Chùa Hàn Sơn nằm ở ngoại ô Đồng Thành, từ đây đến Quân Việt trong trung tâm thành phố cũng phải mấy chục cây số.
Lúc xe về đến phố tài chính cũng đã vào giờ cao điểm, xe cộ như mắc cửi, kẹt cứng cả con đường. Đến khi sắc đêm dần buông, Giang Sắt mới chạy tới bãi đậu xe dưới tầng hầm của Quân Việt.
Lục Hoài Nghiên đến sớm hơn Giang Sắt, anh đứng ngay lối ra vào của thang máy ở bãi đậu xe, nhìn Giang Sắt bước xuống từ một chiếc xe điện Mini màu tím.
Trước kia khi còn ở Bắc Thành, mấy chiếc xe của Giang Sắt đều có giá lăn bánh từ vài triệu tệ trở lên, mà chiếc xe điện Mini này hoàn toàn không hợp với khí chất của cô.
Thế nhưng cô lại lái xe rất ung dung, không một chút bối rối.
Hồi chiều khi còn ở chùa Hàn Sơn, lúc lướt qua ánh mắt đang đánh giá chiếc Mini của anh, cô nàng này còn cười tủm tỉm hỏi, "Lục tổng có muốn ngồi xe tôi đến Quân Việt không?"
Dĩ nhiên Lục Hoài Nghiên đã xin phép từ chối, "Lần sau đi."
Giang Sắt cũng chẳng bất ngờ với câu trả lời này của anh.
Với dáng người cao gần 1 mét 9 của Lục Hoài Nghiên, nếu có ngồi vào xe cô thì e rằng chẳng thể duỗi thẳng chân.
Huống chi, vị thái tử này chưa bao giờ làm những chuyện hạ thấp thân phận của mình.
Bước vào thang máy, Giang Sắt cứ nghĩ Lục Hoài Nghiên sẽ đến đại sảnh trước, từ đó sẽ đổi sang thang máy chuyên dụng lên thẳng tầng cao nhất, nhưng không ngờ Lục Hoài Nghiên vừa bước vào lại ấn lên tầng 7.
"Đi ăn tối trước."
"Tôi về nhà ăn sau." Giang Sắt ấn xuống nút của tầng cao nhất, tỏ vẻ khéo léo hiểu chuyện, "Thời gian của Lục tổng là vàng là bạc, tôi không dám làm mất thời gian của anh lâu."
Lục Hoài Nghiên thấy thế cũng không miễn cưỡng, hờ hững liếc sang cô rồi đi thẳng vào góc trong cùng của thang máy, đủng đỉnh lên tiếng, "Vì để cô xem bản vẽ mà tôi đã mất hai tiếng đi từ chùa Hàn Sơn về đây. Bây giờ cô mới nói không nỡ làm lỡ thời gian quý báu của tôi, có phải quá muộn rồi không?"
Vách thang máy được phủ một lớp màu vàng sậm, sáng bóng đến độ có thể soi gương, khi cánh cửa thang máy dần dần khép lại, Giang Sắt đang đứng trước cửa bất ngờ chạm phải ánh mắt đầy ý nhị của người đàn ông.
Cô hơi nhếch môi, mỉm cười lấy lệ với cái bóng in trên vách cửa thang máy, "Thế nên tôi lại càng không dám làm lỡ thời giờ của Lục tổng."
"..."
Vừa dứt lời cô liền dịch sang bên trái hai bước, đứng bên cạnh bảng điều khiển thang máy, cũng chính là khoảng cách xa nhất với Lục Hoài Nghiên đang đứng ở góc trong cùng bên phải thang máy.
Không ngờ, thang máy vừa lên đến đại sảnh ở tầng 1, có gần mười mấy người nói nói cười cười bất ngờ tràn vào thang máy.
Trong nháy mắt, buồng thang máy vốn đang rất rộng bỗng chốc trở nên chật chội hẳn.
Giang Sắt không thích bị người khác đụng chạm, cô vô thức lùi về phía sau.
