Khó Theo Đuổi - Bát Nguyệt Vu Hạ

Chương 10




Ấm nước trên lò đun "ùng ục" nổi bong bóng.

Nước đã sôi.

Giang Sắt cầm gáo múc nước lên, thong dong pha trà.

"Không định làm gì cả, tôi giữ lại đoạn ghi âm này cũng chỉ phòng hờ mà thôi. Xem đi, chẳng phải bây giờ nó đã được phát huy tác dụng rồi sao?"

Cô đẩy tách trà vừa mới pha sang, nói, "Lục tổng, đoạn ghi âm này chỉ có một file duy nhất, nếu anh nhận lấy thì trên thế giới này sẽ chẳng còn file thứ hai."

Lục Hoài Nghiên cụp mắt nhìn tách trà lượn lờ khói trắng, khoé môi nhẹ nhàng cong lên, "Một năm trước, chú tư của tôi từng có ý định ra tay với Hoằng Thịnh."

Bàn tay cầm gáo múc nước của Giang Sắt chợt khựng lại, một lúc sau, cô mới ngước lên, "Tôi biết. Tôi và Hứa Châu vẫn luôn theo dõi người đã bị Lục Tiến Cần mua chuộc, nhưng tiếc là sau đó ông ta không ra tay nữa."

"Ông ta đã ra tay, nhưng có điều sau đó đã nhận được cảnh cáo của tôi, vì thế mới không trộn lô sản phẩm có vấn đề vào Hoằng Thịnh." Lục Hoài Nghiên nói, ánh mắt chầm chậm ngước lên, xoáy thẳng vào Giang Sắt, "Thế nên đoạn ghi âm này là cô chuẩn bị dành riêng cho chú tư của tôi sao?"

Tuy là câu hỏi, nhưng anh lại dùng giọng điệu cực kỳ chắc chắn.

Chú tư Lục Tiến Cần chỉ là một đống bùn nhão trong Lục thị, không có chút thực quyền nào.

Ông ta bí mật hợp tác với đám con ông cháu cha khác mở một công ty khoa học kỹ thuật, dựa hơi tiếng tăm của Lục thị nên rất ăn nên làm ra, cho đến khi Hoằng Thịnh được cải tử hồi sinh.

Có lẽ do chướng mắt với tình hình phát triển của Hoằng Thịnh, cũng có lẽ là sợ Hoằng Thịnh giành mất thị phần của công ty nên ông ta đã nảy sinh ý đồ xấu, mua chuộc nhân viên nội bộ Hoằng Thịnh, muốn động tay động chân vào sản phẩm của công ty người ta.

Trước đây Hoằng Thịnh cũng vì sản phẩm xảy ra sự cố nên mới bị đẩy đến bờ vực gần như phá sản, sau đó bị nhà họ Sầm mua lại. Nếu lần này lại xảy ra vấn đề này một lần nữa thì e là khó mà xoay chuyển được tình thế.

Sau khi Lục Hoài Nghiên phát hiện ra, anh đã gọi điện yêu cầu ông ta ngừng ngay việc này lại.

Không ngờ cô nhóc này vốn chẳng cần anh giúp đỡ, không những đã đặt bẫy chờ người ta nhảy vào, mà còn có thể chơi chiêu rút củi dưới đáy nồi, bịt mất đường lui của chú tư anh.

Yêu đương vụng trộm với chị dâu, chẳng những cắm sừng anh trai mình, mà còn để anh mình "nuôi con tu hú", hơn nữa lại còn âm mưu lợi dụng con trai để sau này mưu chiếm gia sản.

Một khi những chuyện này bị tung ra, Lục Tiến Cần liệu có còn đường sống?

Anh đã biết chuyện giữa mẹ kế và chú tư của mình từ lâu, cũng nắm giữ không ít chứng cứ vụng trộm của hai người bọn họ.

Nhưng bây giờ không phải là thời điểm tốt để phanh phui vụ bê bối này.

