rồi anh đảo mắt nhìn xung quanh một lượt.

Trong tích tắc, ánh mắt của anh đã dừng lại tại một nơi nào đó.

Mọi người đều đang tập trung dõi mắt nhìn theo Sầm Dụ, chỉ có mỗi anh dành trọn ánh mắt của mình nhìn về phía Giang Sắt đang đứng cạnh cửa sổ.

Cô mặc một chiếc váy đuôi cá trễ vai màu xanh xám, khá giống màu biển nhưng lại không hề chói mắt, hơn nữa còn tôn lên bờ vai duyên dáng và chiếc cổ thiên nga của cô.

Ánh trăng dịu dàng như nước chảy vào từ cửa sổ, phủ một tầng ánh sáng xuống phần da thịt trắng ngần.

Cô hơi ngẩng đầu, im lặng ngắm nhìn người đang bước xuống từ cầu thang kia, trong ánh mắt không hề lộ ra vẻ quyến luyến hay đố kỵ, trái lại bình tĩnh đến độ như một mặt hồ phẳng lặng.

Vào lễ trưởng thành sáu năm trước tại nơi đây, cô cũng đã từng như thế, từng khoác tay Sầm Minh Hoành, bước từng bước xuống bậc thang xoắn ốc trong ánh mắt dõi theo của biết bao nhiêu người.

Bản nhạc được dàn nhạc tấu lên khi cô bước xuống lầu cũng do chính tay cô chọn, chính là bài Ánh trăng của Debussy.

Hôm ấy Lục Hoài Nghiên bị Sầm Lễ làm phiền đến chẳng còn chút kiên nhẫn nào, khi Giang Sắt xuất hiện, anh cũng chẳng màng để ý, chỉ nhìn thoáng qua rồi rời ánh mắt đi ngay lập tức.

Anh cũng không còn nhớ dáng vẻ của Giang Sắt năm 18 tuổi khi đứng ở nơi đó ra sao.

Nhưng Lục Hoài Nghiên cảm thấy, Giang Sắt lúc này giống hệt một vầng trăng rực rỡ thu hút mọi ánh nhìn.

Có lẽ cô của năm 18 cũng là dáng vẻ như thế.

Khi anh nhìn một ai đó chăm chú, ánh mắt ấy như mang theo một sức nặng vô cùng chân thật.

Cách một khoảng cách, cách một lớp kính mắt, nhưng vẫn không thể nào ngó lơ ánh mắt đầy áp lực như thế.

Ánh mắt Giang Sắt hơi xao động, tầm mắt hai người khẽ chạm vào nhau.

Lục Hoài Nghiên cất bước đi về phía Giang Sắt, đến khi đi đến trước mặt cô, anh mới nhận ra bên cạnh cô còn có người khác.

Ngay khi anh nhìn sang, người nọ cũng nhìn về phía anh.

Trước đây Lục Hoài Nghiên và Phó Uẩn từng chạm mặt nhau vài lần, tuy không quen nhau nhưng anh vẫn biết đến sự tồn tại của người này, Dù sao thì đây cũng là người nối nghiệp mà ông cụ Phó đã cố ý bồi dưỡng trong những năm gần đây.

Đương nhiên, ấn tượng của anh đối với Phó Uẩn bây giờ cũng đã khắc sâu hơn so với trước kia.

Anh ta chính là hôn phu cũ của Giang Sắt, hoặc có thể nói là, vị hôn phu cũ "đời thứ hai".

Không biết là do Lục Hoài Nghiên toả ra khí thế quá mạnh hoặc là do nguyên nhân nào khác, sau khi Lục Hoài Nghiên dừng bước, Phó Uẩn liền quay đầu nói với Giang Sắt, "Sắt Sắt à, xin lỗi không tiếp em được. Trong thời gian ở lại Bắc Thành này, nếu em có rảnh, chúng ta lại hẹn nhau ôn chuyện tiếp nhé."

Anh ta nói xong thì gật đầu chào Lục Hoài Nghiên, điềm đạm chào một câu rồi bước về phía cầu thang xoắn ốc.

Lúc đi ngang qua mấy người Chu Minh Ly và Thái Tiêu, anh ta hơi dừng lại, lịch sự gật đầu chào hai người bọn họ. Song, Chu Minh Ly chẳng thèm đáp lại, cô ta siết chặt cái ly chân cao trong tay, ánh mắt chỉ mải nhìn về phía bên cạnh cửa sổ kia.

Giang Sắt ngước mắt nhìn anh, nói, "Anh đến trễ."

Xưa nay khi đi dự tiệc, Lục Hoài Nghiên không bao giờ đến trễ, đến trễ nửa tiếng như tối hôm nay thì đúng là lần đầu tiên.

"Trễ rồi thì thôi, cũng chẳng phải bữa tiệc quan trọng gì." Lục Hoài Nghiên nhìn Giang Sắt, khẽ cười, "Em nghĩ trường hợp nào tôi cũng sẽ đến trước 20 phút ư?"

Cái hôm hai người bàn giao dịch ở quán trà kiểu Nhật kia, Lục Hoài Nghiên đã đến trước 20 phút.

Giang Sắt không tiếp lời.

Lục Hoài Nghiên nhìn xoáy vào đôi mắt lạnh lùng của cô, lại nói tiếp, "Vừa nãy tôi phải quay về nhà họ Lục lấy quà, ông nội đã chuẩn bị quà cho cả em và Sầm Dụ."

Giang Sắt ngạc nhiên chớp hàng mi, "Sao ông Lục lại chuẩn bị quà cho tôi?"

Lục Hoài Nghiên đến dự tiệc nhà họ Sầm thì hẳn sẽ không đến tay không, quà dành cho Sầm Dụ đã chuẩn bị từ lâu, tạm thời quay trở về nhà họ Lục lấy quà chỉ có thể là lấy quà dành cho cô.

Là ông cụ Lục biết cô trở về Bắc Thành nên đã chuẩn bị cho riêng cô, hay là vì nguyên nhân nào khác?

Lục Hoài Nghiên ung dung đáp, "Chẳng phải em vẫn luôn biết ông nội rất thích em sao? Đêm nay là giao thừa, ngay cả tôi còn có quà, sao em lại không có cho được? Quà đang để trong xe của tôi, tối nay em ở đâu?"

Giang Sắt nhìn Lục Hoài Nghiên mà không nói lời nào, một lúc lâu sau cô mới lên tiếng, "Tôi ở chỗ cô út."

"Tôi biết rồi." Lục Hoài Nghiên đáp lại, "Lát nữa nếu em về thì báo với tôi, tôi mang quà đến cho em."

Anh vừa dứt lời, toàn bộ sảnh tiệc bỗng vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Hai người đồng loạt quay đầu nhìn về phía bậc thang, ở nơi đó, Sầm Dụ đã khoác tay Sầm Minh Hoành bước xuống cầu thang.

Lục Hoài Nghiên chỉ nhìn thoáng qua rồi dời mắt đi, trong tiếng vỗ tay sôi nổi, anh nghiêng đầu nhìn Giang Sắt, cất giọng hờ hững, "Sao em lại đến đây?"

***

Tác giả:

Nào nào, mọi người chuẩn bị tâm lý cho vững, chương sau sẽ có máu cún, đẩy kịch bản và tuyến tình cảm lên cao trào.