Cùng lúc đó, Lục Hoài Nghiên đang đứng ở bên kia cũng nhấc chân dời khỏi vị trí, cực kỳ tinh tế đứng chắn trước mặt cô, tách cô ra khỏi đám đông.
Mùi trầm hương thanh khiết trên người người đàn ông thoang thoảng truyền đến.
Là hương thơm nồng ấm chỉ thuộc về riêng anh.
Giang Sắt nhìn sang bên trái, trông thấy bóng dáng phản chiếu trên vách thang máy kia, nụ cười hời hợt bên khoé môi giờ đây đã biến thành một đường thẳng.
Anh đang mất kiên nhẫn.
Anh và cô, đều là người cực kỳ ghét bị người khác động chạm vào người mình.
Đứng trước anh là một cô gái trẻ, vì dành chỗ cho bạn mình nên cô nàng lùi về sau cả một bước dài, vô tình va vào khuỷu tay của Lục Hoài Nghiên. Ngay khi nhận ra mình đụng vào người ta, cô nàng vội vàng quay sang, "Xin..."
Ánh mắt đảo qua gương mặt của người đàn ông trước mắt, mặt cô nàng đỏ bừng lên, chữ "lỗi" cũng tự động bay đi mất.
"Không sao."
Lục Hoài Nghiên bình thản đáp lại, chất giọng trầm ấm vang lên trong không gian kín thế này lại càng thêm phong độ.
Cũng chỉ có Giang Sắt mới có thể cảm nhận được vẻ nhẫn nại ẩn giấu trong giọng nói lịch sự của anh.
Có lẽ vì thấy ngại nên cô nàng kia vội vàng nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác, nhưng ánh mắt lại vô thức liếc về phía vách thang máy trước mặt mình.
Lục Hoài Nghiên như chẳng hay biết gì, anh khép hờ mắt, khẽ liếc sang phía bên trái buồng thang máy, cô nhóc đang được anh che chở phía sau lưng hơi rủ mi mắt, khoé môi vẽ nên một nụ cười nhàn nhạt.
Vừa lên đến tầng 5, nhóm người mới ùa vào lúc nãy lại bắt đầu chen chúc bước ra.
Cô nàng đứng trước Lục Hoài Nghiên bước ra ngoài vẫn không quên ngoái đầu ra sau ngắm thêm một cái, thậm chí khi cửa thang máy dần khép lại, bọn họ còn nghe thấy cô nàng nói với người đứng bên cạnh, "Mau nhìn về hướng 7 giờ, có thấy trai đẹp đứng sau lưng mình không? Tiếc là có ghệ rồi, có điều chị bé cũng đẹp lắm!"
"..."
Nhóm người kia vừa rời đi, buồng thang máy chật chội đã khôi phục lại không gian rộng rãi vốn có, và cũng đã lấy lại sự yên tĩnh trước đó.
Hai người quay về vị trí cũ, không xê dịch thêm lần nào.
Thang máy đi lên từng tầng một.
Suốt quãng đường đó, Giang Sắt vẫn luôn cúi mặt, đến khi nghe thấy một tiếng "ting" vang lên, cô mới từ từ ngước mắt lên.
Lục Hoài Nghiên đi tới ấn giữ nút mở cửa, nghiêng người nhìn cô, đợi đến khi Giang Sắt ra khỏi thang máy anh mới buông tay, sải bước đuổi theo cô.
Tầng cao nhất của khách sạn chỉ có một phòng tổng thống, Lục Hoài Nghiên lấy thẻ phòng mở cửa, trong phòng được kéo rèm kín mít, khi cánh cửa phòng vừa khép lại, cả căn phòng như chìm vào bóng tối.
Người đàn ông chẳng vội bật đèn, trong không gian yên tĩnh, tiếng cười khe khẽ của anh bất chợt vang lên, "Có biết lần trước anh cô gọi điện cho tôi đã gọi cô là gì không?"
Giang Sắt nương theo tiếng nói chuyện nhìn sang bóng anh ẩn trong màn đêm, thờ ơ hỏi lại, "Anh ấy gọi tôi là gì?"