Vụ bê bối này có thể giết chết chú tư của anh, nhưng đồng thời cũng sẽ mang đến ảnh hưởng bất lợi cho tập đoàn nhà họ Lục.

Lục Hoài Nghiên không muốn vì con tép mà mất con tôm.

Hơn nữa, từ lâu anh đã muốn để cho ba mình nếm trải cảm giác bị người khác phản bội. Tình cảm giữa ông và Lục Hoài Hiên càng thân thiết thì sau khi biết được chân tướng càng nhận đả kích dữ dội hơn.

Tốt biết mấy.

Lục Hoài Nghiên cúi nhìn Giang Sắt.

Phải công nhận, cô nhóc này đã hoàn toàn phá bỏ ấn tượng của anh về cô trong quá khứ.

Không hề vô dụng, cũng chẳng phải "bình hoa".

Lúc cần ra tay tàn nhẫn thì tuyệt không nương tay, khó trách đến tận bây giờ nhà họ Sầm vẫn muốn níu kéo cô.



"Người biết Tào Huân đều biết em trai chính là "vảy ngược" của anh ta, mà con người Tào Huân chưa từng biết chịu thua là gì, thủ đoạn cũng độc ác. Giang Sắt, làm ăn là làm ăn, file ghi âm này của cô không có tác dụng gì với tôi."

Ngay khi Lục Hoài Nghiên nói ra tên của Lục Tiến Cần, Giang Sắt liền biết file ghi âm này đã hoàn toàn vô dụng.

Nếu anh đã biết đối tượng ngoại tình của Hồ Úc Bình là Lục Tiến Cần, với thủ đoạn của anh, chứng cứ nằm trong tay anh có lẽ còn nhiều hơn cả cô.

Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên cô bàn chuyện làm ăn với người khác, mà trên bàn đàm phán lúc nào cũng sẽ xuất hiện những tình huống bất ngờ.

Giang Sắt cầm tách trà trên bàn lên, khẽ nhấp một ngụm.

"File ghi âm này đúng là không có tác dụng mấy với Lục tổng, nhưng file ghi âm đang nằm trong tay tôi, nếu không tung ra thì có hơi đáng tiếc. Xin hỏi Lục tổng, tôi nên tung ra lúc nào thì thích hợp nhất?" Giang Sắt ngước lên khỏi tách trà, cười nói, "Dù sao tôi cũng đã ngứa mắt Lục Tiến Cần từ lâu rồi."

Trước đây Hồ Úc Bình chen chân phá huỷ cuộc hôn nhân của mẹ Lục Hoài Nghiên là Hàn Nhân và Lục Tiến Tông, vì chuyện này mà Hàn Nhân sống trên giường bệnh suốt bao năm trời, sau khi ly hôn liền quyết định lên núi tĩnh dưỡng.

Một gia đình hạnh phúc tan vỡ vì chuyện này, Giang Sắt không tin Lục Hoài Nghiên không hận Hồ Úc Bình.

Nhưng anh cầm chứng cứ trong tay mà lại không vạch trần mối quan hệ vụng trộm giữa mẹ kế và Lục Tiến Cần, chắc chắn là anh đang có tính toán khác.

Hiện tại các dự án của nhà họ Lục bên châu Âu đã bắt đầu triển khai, Lục thị dã tâm bừng bừng, sau khi trở thành tập đoàn dẫn đầu trong lĩnh vực nguồn năng lượng mới ở trong nước, ngay lập tức bắt đầu mở rộng thị trường ra nước ngoài, với tham vọng tranh được một miếng bánh từ trong miệng của đám người phương tây.

Đương lúc người người đổ dồn ánh mắt về phía tập đoàn, anh không thể để bất kỳ bê bối nào bị phanh phui vào thời khắc mấu chốt này.

Nếu tung file ghi âm không đúng lúc, có khi lại mang đến hiệu ứng không tốt.

Cái mà Giang Sắt và Lục Hoài Nghiên đang đàm phán chính là "thời cơ" đó.

Dĩ nhiên Lục Hoài Nghiên hiểu ẩn ý trong lời nói của Giang Sắt.

