Giọng nói của người đàn ông như đang cố ghìm xuống, lời vừa thốt ra tựa như một thanh sắt vừa cứng vừa lạnh nện thẳng xuống đất.
Giang Sắt ngước lên, đôi mắt ngân ngấn ánh nước giờ đây đã mất đi vẻ mơ màng và quay về trạng thái tỉnh táo vốn có.
Gương mặt chỉ lớn chừng một bàn tay vô cùng nhợt nhạt, khiến đôi mắt cô càng đen hơn và sâu hơn.
Ngay lúc này, đôi mắt đen lay láy kia đang nhìn anh chăm chú.
Lục Hoài Nghiên cứ tưởng cô muốn nói gì đó, nhưng cô chỉ bâng quơ lên tiếng, "Áo vest của anh vẫn còn để ở trong đình ngắm cảnh bên ngoài nhà kính."
Khi nãy ý thức mơ hồ, chút ý chí còn sót lại của cô đều dồn hết vào việc chống lại cơn ngấm thuốc, hiển nhiên không để ý anh chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi.
Trong trời tuyết giá lạnh, hơn nữa đêm đã khuya, đến Giang Sắt dù đã khoác thêm một chiếc áo khoác dày cộm mà vẫn còn thấy lạnh huống chi là anh.
Mặt cô vốn nhợt nhạt, nhưng giọng cô nghe còn yếu hơn, vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, tựa như một sợi khói vừa chạm vào đã tan đi ngay.
Nhưng Lục Hoài Nghiên lại nghe thấy rất rõ.
Anh nhìn cô một hồi lâu, buông một câu vô thưởng vô phạt, "Cần tôi khen em có tâm không?"
"Khen đi." Giang Sắt hơi hất cằm về phía cuối giường bệnh, "Nếu khen xong mà thấy lạnh thì anh có thể ngồi ở đầu bên đó đắp chung một cái chăn với tôi."
Trước khi y tá rời đi đã mang tới cho Giang Sắt một cái chăn sạch, còn cẩn thận đắp lên chân cô.
Phòng bệnh này là phòng đơn, giường bệnh rất lớn, chăn mền cũng thế, đủ để hai người dùng chung.
Lục Hoài Nghiên nhướng mày nhìn cô.
Ngoài hành lang có bóng người lướt qua, tiếng động loáng thoáng cũng trôi nhanh theo bóng người, càng khiến phòng bệnh yên tĩnh hơn.
Anh hờ hững đáp, "Tôi không lạnh, để lần sau đi."
Giang Sắt khép hờ mắt, không tiếp tục đóng vai người tốt nữa, cũng chẳng buồn giải nghĩa ẩn ý "lần sau" của anh là gì.
Cô tựa người vào gối, hỏi anh, "Sao anh lại tìm được tôi?"
"Tôi đến đình ngắm cảnh, trông thấy áo vest của mình nằm ở đó." Lục Hoài Nghiên nhìn cô, "Tôi biết em sẽ không tuỳ tiện vứt áo vest của tôi ở bên ngoài như thế."
Thế nên anh đoán chắc hẳn cô đã gặp phải chuyện gì rồi. Lúc quay lại con đường cũ để trở về, Lục Hoài Nghiên trông thấy thím Trương đang vội vội vàng bước ra từ nhà vệ sinh, anh đón đầu thím ấy hỏi thăm, mới biết Giang Sắt đã gặp chuyện.
Giang Sắt, "Người bỏ thuốc tôi không phải thím Trương."
"Tôi biết, nếu không tin tưởng thím ấy, em cũng sẽ không bảo thím ấy quay về sảnh tiệc tìm cô út của em. Nên Sắt Sắt à..."
Ánh mắt nặng nề của người đàn ông dán chặt lên người cô, giọng anh vô cùng bình tĩnh, "Lúc ấy sao lại không tìm tôi? Đừng nói rằng em không biết tôi đang chờ điện thoại của em. Vào thời điểm đó, em vốn dĩ không hề nghĩ đến chuyện tìm tôi có đúng không?"