"Con nhóc vô lương tâm."
"..."
Người đàn ông vừa dứt lời, mười mấy ngọn đèn trong phòng lần lượt được bật sáng.
Ngọn đèn được bật lên đầu tiên chính là chùm đèn thuỷ tinh nơi huyền quan này.
Từng tia ánh sáng mỏng manh rơi xuống, đồng thời thắp sáng hai đôi mắt đang chăm chăm xoáy thẳng vào mắt nhau của hai người.
Giang Sắt bắt trọn vẻ trêu tức nơi đáy mắt anh.
Cô thản nhiên cụp mắt, đi về phía chiếc sofa trắng đặt trong phòng khách, nói, "Có thể kéo rèm ra không?"
Đối diện sofa là cửa sổ sát sàn hình bán nguyệt.
Rèm cửa xanh đậm chầm chậm kéo về phía hai bên, lộ ra khung cảnh đèn hoa rực rỡ hoà mình cùng trăng sao bên ngoài cửa sổ.
Cảnh đêm phồn hoa nhất của Đồng Thành hiện ra ngay trước mắt.
Trời sao lấp lánh, những dải đèn màu kéo dài theo từng khu nhà.
Vùng sáng mờ nhất ở nơi xa xa chính là khu Phú Xuân, lấm tấm vài điểm sáng leo lét, tựa như những con đom đóm lập loè trong màn đêm.
Đứng ở nơi cao nhất ngắm nhìn khung cảnh phồn hoa nhất, đây đúng là phong cách mà Lục Hoài Nghiên luôn yêu thích.
Nhưng anh lại chẳng thèm ngước mắt liếc nhìn ra ngoài cửa sổ lần nào, đi đến bồn rửa tay rửa tay xong lại bước thẳng đến chiếc tủ lạnh kiểu Pháp đặt trong không gian bếp mở, lấy ra một đĩa bánh ngọt tinh xảo mang đến đặt trước mặt Giang Sắt.
"Ăn chút lót dạ."
Giang Sắt nhìn miếng bánh gato trên mặt bàn cẩm thạch, cau mày mấp máy đôi môi, cô đang tính từ chối thì người vừa ngồi xuống sofa đối diện như đoán được ý của cô, anh thong thả lên tiếng, "Không ăn thì không được xem."
"..."
Bên trong cái khay hình chữ nhật mạ vàng là ba miếng bánh gato ba màu khác nhau, màu xanh của matcha, màu cam của xoài, và màu đỏ của dâu tây.
Phòng tổng thống có quản gia riêng, cách mỗi buổi sẽ có người vào phòng đổi trái cây tươi và bánh ngọt mới.
Mấy miếng bánh gato này chắc hẳn vừa mới được mang lên, dâu tây trên bánh như vừa được hái xuống, quả đỏ mọng điểm xuýt bằng chiếc lá xanh mơn mởn vẽ nên một bức tranh màu sắc đan xen cực kỳ xinh đẹp, khơi gợi ham muốn nguyên thuỷ nhất của con người.
Chính là cơn thèm ăn.
Uống trà ở chỗ Hàn Nhân cả một buổi trưa, Giang Sắt quả thật có hơi đói bụng.
"Tôi muốn một tách hồng trà. Phải dùng nước hai từ hồng trà Kim Tuấn Mi của Đồng Mộc mà pha, thêm vào một viên đường phèn cánh hồng, một viên muối hồng, và một lát chanh."
Giang Sắt chưa bao giờ để bản thân chịu ấm ức.
Nếu anh bắt buộc cô phải ăn, thế thì cô không khách khí nữa.
Lúc cần sai bảo người khác thì phải dùng cho sướng tay.
Lục Hoài Nghiên hơi nhấc mí mắt nhìn cô vài giây, sau đó đứng dậy đi đến huyền quan bấm số nội bộ của khách sạn, rồi lại đi tới tủ rượu chọn một chai Whisky, mở nắp chai bằng một tay rồi quay trở lại sofa ngồi.
