Nụ hôn rơi xuống bên tóc mai rất khẽ rất nhẹ, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác tai áp má kề, quấn quýt không rời.
Hôn xong, anh tiện tay quơ lấy chiếc áo choàng tắm đặt bên cạnh khoác lên người. Lúc đi ngang qua phòng bếp, anh lại lấy chai nước lạnh trong tủ lạnh ra nốc hết nửa bình, sau đó mới thong thả bước ra huyền quan nhặt đồ lót của Giang Sắt bị vứt trên tủ giày.
Hàn Tiêu đứng ngoài cửa chờ cả một buổi mà vẫn không thấy động tĩnh gì, nhưng lại không dám tuỳ tiện quẹt thẻ phòng đi vào. Ngay khi cậu ta đang tính lấy điện thoại ra gọi cho Lục Hoài Nghiên, cửa phòng bỗng vang lên một tiếng "lạch cạch" rồi được mở ra.
"Anh ơi! Sinh nhật vui vẻ nhé!" Hàn Tiêu hào hứng chúc mừng, một tay ôm lấy cái hộp gỗ đựng rượu khá dài, tay kia toan đẩy cửa bước vào phòng, "Hôm trước vốn định tự mình mang quà sinh nhật sang cho anh, nhưng lúc đó em lại đang ở Bắc Thành. Mẹ em lại tiếp tục sắp xếp cho em đi xem mắt, nếu em mà không đi có khi bà ấy lột da em ra mất."
Lục Hoài Nghiên túm lấy cánh tay toan đẩy cửa của Hàn Tiêu, ánh mắt hờ hững lướt qua chai rượu đang nằm trong lòng cậu ta, anh thả cổ tay cậu ta ra rồi giành lấy chai rượu, lên tiếng, "Tôi đã nhận quà, cậu có thể ra về rồi."
Cửa phòng chỉ mở hé một nửa, còn nửa kia đã bị ông thần giữ cửa là Lục Hoài Nghiên chắn mất, Hàn Tiêu không đẩy cửa ra được cũng không vào phòng được, buộc lòng lên tiếng, "Ơ kìa anh, em còn chưa ăn sáng đấy. Vừa xuống máy bay là em đã phi tới đây tìm anh ngay, tốt xấu gì cũng mời em ăn sáng rồi mới về được chứ."
"Tôi không rảnh, cậu xuống dưới ăn đi." Nghĩ đến chuyện gì đó, anh lại bồi thêm một câu, "Đưa thẻ phòng kia lại cho tôi, cậu không cần phải giữ tấm thẻ đó nữa. Sau này trước khi đến đây nhớ gọi báo tôi trước."
Hàn Tiêu, "..."
Tuy cầm thẻ phòng trong tay nhưng cậu ta cũng không dám tuỳ tiện mở cửa phòng của anh trai, nhưng trước đây rõ ràng là ông anh mình đã ngầm cho phép cậu ta cầm thẻ phòng này, nếu không thì anh đã đòi lại tấm thẻ phòng từ đời nào rồi.
Hàn Tiêu bịn rịn đưa tay mò mẫm lấy tấm thẻ phòng từ trong túi ra, miệng há hốc như muốn nói gì đó, nhưng Lục Hoài Nghiên lại rút tấm thẻ khỏi tay cậu ta, thản nhiên nói, "Trở về nghỉ ngơi hai ngày đi, trong hai ngày này tôi sẽ bảo Lý Thuỵ tạm ngưng sắp xếp công việc cho cậu."
Hàn Tiêu cảm thấy trời đang âm u bỗng chốc hoá trong xanh trong tích tắc, cũng không phàn nàn gì thêm, đang định nịnh bợ anh trai vài câu thì lại nghe tiếng "lạch cạch", Lục Hoài Nghiên đã đóng sầm cửa lại.
"..."
Đuổi Hàn Tiêu đi rồi, Lục Hoài Nghiên quay trở về phòng ngủ.
Giang Sắt đang đánh răng rửa mặt ở trong phòng tắm, thấy anh quay về, cô chỉ nhìn lướt qua rồi dời tầm mắt, yên lặng đánh răng.
Lục Hoài Nghiên đứng trước cửa phòng tắm ngắm cô một lúc, sau đó mới bước vào trong, ung dung thả đồ lót vừa nhặt từ ngoài huyền quan vào rổ mây, kế đó lại đi tới một bên bồn rửa mặt khác cầm lấy một cái bàn chải điện lên.
Hai người dùng bàn chải cùng kiểu, một cái màu xanh lá, một cái màu đen.
Giang Sắt nhìn qua tấm gương, trông thấy bộ đồ lót mỏng tang của mình nằm trơ trọi trong chiếc rổ mây, cô cụp mắt, giữ vẻ mặt bình tĩnh nhổ bọt kem trong miệng ra.