Giang Sắt rủ hàng mi, im lặng không nói gì.
Lục Hoài Nghiên chân dài, thế nên dù đã ngồi dạng chân nhưng ghế của anh cũng cách giường bệnh một khoảng.
Có lẽ cảm thấy khoảng cách này quá dư thừa, anh vừa hỏi dứt câu thì đứng dậy, chiếc ghế có gắn bánh xe nên mất đà trượt thẳng về phía sau.
Trước mặt bỗng chốc tối sầm lại, anh ngồi xuống bên cạnh cô, trên chiếc chăn trắng tinh hiện lên vài vết nhăn.
Lục Hoài Nghiên đưa tay siết lấy cằm cô, rồi anh nhoài người sang, nhìn xoáy vào mắt cô, gằn từng chữ một, "Không phải là em muốn lợi dụng tôi sao? Thủ đoạn lợi dụng này của em đúng là tệ quá đấy."
"Sắt Sắt..." Anh dùng chất giọng trầm thấp gọi tên thân mật của cô, "Em có cần tôi dạy em làm thế nào để lợi dụng tôi, lợi dụng Lục Hoài Nghiên này hay không?"
Dòng cảm xúc mà người đàn ông vẫn luôn cố kìm nén bắt đầu chầm chậm lộ ra qua giọng nói trầm khàn của anh.
Cơn bão ẩn dưới vẻ ngoài điềm tĩnh như đang chực chờ xé toạc lớp mặt nạ ấy ngay một giây sau đó.
Hai người cách nhau rất gần, hô hấp dây dưa, hơi thở quấn bện lấy nhau.
Giang Sắt thẳng thắn đón lấy ánh mắt hung hăng của anh, cũng không hề lùi về sau.
Xuyên qua cặp kính lạnh lẽo đang vắt ngang trên sóng mũi, hai đôi mắt đen lay láy lẳng lặng nhìn thẳng vào đối phương, không một ai lên tiếng.
Không biết đã qua bao lâu, Giang Sắt bỗng nhiên khẽ cười, cô nghiêng đầu nhìn anh, đầu mày đuôi mắt ánh lên vẻ mỉa mai.
"Sao tôi lại phải tìm anh trong những lúc như thế?"
"Tôi dựa vào đâu để mà tìm anh hả, Lục Hoài Nghiên?"
"Dựa vào khát khao chinh phục nhất thời trỗi dậy của anh, hay là chút yêu thích hời hợt này?"
Tâm trạng đêm nay của cô cực kỳ tệ, như một quả bóng bay đã bị bơm căng hết cỡ, mọi cảm xúc tiêu cực ẩn sâu bên trong máu thịt giờ đây đã không còn chịu đựng được nữa, bắt đầu nôn nóng tìm lối thoát để trút ra.
Dường như Lục Hoài Nghiên lại nhìn thấy sự gai góc ẩn giấu trong xương cốt của cô.
"Em hỏi tôi dựa vào cái gì à?" Người đàn ông vẫn giữ giọng điệu bình thản, ánh mắt cũng hờ hững không kém, anh chỉ buông một câu bâng quơ, "Chỉ dựa vào mỗi một lần như thế, tôi luôn là người đầu tiên tìm được em."
Ánh mắt Giang Sắt thoáng sững lại.
Bên tai cô lại vang lên hai câu kia...
"Sầm Sắt, là tôi đây."
"Giang Sắt, là tôi đây."
Cô rủ hàng mi, vẻ mỉa mai tràn đầy tính công kích trên gương mặt bỗng chốc biến mất ngay sau đó.
Lục Hoài Nghiên vẫn nhìn cô đăm đăm, đôi mắt đen láy như đang có một ngọn lửa cháy âm ỉ.
Có thứ gì đó đang giằng co trong bầu không khí hiện tại, mãi cho đến khi có tiếng chuông điện thoại vang lên mới phá vỡ sự im lặng trước mắt.
