Khó Theo Đuổi - Bát Nguyệt Vu Hạ

Chương 53




"Không ngủ à? Nếu em không ngủ được, chúng ta thử làm điều em muốn làm sáng nay nhé?"

"Hoặc là, em có muốn uống thuốc rồi ngủ một giấc không?" Lục Hoài Nghiên cất bước đi vào phòng, ngồi xuống mép giường bên người cô, lại nói tiếp, "Bên chỗ mẹ anh có thuốc ngủ."

Cửa phòng ngủ chỉ khép hờ, lúc điện thoại của cô đổ chuông, hiển nhiên anh cũng đã nghe thấy.

Lúc đi về phía bên này, anh chỉ loáng thoáng nghe thấy cô đang nói chuyện với người ở đầu bên kia điện thoại. Tuy không nghe rõ, nhưng anh vẫn nghe thấy cái tên Triệu Chí Thành và xưởng bia.

Dạo trước cô vừa đưa cho Phương Thương một chai bia, nhờ anh ta điều tra dấu vân tay ở trên chai bia.

Chỉ cần là manh mối có liên quan đến vụ án bắt cóc bảy năm trước, liên quan đến Triệu Chí Thành, tâm trạng của cô sẽ lên xuống thất thường.

Dáng vẻ rủ hàng mi nhìn điện thoại chằm chằm của cô khi nãy, khiến Lục Hoài Nghiên liên tưởng đến dáng vẻ của cô khi quấn lấy anh trong phòng tắm ở khách sạn Quân Việt trước đó.

Tâm lý méo mó ấy luôn quanh quẩn trên người Giang Sắt, thỉnh thoảng anh có thể bắt gặp từ trong ánh mắt và hàng mày của cô.

Trong căn nhà trọ của cô ở ngõ Hương Thụ kia, trên tủ đầu giường bày mấy hộp thuốc gần như chưa động đến, tất cả đều là thuốc chống trầm cảm, thuốc chống lo âu và cả thuốc ngủ.

Lục Hoài Nghiên nhìn ngày tháng bên trên, đó là đơn thuốc được kê hơn nửa tháng trước, toàn bộ đều là thuốc nhập khẩu, có lẽ là đơn thuốc từ bác sĩ tâm lý của cô.

Khi cô từ phòng ngủ bước ra, anh đang đứng ngoài ban công gọi điện hỏi thăm về mấy loại thuốc kia.

Sau đó, lúc anh nhắc đến chú Mạc, cảm xúc của cô dần trở nên khác lạ.

Anh tốn công tốn sức dỗ dành cô cả một buổi sáng, khó khăn lắm mới khiến cô vui lên được một chút, nhưng chỉ cần một cú điện thoại từ người người khác, tâm trạng của cô lại tệ đi.

Anh đưa tay nhẹ nhàng vén sợi tóc vương bên má cô, Lục Hoài Nghiên cúi đầu nhìn vào mắt cô, đôi mắt đen láy xinh đẹp kia cũng đang nhìn anh.

Nơi đáy mắt cô như phủ một lớp tro tàn, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy, có đốm lửa nhỏ đang le lói ngay trong chính đống tro tàn kia.

Giang Sắt bình tĩnh đáp lại anh, "Không cần uống thuốc."

Giọng cô không khác mấy so với ngày thường, lạnh lùng, điềm tĩnh. Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là một chút căng thẳng đã giấu rất kỹ, giống như một chiếc lò xo bên trong cơ thể bị xoắn lại một nửa.

Tóc mái bên gò má của cô ngắn hơn trước Tết một chút, Lục Hoài Nghiên nghiêng đầu, vén mấy lọn tóc ra sau tai cho cô, cất giọng bình tĩnh, "Trong nửa tháng anh trở về Bắc Thành, em ngủ có ngon không?"

Giang Sắt lặng thinh vài giây rồi đáp, "Vẫn ổn."