Súc miệng xong xuôi, cô lướt qua người Lục Hoài Nghiên đi đến bồn tắm đứng, cởi váy ngủ trên người xuống, đẩy cánh cửa kính bước vào trong.
Lục Hoài Nghiên chống tay lên bồn rửa mặt, vừa ngước lên đã trông thấy bóng lưng của cô thấp thoáng lướt qua trong gương, thắt lưng trắng như tuyết hiện lên vài hình cánh hoa đỏ tía, đó là tác phẩm của anh tối qua.
Người đàn ông dời mắt đi, chỉ cảm thấy nửa bình nước đá mới uống vừa nãy đúng là lãng phí.
Trong buồng tắm, tiếng nước chảy rả rích tựa như tiếng mưa đột ngột đổ ào xuống.
Giang Sắt ngước mắt nhìn dòng nước tựa như những chuỗi ngọc trai đứt đoạn, cổ họng bất chợt khô rát.
Thoắt cái, tiếng nước chảy đã bị tiếng rè rè nào đó át đi, hoá ra là tiếng bàn chải điện đang hoạt động.
Cô hướng mắt về nơi phát ra âm thanh, bên ngoài lớp kính mờ, bóng dáng Lục Hoài Nghiên cực kỳ mờ nhạt, chỉ nhìn thấy một cái bóng màu đen cao gầy đầy mạnh mẽ.
Giang Sắt thôi nhìn, lại tiến lên trước một bước, để mặc dòng nước ấm áp giội thẳng xuống đầu.
Sau khi cô tắm xong bước ra ngoài, Lục Hoài Nghiên đã không còn ở đó. Giang Sắt cầm lấy một chiếc áo choàng tắm, vừa khoác lên người thì trông thấy người đàn ông đã quay trở lại, anh đã thay sang một bộ quần âu áo sơ mi.
Ánh mắt anh hơi dừng lại trên mái tóc vẫn còn ẩm ướt của cô, Lục Hoài Nghiên lấy máy sấy tóc trong ngăn kéo ra, vỗ lên mặt bàn rửa mặt màu trắng, "Lại đây, tôi sấy tóc cho em."
Giang Sắt bước tới, ngồi lên mặt bàn giống như lần trước.
Lục Hoài Nghiên cởi khuy măng sét, xắn tay áo đến khuỷu tay, quen tay hay việc bật công tắc máy sấy lên.
Sấy khô tóc cho cô rồi, anh đặt máy sấy xuống, hai tay nắm chặt lấy hai cổ chân trắng nõn đang buông thõng dưới mặt bồn rửa tay, đẩy lên mặt bàn rồi kéo căng ra.
"Để tôi xem thử."
Giang Sắt không một mảnh vải che thân bên trong áo choàng tắm. Vì động tác đột ngột của anh mà cô buộc phải đưa tay chống ra sau lưng, vạt áo choàng tắm trượt xuống khỏi đầu gối của cô, trải rộng trên mặt bàn.
Trái lại trông cô rất bình tĩnh, sắc mặt không lộ ra nét thẹn thùng hay gượng gạo, hàng mi hơi rủ xuống, đanh mắt nhìn Lục Hoài Nghiên.
Người đàn ông cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó buông cổ chân cô xuống, chỉnh lại vạt áo choàng tắm đã trượt xuống bên chân cô.
"Đỡ hơn rồi, bớt sưng được một chút."
Giang Sắt, "..."
Lục Hoài Nghiên ngước mắt nhìn thẳng vào mắt cô, bật cười, "Vừa nãy em nghĩ tôi định làm gì?"
Giang Sắt chẳng buồn trả lời anh, giương mắt đảo một vòng trên trang phục của anh, cất giọng hỏi, "Anh định ra ngoài sao?"
Lục Hoài Nghiên ừm một tiếng, "Dự án khu phức hợp phim trường cần phải giám sát tiến độ, ăn sáng xong tôi sẽ sang bên đó. Tấm thẻ phòng này..."
Anh hơi ngừng lại, cầm lấy tấm thẻ phòng anh vừa đặt lên bồn rửa mặt nhét vào tay Giang Sắt, "Em cầm đi, sau này em có thể đến đây bất cứ lúc nào. Căn biệt thự ở Bắc Thành sử dụng hệ thống khoá thông minh, để hôm nào rảnh tôi sẽ lấy mẫu vân tay và mống mắt của em để cài khoá."
Thẻ phòng là một tấm thẻ màu đen bằng kim loại, chạm vào lạnh buốt.
Lúc Giang Sắt vừa bước vào đã nhìn thấy nó, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm thẻ, cô hỏi Lục Hoài Nghiên, "Đây là tấm thẻ trong tay Hàn Tiêu khi nãy sao"
Lục Hoài Nghiên ừ, giải thích với cô, "Hàn Tiêu sang đây tặng quà sinh nhật cho tôi."
Anh nói đến đây lại cười, "Thật ra Hàn Tiêu không cần phải tặng quà nữa, vì cậu ta đã tặng cho tôi một món đồ thiết thực hơn nhiều."