Là điện thoại đang đặt trên giường bệnh của Giang Sắt.
Lục Hoài Nghiên nhìn lướt qua màn hình hiển thị người gọi đến, buông tay ra, "Cô út của em."
Bao cảm xúc chưa kịp tuôn ra đã bị ghìm trở xuống.
Giang Sắt đưa bàn tay lành lặn cầm điện thoại lên, bình tĩnh nhận máy, "Cô út ạ."
Lúc cô nghe điện thoại, bên ngoài cửa sổ phòng bệnh đúng lúc có một người đàn ông mặc áo jacket đi lướt qua, gõ nhẹ lên cánh cửa một cái, thấp giọng gọi, "Lục Hoài Nghiên."
Như nhận ra người đến là ai, Lục Hoài Nghiên nhìn thoáng qua Giang Sắt, sau đó cầm lấy tờ kết quả xét nghiệm ở trên bàn, đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Giang Sắt ngước mắt nhìn cánh cửa từ từ khép lại, thản nhiên đáp, "Con không sao, xử lý kịp thời nên không có gì đáng ngại."
Giọng cô vẫn còn khá yếu, vừa nói dứt câu, cô hơi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp, "Con đã báo cảnh sát rồi. Để con đoán thử xem, có phải chủ tịch và cô Quý lại vì muốn giữ hình ảnh yên bình giả tạo nên định im ỉm dìm chuyện này xuống đúng không? Sao bọn họ lại có thể để xuất hiện bê bối cô con gái nuôi bị người ta bỏ thuốc ngay trong chính bữa tiệc của nhà họ Sầm được chứ."
Sầm Minh Thục không hề phủ nhận, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, "Con cứ yên tâm, có cô ở đây, cô tuyệt đối sẽ không để yên chuyện này."
Giang Sắt cụp mắt, khẽ cười, "Ở nhà họ Sầm, cô út chỉ là người qua đường, chủ tịch và cô Quý sẽ không nghe lời cô đâu, dù cô có trở mặt với họ cũng vô dụng thôi. Lúc trước, khi vẫn còn là con gái của bọn họ, con chưa bao giờ là lựa chọn đầu tiên của bọn họ. Bây giờ con còn chẳng phải là con gái của họ, dĩ nhiên họ lại càng không cần phải ra mặt vì con."
Một câu hờ hững nhẹ nhàng như mây trôi vừa được thốt ra, hệt như một xô nước lạnh, giội tắt ngọn lửa giận đang rừng rực cháy trong lòng Sầm Minh Thục.
"Cô út sẽ đi tìm bọn họ nói chuyện ngay bây giờ. Sắt Sắt à, lần này đã có cô út, có cô út ở đây. Bọn họ không ra mặt vì con, cô út sẽ ra mặt vì con. Con chờ nhé, cô út cho người đến đón con ngay."
Giang Sắt nhìn chằm chằm lên mấy nếp nhăn trên tấm chăn, nói, "Cô út không cần tìm bọn họ làm gì cho phí nước bọt, cũng không cần phải đến đón con đâu, lát nữa con còn phải ở lại bệnh viện để lấy lời khai. Tối nay con không về chỗ cô."
Sầm Minh Thục cau mày, "Không phải con rất ghét bệnh viện sao?"
Giang Sắt mím chặt môi, quả thật cô rất ghét bệnh viện.
Mùi nước khử trùng gay mũi, ánh đèn trên trần nhà cực kỳ chói mắt, và màu trắng tràn ngập vẻ bất lực này.
Năm ấy, cũng chính trong bệnh viện này.
Đây là bệnh viện Đại học y dược được Lục thị đầu tư, chuyên điều trị các chứng bệnh khó chữa và phức tạp, có tính bảo mật tốt nhất ở Bắc Thành.
Sau khi cô được cứu khỏi nơi đó, Lục Hoài Nghiên đã đưa cô đến bệnh viện này.