Lục Hoài Nghiên ừ một tiếng, giúp cô vén tóc, rồi anh lại hỏi, "Em có muốn ngủ tiếp không? Hay là muốn "thị tẩm" anh trước rồi ngủ sau?"

Giang Sắt nhìn anh chăm chăm, ngay sau đó, cô vén chăn lên rồi ngồi lên đùi anh, hai cánh tay vòng sang ôm lấy cổ anh.

Lục Hoài Nghiên cúi mắt nhìn cô, "Bao cao su để ở ngoài, để anh..."

"Lục Hoài Nghiên." Giang Sắt ngắt ngang lời anh, đặt một tay lên lồng ngực của anh, ánh mắt nhìn anh chăm chú, cô hỏi, "Trong mấy ngày trước khi tống cổ Lục Tiến Tông ra khỏi ban hội đồng quản trị, anh có cảm giác gì?"

Lục Hoài Nghiên hơi khựng lại một chút, rồi đáp, "Bình tĩnh, chờ mong, có lẽ có cả hưng phấn. Kế hoạch mưu tính bao lâu nay chuẩn bị được hái quả ngọt, sao lại không hưng phấn cho được. Dù đã nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng anh của khi ấy lại có máu cờ bạc."

Chỉ cần là con bạc thì trước khi đánh ra lá bài cuối cùng, không ai dám bảo đảm rằng mình chắc chắn sẽ thắng.

Giang Sắt, "Anh sợ không?"

"Không." Lục Hoài Nghiên dang một tay siết lấy eo cô, hờ hững nói, "Dù kết quả xấu nhất cũng chỉ là tạm thời thua một ván, chỉ cần còn mạng thì anh vẫn có thể cược tiếp."

Giang Sắt nghe anh nói, hàng mi khẽ chớp, cô bình tĩnh nhìn anh một lúc, sau đó áp mặt lên bờ vai vững chãi của anh.

Anh mặc một chiếc áo lông cừu màu xám tro, chất liệu mềm mại, thoang thoảng hương hoa mai và gỗ đàn, là mùi hương khi ngồi chơi trong phòng của bà Hàn Nhân lưu lại.

Trên người cô cũng có.

Giang Sắt nhắm mắt lại, "Trước đây anh hay dùng trầm hương lắm mà, sao bây giờ lại không dùng nữa?"

Lục Hoài Nghiên, "Vì đã không cần dùng nữa."

Bàn tay Giang Sắt vẫn còn đặt trên lồng ngực anh, khi anh cười nói, lòng bàn tay của cô có thể cảm nhận được sự rung động từ lồng ngực anh truyền đến.

"Lần này anh ở lại Đồng Thành bao lâu?" Cô hỏi.

Lục Hoài Nghiên rướn môi, bàn tay nhàn rỗi vuốt ve dọc theo sống lưng mảnh mai của cô, giống như đang vuốt ve một chú mèo con.

"Lần này anh chỉ có thể ở lại mấy ngày, sau Nguyên tiêu phải rời khỏi Đồng Thành một thời gian. Trước hết sẽ sang Hong Kong một chuyến, sau đó lại trở về Bắc Thành. Tập đoàn Lục thị và nhà họ Quan có dự án hợp tác, ông nội hy vọng có thể ký kết trong năm nay."

Giang Sắt được anh vuốt ve vô cùng thoải mái, lúc lên tiếng lần nữa, giọng cô mang theo chút buồn ngủ, "Ừm, đêm Nguyên tiêu bên Vong Xuyên có tổ chức hoạt động, anh đến không?"

Động tác trên tay Lục Hoài Nghiên ngừng lại, "Muốn mời anh uống rượu hả?"

Giang Sắt đáp, "Hôm ấy ở quán bar, Phó Uẩn đã uống hai ly, tối qua anh chỉ mới đòi lại một ly, em bù cho anh thêm một ly."