Giang Sắt nhìn anh, anh đưa tay gạt sợi tóc đang rủ xuống bên mặt cô, cúi đầu trộm hôn lên môi cô một cái, cười nói, "Cả ngăn tủ bao cao su ở đầu giường kia là do cậu ta chuẩn bị cho tôi khi tôi vừa đến Đồng Thành, bấy nhiêu đó cũng đủ để cho chúng ta dùng một thời gian."
Hàn Tiêu tuy không có bản lĩnh gì, nhưng lại rất giỏi tiêu tiền, cũng rất chú trọng vào đồ dùng sinh hoạt, bao gồm cả mấy món đồ kế hoạch hoá gia đình này, cậu ta chuẩn bị cả một đống, đủ loại đủ size.
Giang Sắt không hề bất ngờ khi biết Hàn Tiêu có thể làm những chuyện này, cô cúi đầu bật cười.
Lục Hoài Nghiên nhìn chăm chú lúm đồng tiền bên khoé môi của cô, ôm cô từ bàn rửa mặt đứng xuống, nói, "Đại tiểu thư nên dùng bữa sáng rồi."
...
Thế nhưng, Giang Sắt lại vô duyên với bữa sáng ngày hôm ấy, ngay cả tách hồng trà Lục Hoài Nghiên pha cho cô cũng chỉ uống được một nửa.
Trương Nguyệt gặp tai nạn giao thông, sau khi nhận được điện thoại của Hà Miêu, Giang Sắt vội vội vàng vàng chạy đến bệnh viện số 1 thành phố.
Lúc đến bệnh viện, Hà Miêu hai mắt đỏ hoe đang làm giấy tờ nộp viện phí cho Trương Nguyệt. Vừa trông thấy Giang Sắt, cô nhóc cố nén nước mắt nói, "Em xin lỗi chị Giang, em không biết tìm ai hết, nên chỉ đành phải tìm chị giúp."
Giang Sắt nhận lấy mấy hoá đơn tiền viện phí trên tay cô nhóc, nói, "Em đừng cuống, đi đóng viện phí trước đã, lát nữa em hay kể lại cho chị nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Sự xuất hiện của Giang Sắt rõ ràng đã trở thành một liều thuốc an thần dành cho Hà Miêu, đóng viện phí xong, cô nhóc cũng đã bình tĩnh lại, kể hết cho cô nghe, "Là một chiếc xe gắn máy không biết từ chỗ nào lao ra, cái tên khốn nạn ấy gây tai nạn rồi bỏ trốn. May mà bác sĩ nói cô chỉ bị gãy xương đùi, chấn động não nhẹ, không có nguy hiểm đến tính mạng."
Ánh mắt Giang Sắt hơi dao động, cô khẽ gật đầu, đi cùng Hà Miêu trở về phòng bệnh.
Người phụ nữ nằm trên giường bệnh vẫn chưa tỉnh lại, chân trái bị bó thạch cao treo lên, khuôn mặt nhợt nhạt còn gầy hơn so với mấy ngày trước.
Giang Sắt nhìn chị một lúc rồi lấy điện thoại ra gọi điện cho Phương Thương.
Phương Thương là người mà lúc trước được Lục Hoài Nghiên "sang tay" làm việc cho cô. Đối phương là nhân vật cũng có số má ở Đồng Thành, quan hệ khá rộng, chưa đầy một tiếng đã truy ra được thông tin của chủ xe gây tai nạn rồi bỏ trốn kia.
"Đó chỉ là một nhân viên làm công ăn lương bình thường, vì sợ đi trễ nên tìm đường tắt mà đi. Lúc tông người lại sợ phải bồi thường, nghĩ rằng hẻm nhỏ thưa người và đang nằm ở góc chết camera giám sát nên đã bỏ trốn."
Phương Thương đã gửi ảnh của người kia sang cho cô, lại còn thần thông quảng đại tìm đâu ra một đoạn video giám sát, đúng lúc quay lại cảnh chủ xe vội vội vàng vàng, luống cuống tay chân bỏ trốn.
Trong video, sau khi chủ xe gây tai nạn bỏ trốn thì Trương Nguyệt vẫn chưa lịm đi, nhưng chị không báo cảnh sát mà lại gọi điện thoại cho Hà Miêu.
Giang Sắt tắt video, nhét điện thoại lại vào túi, quay trở về phòng bệnh.
Cô nhìn gương mặt gầy xọp của Trương Nguyệt, hạ giọng nói, "Đúng là tai nạn bất ngờ, tôi cứ tưởng..."
Cứ tưởng gì thì cô không nói nữa, lẳng lặng đứng bên cạnh giường một lúc rồi bước đến bên cạnh cửa sổ, nhẹ nhàng hít sâu vài ngụm khí lạnh từ bên ngoài thấm vào.