Nhưng, khi quay trở lại đây.
Bao căm phẫn, bao phẫn nộ không thể nào trút ra tựa như cơn đại hồng thuỷ gặm nhắm bờ đê, sục sôi trong huyết quản.
Mặc cho cảm xúc mãnh liệt cuồn cuộn dâng trào trong cơ thể yếu ớt, Giang Sắt vẫn luôn giữ vẻ bình tĩnh trên gương mặt, hơi thở vẫn ổn định nhịp nhàng không chút hỗn loạn.
Cô lấy tay vuốt phẳng nếp nhăn trên tấm chăn, cười nói với Sầm Minh Thục, "Cô út à, con đã không còn là con năm 16 tuổi nữa. Có một số việc, con đã có thể tự ra mặt cho bản thân."
...
Anh chàng cảnh sát đến lấy lời khai của Giang Sắt họ Mạc, là bạn bè lâu năm của Lục Hoài Nghiên.
Hồi lúc tám, chín tuổi, Lục Hoài Nghiên từng bị ông cụ Lục ném vào quân đội để rèn luyện một thời gian dài, ông cụ còn đặc biệt sắp xếp cho anh một huấn luyện viên "ác ma", và Mạc Ký Thẩm chính là con trai của huấn luyện viên Mạc.
Tầng này là khu VIP của bệnh viện, hai người đứng nói chuyện ngay khu cầu thang.
Mạc Ký Thẩm đút một tay vào túi áo khoác, nhàn nhã cất giọng trêu, "Đêm hôm khuya khoắt thế này mà cậu còn tìm chuyện cho tôi làm, lại còn đúng vào đêm giao thừa, bộ cậu tưởng ai cũng như cậu, không có người yêu hay sao?"
Lục Hoài Nghiên chẳng thèm hưởng ứng lại lời anh ta, đưa bản kết quả xét nghiệm sang, "Bên nhà họ Sầm nói sao?"
Mạc Ký Thẩm vươn tay từ trong túi áo jacket ra nhận lấy kết quả xét nghiệm, đọc lướt một lượt.
"Bữa tiệc bên nhà họ Sầm vẫn chưa tan, gia chủ không cho người của tôi vào trong. Khách mời trong căn biệt thự ấy cũng phải lên đến cả trăm, đa số đều là người có máu mặt, muốn vào đó điều tra cũng chẳng phải dễ dàng. Mà tôi hỏi này, cô gái bị bỏ thuốc kia có quan hệ gì với cậu? Đâu phải cậu không biết mấy vụ án này vốn không thuộc phạm vi quản lý của tôi, đã khua chiêng gõ trống gọi tôi đến đây rồi, cậu đừng có nói mấy câu như chẳng có quan hệ gì với tôi."
Lục Hoài Nghiên thản nhiên đáp, "Là người tôi muốn che chở."
"Người cậu muốn che chở?" Mạc Ký Thẩm nửa đùa nửa thật, "Đừng nói đó là người cậu thích đấy?"
Lục Hoài Nghiên không đáp lại, nhưng cũng không phủ nhận.
Thái độ này của anh dĩ nhiên đang mang theo ý ngầm thừa nhận.
Mạc Ký Thẩm nào có ngờ mình chỉ phán tầm bậy tầm bạ mà lại trúng tùm lum tùm la, ngạc nhiên ngước mặt lên, tựa như vừa thấy ma, "Cậu mà cũng biết rung động à?"
Thoáng chạm phải ánh mắt tia sang của Lục Hoài Nghiên, anh ta tặc lưỡi, "Thôi được rồi, tôi sẽ theo vụ này, bây giờ tôi phải vào trong lấy lời khai của cô gái ấy trước đã."
Lúc Lục Hoài Nghiên đưa người đến phòng bệnh, Giang Sắt đã cúp điện thoại từ lâu.
Dung dịch trong bình truyền đã vơi đi hơn một nửa, sắc mặt cô cũng đã dần trở lại như bình thường, tỉnh táo, ung dung, tao nhã.