Lục Hoài Nghiên phì cười, "Được."

"Lục Hoài Nghiên."

"Ơi."

"Anh vỗ lưng em đi, giống hôm bữa ấy."

Ngày hôm đó, khi anh đưa cô rời khỏi bệnh viện, anh đã ôm cô vào lòng, dịu dàng, chậm rãi vỗ lưng dỗ cô đi vào giấc ngủ.

Ánh mắt người đàn ông hơi xao động, gương mặt luôn giữ nét lạnh lùng giờ đây lại toát lên vẻ dịu dàng.

Bàn tay đặt trên lưng cô nhanh chóng di chuyển lên trên, nhẹ nhàng, chầm chậm vỗ lên phần xương cánh bướm bên phải của cô, đến khi hơi thở của cô dần dần trở nên đều đặn mới dừng lại.

Lục Hoài Nghiên cúi mắt nhìn chăm chú một bên mặt đang gối lên vai anh kia, bật cười khe khẽ, "Cũng biết nhõng nhẽo thật."

Ánh nắng hắt lên tấm cửa sổ bằng gỗ trong phòng ngủ, tạo thành một vệt ánh sáng trắng.

Giang Sắt ngủ một mạch gần hai tiếng, nếu không phải bên cạnh cứ có mấy ngón tay nghịch ngợm vành tai thì cô còn có thể ngủ lâu thêm một chút nữa.

Mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cơn cáu gắt sau khi tỉnh dậy cũng bùng nổ, cô nhấc tay lên đập một cái lên bàn tay đang nghịch tai mình.

Một tiếng "bốp" vang lên vô cùng vang dội.

Đáp lại cô là tiếng cười khẽ của ai đó, "Đại tiểu thư mà còn không chịu dậy thì vai anh sẽ bị phế mất thôi."

Giang Sắt hé mí mắt, đập vào mắt cô chính là quả táo Adam trắng ngần của anh.

Không biết người đàn ông đã đổi vị trị từ lúc nào, từ mép giường dời đến đầu giường, lấy hai chiếc gối chồng lên rồi lót ở sau lưng.

Tay cô vẫn còn đặt trên ngực Lục Hoài Nghiên, cả người giống hệt như chú gấu koala treo vắt vẻo trên người anh.

Giang Sắt dần dần tỉnh táo lại, chống tay lên lồng ngực anh rồi ngồi thẳng người dậy, "Mấy giờ rồi?"

Lục Hoài Nghiên đáp, "Mười hai giờ rồi, chuẩn bị sang chỗ mẹ ăn trưa thôi. Ăn xong rồi anh đưa em về."

Anh vừa nói vừa xoa xoa cần cổ cứng ngắc, lại đưa tay véo má cô một cái, cười nói, "Cái nết sau khi thức dậy của em cũng dữ dội thật đấy."

"..."

Hai người sửa soạn qua loa rồi sang chỗ bà Hàn Nhân ăn cơm.

Cơm nước xong xuôi, Lục Hoài Nghiên đưa cô trở về ngõ Hương Thụ, anh đưa cô về đến tận cửa nhà.

"Vali của anh cứ đặt ở nhà em, bên trong chỉ có vài bộ đồ thay đổi và ít vật dụng hằng ngày." Anh véo nhẹ tay cô, nhìn cô rồi nói, "Tối nay xong việc anh lại sang nhé?"

Hai dự án của Lục thị ở Đồng Thành chính thức quay lại tiếp tục xây dựng vào ngày mai, sợ là hôm nay anh phải bận đến tối mịt.

Giang Sắt gật đầu, đi vào huyền quan tháo xuống một chiếc chìa khoá dự phòng đưa cho anh, "Anh đến thì tự mở cửa, nếu em ngủ rồi thì cấm làm phiền em."


Tay Lục Hoài Nghiên còn đang đặt trên tay nắm cửa, anh vừa nghe cô nói thế liền tặc lưỡi, "Tính khí sau khi thức dậy cỡ đó thì ai dám làm phiền em?"