Chai rượu kia khá nhỏ, chỉ dài bằng một bàn tay, thân chai thon dài theo kiểu cổ, vừa nhìn đã biết là rượu lâu năm.
Người đàn ông cũng không uống vội ngay, mấy ngón tay thon dài cầm lấy nắp chai đã đọng một lớp hơi nước, nhàn nhã gác lên tay vịn sofa.
Đến khi quản gia mang hồng trà mà Giang Sắt yêu cầu đến, anh mới thong thả nhấp ngụm rượu đầu tiên.
Giang Sắt dùng thìa nhỏ khuấy nhẹ lớp đường vụn nằm dưới đáy tách trà lên, sau đó nâng tách trà nhấp thử một ngụm.
Nước trà mang theo vị chua chua ngọt ngọt trượt xuống cổ họng.
Khá ngon, là hương vị cô yêu thích, nhưng vẫn không bằng trà bác Đông pha cho cô.
Đặt tách trà xuống, cô lại cầm đĩa đựng miếng bánh mousse matcha lên, dùng nĩa chuyên dụng dành cho bánh ngọt được mạ vàng nhẹ nhàng xắn một miếng nhỏ, cho vào miệng.
Lục Hoài Nghiên cầm chai rượu yên lặng nhìn cô.
Lúc cô ăn rất yên tĩnh, động tác cũng thong thả, tao nhã tựa như làn suối thanh khiết.
Người khác ăn bánh gato thường dễ bị dính kem bên môi, nhưng cô lại không.
Khi chiếc nĩa được đưa vào miệng, đầu lưỡi hồng phấn thấp thoáng phía sau hàm răng nhẹ nhàng đỡ lấy đuôi nĩa, môi son hơi mím lại, kem bơ matcha cứ thế hoà tan giữa môi và lưỡi của cô.
Mọi người thường nói, đỏ và xanh là hai màu rực rỡ nhất trên thế gian,
Nhưng lúc này đây, anh lại cảm thấy, ba màu hồng phấn cùng với sắc trắng tươi và xanh mát đan xen vào nhau mới là màu sắc xinh đẹp nhất.
Mà trên đời này, cái đẹp và dục vọng lại có quan hệ với nhau.
Cơn thèm thuốc lá rất hiếm khi xuất hiện lại một lần nữa đánh úp Lục Hoài Nghiên.
...
Miếng bánh gato rất bé, chỉ rộng tầm 2cm, dài 4cm, khi cô ăn hết miếng bánh, chai rượu cổ trong tay Lục Hoài Nghiên cũng đã cạn đáy.
Anh buông chai rượu xuống, đứng dậy đi vào phòng lấy tài liệu, đặt lên ghế sofa bên cạnh Giang Sắt rồi nói, "Tự cô xem đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc."
Đến khi nhìn thấy anh đẩy cánh cửa trượt của khung cửa sổ sát sàn kia ra, Giang Sắt mới phát hiện bên ngoài còn có một lan can bằng kính khá dài.
Ngoại trừ một mặt được thông với cửa sổ sát sàn, ba mặt còn lại của lan can được dựng bằng kính cao tầm 1 mét 5, người đứng nơi đó tựa như đang lơ lửng giữa không trung.
Người đàn ông tựa vào phần bán nguyệt của lan can bằng kính, mở nắp hộp thuốc, rút ra một điếu thuốc trông có vẻ ngắn hơn những điếu thuốc bình thường.
Khi trông thấy điếu thuốc kia, bàn tay đang cầm tách trà của Giang Sắt chợt khựng lại.
Dường như Lục Hoài Nghiên cũng có vẻ bất ngờ, sau một thoáng sững sốt, ngón tay mang theo vết chai mỏng chầm chậm vuốt ve đầu thuốc đã cháy sém, sau đó từ tốn đưa điếu thuốc ấy lên miệng.