Nhưng khi Lục Hoài Nghiên vừa bước vào phòng bệnh, anh chợt nheo mắt lại, hơi nghiêng đầu, nhìn Giang Sắt không chớp mắt.
Mạc Ký Thẩm lấy thẻ ngành ra, tự giới thiệu bản thân đôi câu, ngay sau đó bắt đầu hỏi thăm, đồng thời lôi giấy bút ra chuẩn bị ghi lại.
Tất cả đều là những câu hỏi cơ bản, lúc gần kết thúc, anh ta hơi ngước lên quan sát Giang Sắt.
Cô nàng này khác hẳn với những người bị hại mà anh ta từng tiếp xúc.
Quá tỉnh táo, hơn nữa lời khai vô cùng rõ ràng và mạch lạc.
Từ lúc bị bỏ thuốc đến giờ cũng chỉ mới qua ba tiếng đồng hồ, cho dù đã giải thuốc rồi, nhưng tư duy và tính logic của cô cũng không thể rõ ràng và chặt chẽ như thế được.
Anh ta bấm cây bút bi, cười hỏi, "Sao cô Giang lại có thể bình tĩnh như thế? Thú thật với cô, tôi đã gặp không ít người bị hại giống cô, nhưng hiếm có ai có thể giữ bình tĩnh đối đáp như cô lắm, dường như trông cô chẳng có vẻ gì là sợ hãi."
Giang Sắt nhìn Mạc Ký Thẩm, hơi nhếch môi, đáp, "Khi tôi 16 tuổi đã từng bị bắt cóc một lần, có lẽ đã từng trải qua chuyện này nên gan tôi cũng lơn hơn người khác, cũng có nhiều kinh nghiệm ứng phó hơn."
Bắt cóc?
Ánh mắt Mạc Ký Thẩm hơi dao động, "Hoá ra cô là người sống sót sau vụ án bắt cóc năm ấy. Thế mấy đối tượng bắt cóc cô năm xưa đều đã bị bắt quy án rồi sao?"
"Đều chết cả rồi." Cơ bản là thế.
Chết hết?
Một vụ án bắt cóc, con tin không chết, nhưng những kẻ bắt cóc đều đã chết.
Đúng là hiếm thấy.
Vụ án kiểu này đáng lý ra anh ta phải nghe ngóng được chút thông tin kia chứ.
Mạc Ký Thẩm há hốc miệng, định hỏi thêm vài câu, nhưng đúng lúc này Lục Hoài Nghiên lại trừng mắt nhìn anh ta, cặp kính gọng vàng loé lên tia sáng rét lạnh.
Sợ anh ta khơi lại vết thương lòng của người ta à?
Chậc, không hỏi thì không hỏi, dù sao thì về cục cảnh sát anh ta cũng có thể điều tra ra.
Mạc Ký Thẩm cất bút vào, nói, "Cám ơn cô Giang đã phối hợp, cô nghỉ ngơi cho tốt nhé, nếu vụ án có tiến triển, tôi sẽ liên lạc với cô sau."
Anh ta nói xong liền biết ý đứng dậy, trước khi rời đi còn nhìn sang Lục Hoài Nghiên bằng ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa.
Phòng bệnh thoắt cái trở nên yên tĩnh.
Trong điện thoại của Giang Sắt có hai cuộc gọi nhỡ, một là của Sầm Lễ gọi đến khi cô đang trên đường cô tới bệnh viện, một người khác là Phó Uẩn, chính là cuộc điện thoại gọi đến ngay lúc Lục Hoài Nghiên xuất hiện ở bên ngoài nhà vệ sinh.
Nhưng cô chẳng muốn trả lời ai, tốt nhất là đừng ai làm phiền cô cả.
Rời khỏi lịch sử cuộc gọi, cô ngẩng đầu lên nhìn Lục Hoài Nghiên, "Anh nhích lại gần đây một chút."