Dứt lời, anh nắm chặt cổ tay Giang Sắt rồi kéo cô đến bên mình, hôn lên môi cô một cái mới nhận lấy chìa khoá rồi rời đi.

Sau khi anh đi, Giang Sắt cởi áo khoác ra, thong thả bước vào phòng ngủ.

Suốt quãng đường ngắn ngủi này, khắp nơi đều có dấu vết của anh.

Bao tay anh đặt ở huyền quan, áo khoác vắt trên thành ghế sofa, bàn chải đánh răng và khăn tắm anh đã dùng qua nằm trong phòng tắm, và cả chiếc vali đang đặt bên giường của cô.

Chỉ trong một buổi tối, hơi thở của anh đã tràn ngập mọi ngóc ngách trong căn phòng này.

Giang Sắt đẩy chiếc vali đến bên cửa sổ, khi đi ngang qua tủ đầu giường, cô hơi khựng bước, nghiêng đầu nhìn mấy lọ thuốc đang đặt ở trên.

Sáng nay khi ở chùa Hàn Sơn, anh đã hỏi cô có cần phải uống thuốc ngủ hay không...

Là vì anh đã nhìn thấy đống thuốc này sao?

Giang Sắt buông rèm mi, từ từ rút tay về, sau đó cầm lấy lọ thuốc trên tủ đầu giường, chậm rãi vặn nắp ra, đổ hết tất cả vào bồn cầu.

Cũng đã đến lúc kê thuốc mới rồi.

...

Hôm sau là mùng Chín Tết, không ít quán bar trên đường Phú Xuân đã bắt đầu khai trương đón khách trở lại.

Bờ sông Phú Xuân im ắng mấy ngày nay dần dần quay trở về khung cảnh náo nhiệt như trước.

Ba ngày sau, Giang Sắt nhận được điện thoại của Phương Thương. Khi được thông báo rằng trên chai bia chỉ có dấu vân tay của cô và Trương Nguyệt, Giang Sắt cũng không mấy thất vọng.

Một món đồ để lại từ tám năm trước, thỉnh thoảng lại được Trương Nguyệt lấy ra lau chùi, dù có để lại dấu vết gì thì cũng đã bị thời gian xoá nhoà.

Chưa kể, với tâm tư kín đáo của người nọ, đoán chừng gã sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào trên chai bia.

Cô tìm Phương Thương điều tra về dấu vân tay cũng chỉ muốn thử vận may mà thôi.

Phương Thương ở đầu bên kia hỏi cô, "Cô Giang à, cô còn chuyện nào cần tôi đi điều tra nữa không? Sếp Lục nhỏ đã dặn dò, sau này tôi đều nghe theo ý của cô."

Khi nghe thấy lời này của Phương Thương, không hiểu sao cô lại chợt nhớ đến nụ hôn của người đàn ông rơi xuống đôi môi cô lúc sớm mai.

Mấy ngày nay anh đều qua đêm ở nhà cô, thường là đến lúc tối muộn, trời chưa hửng sáng đã rời đi.

Giang Sắt nhìn vụn nắng vàng rải rác bên phía ban công, nhẹ nhàng hỏi, "Sếp Lục nhỏ nói anh là người Đồng Thành, thế anh có mạng lưới ở Dung Thành hay không?"

Phương Thương bật cười đáp, "Đương nhiên là có rồi. Cô cứ yên tâm, tôi đây tuy không tài giỏi gì, nhưng bạn bè thì rải khắp nơi."