Bên ngoài gió rất to, anh hơi nghiêng đầu, phần quai hàm rắn rỏi lạnh lùng cũng tạo ra một góc nghiêng,hai tay anh chụm lại để giữ lửa, đốt một lúc lâu, cuối cùng cũng châm được thuốc.
Khi làn khói tràn ra từ bờ môi, anh ngước mắt nhìn vào bên trong phòng, lẳng lặng ngắm nhìn Giang Sắt.
Đôi mắt đen láy giờ đây còn tối hơn cả màn đêm bên ngoài.
Giang Sắt nuốt xuống ngụm trà, thong thả cụp mắt.
Hút hết điếu thuốc, Lục Hoài Nghiên đẩy cửa bước vào, cởi chiếc áo khoác đã bị ám khói thuốc, tiện tay vứt xuống mép cửa kính.
Giang Sắt đã lật xem bản vẽ quy hoạch của khu vực kia.
Lúc anh đi tới, trên người vẫn còn mang theo hơi lạnh từ bên ngoài.
Và cả, mùi trầm hương thanh dịu thoang thoảng lướt qua.
Ánh mắt đảo qua một con đường trong bản vẽ, Giang Sắt ngước lên hỏi, "Dì Hàn đang tĩnh tu ở chùa Hàn Sơn, tôi cứ nghĩ anh sẽ không khoanh khu vực chùa Hàn Sơn vào kế hoạch cải tạo khu dân cư cũ chứ."
Lục Hoài Nghiên nhìn đăm đăm vào bản vẽ, đáp, "Xưa nay mẹ tôi không bao giờ ở một nơi quá hai năm, mùa xuân năm sau bà sẽ rời khỏi chùa Hàn Sơn. Sao? Cô có hứng thú với khu đất này à?"
Giang Sắt vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, "Không, tôi chỉ khâm phục năng lực phi thường của Lục tổng thôi."
Giang Sắt biết đôi chút về mô hình cải tạo khu dân cư cũ, khu Liên An gần chùa Hàn Sơn chính là khu dân cư cũ nhất của Đồng Thành, có nhiều cổ vật văn hoá, cũng có rất nhiều kiến trúc cổ xưa.
Ví dụ như ngõ Cẩm Tú, đó từng là con phố sườn xám nổi tiếng nhất cả nước vào thời dân quốc.
Những khu vực thế này rất thích hợp với dự án cải tạo, cải tạo một vùng đất hoang vắng trở thành một khu phố lịch sử mang đến giá trị thương mại. Trước đây không phải chưa từng có người có ý định này, nhưng chính quyền thành phố Đồng Thành vẫn không phê duyệt.
Lúc trước, trong bản kế hoạch dự án khu phức hợp phim trường do nhà họ Tào và nhà họ Hàn trình lên từng có ý định muốn nuốt trọn khu vực này, nhưng lại không được chính quyền thành phố chấp thuận.
Thế nhưng, Lục thị vừa gia nhập đã lập tức xoay chuyển tình thế.
Lục thị đã từng biến khu Chu Hà loạn nhất Bắc Thành thành một khu văn hoá nghệ thuật tiêu biểu như hiện giờ, không những giữ lại được kiến trúc nguyên bản của thời đại trước, mà còn kết hợp những nét nghệ thuật và hoạt động kinh doanh truyền thống của Trung Quốc, mở rộng thành một khu thương mại kích thích tiêu dùng của người dân vô cùng thành công.
Khu dân cư Chu Hà trước đây có tiếng là xập xệ, đổ nát. Trước khi cải tạo, Lục thị còn mua luôn cả một khu đất lân cận, bây giờ ở đó đã mọc lên biết bao nhiêu toà nhà cao tầng, trở thành khu vực tấc đất tấc vàng của Bắc Thành.
Mặc dù trọng tâm phát triển của tập đoàn Lục thị hiện giờ đã không còn đặt trên mảng bất động sản, nhưng chỉ cần Lục thị đồng ý tham gia, với những thành tựu cải tạo khu dân cư cũ mà Lục thị đã đạt được, chính quyền Đồng Thành nhất định không hề do dự mà giao lại khu dân cư cũ này cho Lục thị.