Lục Hoài Nghiên nhìn cô, sau đó nhấc chân đi tới cạnh giường bệnh, đứng bên người cô.
Giang Sắt nói tiếp, "Khom người xuống một chút."
Lục Hoài Nghiên làm theo lời cô, chầm chậm cúi người, ánh mắt vẫn luôn để ý đến cô, nhìn cô vén chăn lên, đổi sang tư thế quỳ, bàn tay đang ghim kim đưa lên mở bớt một cúc áo của anh, sau đó kề sát mũi lại gần.
Cô nhắm mắt lại, gần như tham lam mà hít lấy hơi thở thoang thoảng mùi trầm hương trên người anh.
Một cách bệnh hoạn, vặn vẹo.
Khi chóp mũi lành lạnh lướt qua mạch đập nơi cổ, cơ thể Lục Hoài Nghiên cứng đờ ra.
Ở góc độ này, anh không thể nhìn vào mắt cô, khi anh toan cúi đầu tìm kiếm, thì chóp mũi lành lạnh kia của cô đã lướt dọc theo phần xương quai hàm đang căng chặt của anh, tiến tới bên tai anh.
"Bây giờ hãy dẫn tôi đi ngay lập tức, tôi không muốn ở lại bệnh viện, cũng không muốn bị bất cứ ai tìm ra."
...
Tuyết càng lúc càng lớn.
Chiếc xe con màu đen phóng như bay trong màn tuyết trắng xoá và vô tận.
Mỗi khi Lục Hoài Nghiên trở về Bắc Thành đều sẽ ở lại khu Thuỵ Đô Mansion, nhưng nghĩ đến thằng nhóc Già La nghịch ngợm bám người, lại không biết nương sức kia, anh sợ nó sẽ làm Giang Sắt bị thương, bèn đưa thẳng người về khu biệt thự Lâm Giang.
Từ garage để xe vào phòng khách, đồng hồ đã điểm hơn 3 giờ sáng.
Bên ngoài cửa sổ, pháo hoa đón giao thừa vẫn rực rỡ và quy mô như trước, sáng rực cả bầu trời.
Giang Sắt chân trần đứng giữa phòng khách, điện thoại ở trong túi áo khoác liên tục vang lên, cô lười để ý, đưa tay mò mẫm vào túi rồi tắt máy, sau đó cởi áo khoác ra, bước tới trước cửa sổ sát sàn ngắm nhìn màn pháo hoa trước mắt.
Còn Lục Hoài Nghiên lại nhìn cô qua hình ảnh phản chiếu trên mặt kính cửa sổ.
Trên người cô vẫn là bộ lễ phục xanh xám kia, đường nét đầy duyên dáng nơi bờ vai lướt qua phần cổ trắng nõn nà, vòng eo nhỏ nhắn, làn váy tựa như chiếc đuôi cá vô cùng xinh đẹp, mà ẩn giấu bên dưới chiếc đuôi cá kia chính là một đôi chân ngọc ngà đẹp tuyệt trần.
Như một nàng tiên cá dần dần hiện lên trên mặt nước trong màn đêm tối tăm.
Giang Sắt ngắm một lúc rồi cũng chán, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt Lục Hoài Nghiên trên mặt kính cửa sổ sát sàn, cô nói, "Tôi muốn đi tắm."
Lục Hoài Nghiên hơi nhấc cằm về phía cầu thang, "Phòng ngủ trên tầng hai, em cứ tuỳ thích chọn một phòng, tôi đi gọi điện thoại đã."
Nói đến đây anh hơi dừng lại, xoay người lấy một đôi dép đi trong nhà mới tinh từ trong tủ giày ra, đem tới đặt dưới chân cô, nói, "Em mang tạm cái này đi, lát nữa sẽ có người mang dép mới có size của em đến, em tự mang vào được không?"
Đó là một đôi dép kiểu nam, size rất to, cô mang vào giống hệt như mấy cô nhóc lén mang dép của bố.