Giang Sắt mỉm cười, ừ một tiếng, rồi cô đứng dậy đi vào thư phòng, vừa mở máy tính vừa nói với Phương Thương ở đầu bên kia, "Thế thì phiền anh sang Dung Thành một chuyến. Mười năm trước ở Dung Thành từng xảy ra một vụ án mạng. Ông chủ của một công ty ngoại thương và nhân viên cấp dưới đã bị sát hại tại khách sạn trong lúc ra ngoài bàn hợp đồng. Hai người đều đã chết, nhưng đến bây giờ tôi vẫn không tìm được người hẹn bọn họ ra ngoài bàn hợp đồng."

"Cô muốn tôi tìm ra người kia sao?"

"Đúng vậy. Tôi đã từng điều tra vụ án này, vợ của ông chủ công ty này nói trước lúc rời khỏi nhà, ông ta hào hứng nói với bà ấy rằng chỉ cần ông ký được hợp đồng này thì sẽ đổi một chiếc xe mới cho bà. Một hợp đồng lớn như thế, nhưng trong máy tính và điện thoại của ông chủ lại không hề có bất kỳ thông tin liên lạc hay giấy tờ nào liên quan đến đối tác. Cũng chính vì nguyên nhân này mà vợ của ông chủ thậm chí còn nghi ngờ ngày hôm ấy chồng mình ra ngoài để gặp bồ nhí chứ không phải đối tác làm ăn nào cả."

Giang Sắt mở thư mục trong máy tính ra, gửi tài liệu sang cho Phương Thương, từ tốn cất giọng, "Đối tác làm ăn cũng được, tình nhân cũng được, tôi muốn tìm cho ra người này."

Trương Nguyệt nói, lúc Triệu Chí Thành đi giết người đã tìm bạn bè giúp đỡ. Người hẹn gặp ông chủ kia chắc chắn là người do người bạn kia sắp xếp, thậm chí có thể chính là người bạn đó.

Mười lăm năm trước, xưởng bia ở huyện Bách đã xảy ra chuyện tai nạn bất ngờ, ông chủ xưởng bia chết đuối.

Mười hai năm trước, khi Trương Nguyệt quen Triệu Chí Thành, anh ta đã dùng tên giả, bình thường mỗi khi ra ngoài cũng chỉ dám dùng tiền mặt.

Nếu Triệu Chí Thành thật sự là công nhân tên Triệu Chí trong xưởng bia...

Vậy thì tai nạn bất ngờ ở xưởng bia vốn không hề bất ngờ. Cái chết của ông chủ xưởng bia có liên quan đến anh ta, mà người bạn kia của anh ta đã thành công biến vụ mưu sát này thành "tai nạn bất ngờ".

Cũng chính vì biết rõ năng lực của người bạn này, thế nên mười năm trước Triệu Chí Thành mới nhờ người đó giúp đỡ, giúp anh ta giết chết hai kẻ đã hãm hại Trương Nguyệt.

Hai năm sau, cũng chính là tám năm trước, người kia cầm theo một chai bia của huyện Bách và một khoản tiền đến, "nhờ" Triệu Chí Thành đến Bắc Thành bắt cóc cô.

Chai bia đó không chỉ đơn giản là muốn ôn lại kỷ niệm xưa, mà đó cũng chính là lời uy hiếp và răn đe.

Khi bị bắt, Triệu Chí Thành đã nuốt lưỡi dao tự sát ngay sau đó. Không chỉ vì sợ cảnh sát điều tra ra vụ án mạng mười năm trước, mà anh ta cũng sợ người kia sẽ tìm được Trương Nguyệt mà uy hiếp anh ta.

Chết là cách tốt nhất.

Dù là cảnh sát hay là người kia, sẽ không có ai tìm được Trương Nguyệt.

Người kia có liên quan đến xưởng bia ở huyện Bách, là người dám ra tay giết người và có khả năng tài chính trong tay.

Đồng thời, người đó biết cô.

Nhịp tim trong lồng ngực trở nên dồn dập.

Giang Sắt liếm khoé môi khô rang.

Sau khi xâu chuỗi các manh mối lại với nhau, cô luôn có cảm giác mình đang cách người đó rất gần.