Giang Sắt ra chiều suy nghĩ nhìn bản vẽ.
Lục thị đã nhận dự án cải tạo khu dân cư cũ này, thế thì, qua mùa xuân năm sau, có lẽ tất cả các mặt bằng cửa hàng trong ngõ Cẩm Tú đều sẽ được quy hoạch.
Bao gồm cả May Trương.
Những lúc thả hồn suy nghĩ, cô hay thích cúi mắt xuống.
Hàng mi dày phủ một lớp bóng mờ xuống bờ mi dưới.
Ánh mắt Lục Hoài Nghiên nán lại trên quầng thâm dưới mắt cô giây lát, "Tối qua ngủ không ngon à?"
Phải mất một lúc Giang Sắt mới nhận ra anh đang hỏi chuyện gì.
Lúc ra ngoài cô chỉ trang điểm nhẹ nhàng, lớp make up mỏng nên hiển nhiên cũng sẽ không che được quầng thâm dưới mí mắt.
Cô đáp lại đầy qua loa, "... Ừ."
Không một chút do dự, Giang Sắt đóng lại hồ sơ quy hoạch, sau khi đặt nó về chỗ cũ liền đứng dậy chào tạm biệt, "Người trong nhà đang chờ, tôi đây không làm phiền Lục tổng nữa."
Có làm phiền hay không, trong lòng hai người đều biết rõ.
Mấy lời lịch sự khách sáo thế này đúng là ra vẻ đạo mạo.
Lục Hoài Nghiên biết nếu Giang Sắt đã nói phải đi, thì cô chắc chắn sẽ đi.
Anh hơi hất cằm về phía thang máy chuyên dụng, nhìn Giang Sắt hỏi, "Vì không muốn chiếm dụng thời gian quý giá của tôi, có phải cô cũng không cần tôi đưa cô xuống bãi đỗ xe luôn đúng không?"
"... Đúng vậy."
Lục Hoài Nghiên cười lấy lệ, đứng dậy đưa cô ra đến cửa thang máy, rồi nói, "Chiều mai tôi phải bay về châu Âu xử lý chút chuyện, ít nhất cũng phải vài ngày. Mẹ tôi không quen mấy ai ở Đồng Thành này, nếu cô có thời gian thì phiền cô đến chơi với bà ấy nhiều hơn, cảm ơn cô."
Lời này rất có tình người.
Con người của anh nếu đã đặt ai đó vào lòng rồi thì sẽ cực kỳ quan tâm đến họ.
Giang Sắt gật đầu đồng ý, "Tôi biết rồi."
Cô cúi đầu ấn nút đóng cửa, khi ngẩng lên, Lục Hoài Nghiên vẫn còn đang đứng bên ngoài, hai tay đút vào túi, cụp mắt nhìn cô.
Không hiểu vì sao, Giang Sắt lại nhớ đến ánh mắt anh nhìn cô khi đang hút thuốc ở ngoài ban công lúc nãy.
Con người anh hiếm khi để lộ cảm xúc ra bên ngoài, nhưng lúc ấy dù đã cách một lớp thuỷ tinh mỏng, cô vẫn có thể cảm nhận được sóng ngầm cuồn cuộn nơi đáy mắt anh.
Và khi đôi mắt đen lay láy kia bắt đầu gợn sóng, anh sẽ khiến người ta có cảm giác chỉ một giây sau sẽ bị anh nuốt chửng lấy.
Cánh cửa thang máy khép lại, chia cắt ánh mắt đang giao lưu với nhau của hai người.
Vào khoảnh khắc thang máy bắt đầu đi xuống, Giang Sắt bình tĩnh rủ hàng mi, thoáng chốc nhớ lại câu nói đùa trước đây của Sầm Lễ...
"Biết vì sao mà xưa nay bọn anh không bao giờ tranh giành dự án với Nghiên không?"
"Bởi vì khi Nghiên làm thợ săn, cậu ta chưa từng thất thủ bao giờ."