Có thể hiểu nôm na là, cô nhóc này đang uy hiếp anh, nếu giao dịch ngày hôm nay thất bại, vậy thì đừng trách cô lại chọn "thời cơ" không thích hợp để làm chuyện không thích hợp.

Chỉ trong thời gian một tách trà, cô đã chuyển từ nội dung file ghi âm trên tay cô biến thành "thời cơ" để tung file ghi âm ra.

Ấy vậy mà, cái gọi là "thời cơ" tưởng chừng như hão huyền này lại trở thành thứ có thể giao dịch.

Người đàn ông đặt tách trà xuống, cúi mắt nhìn cô.

Cô gái đối diện tựa như không cảm nhận được ánh mắt của anh, dáng ngồi nghiêm chỉnh, gương mặt thấp thoáng ý cười, trông cực kỳ vô hại.

Lục Hoài Nghiên bỗng lên cơn thèm thuốc.

Nhưng anh vẫn chưa quên điếu thuốc bị bóp tắt lần trước, đành phải cầm bật lửa trên tay vuốt ve cho đỡ cơn thèm, rồi anh bỗng hỏi một câu không liên quan.

"Ngoại trừ pha rượu và chơi snooker, cô còn thích cái gì?"

Giang Sắt ngẩn người.

Không hiểu vì sao anh lại hỏi thế.

Tám chuyện riêng ư? Nhưng giữa cô và anh có gì thân thiết mà tám?

Ánh mắt lướt qua chiếc bật lửa trên tay anh, ý cười bên môi cô dần phai đi, "Hình như giữa tôi và Lục tổng không thân đến độ nói về những chuyện này."

Đôi mắt đen láy hững hờ của cô gái hoàn toàn lộ rõ vẻ bài xích.

Lục Hoài Nghiên nhìn cô một lúc lâu, "Nếu tôi nói ra thời điểm thích hợp thì cô sẽ ngoan ngoãn chọn lúc ấy để tung file sao?"

Giang Sắt, "Còn phải xem Lục tổng chấp nhận lấy gì để đáp lại tôi."

Lục Hoài Nghiên đặt bật lửa xuống, khẽ cười, "Nói đi, cô muốn đáp lại cái gì?"

...

Lúc đi tính tiền, Giang Sắt mới biết Lục Hoài Nghiên đã thanh toán từ lâu.

Cô cũng không bận tâm.

Chỉ là chút tiền trà nước, anh muốn trả thì cứ việc trả.

Hai người ngồi trong phòng thưởng trà tầm một tiếng, từ khi trời trong xanh không một gợn mây đến khi cơn mưa rào bất ngờ đổ xuống.

Giang Sắt không mang theo dù, cô đẩy cánh cửa kính của quán trà bước ra, nhìn màn mưa giăng giăng bên ngoài, chỉ vài giây chần chừ ngắn ngủi, cô đã nhanh chân chạy thẳng vào màn mưa.

Bãi đỗ xe của quán trà cách đó không xa.

Giang Sắt lái chiếc Volkswagen Golf của Dư Thi Anh, bãi đậu xe của quán trà chỉ đỗ được tầm bốn, năm chiếc, và chiếc Bentley màu đen của Lục Hoài Nghiên đậu ngay cạnh chiếc Golf của Giang Sắt.

Lúc cô đi ra bãi đỗ xe, Lục Hoài Nghiên đứng phía sau khung cửa sổ sát sàn của phòng trà.

Đối diện cửa sổ chính là bãi đỗ xe.

Dõi mắt nhìn theo bóng dáng xông vào màn mưa của Giang Sắt, đôi mắt khuất sau lớp kính của người đàn ông hơi híp lại.



Sau khi hai người đàm phán điều kiện "đáp lại" xong, cô nhóc này chẳng thèm nán lại thêm giây phút nào, vừa dứt câu "Hợp tác vui vẻ" liền quay đầu rời khỏi phòng trà ngay lập tức.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, chẳng mấy chốc, người cô đã ướt đẫm.

Lớp vải mỏng tang dán sát vào da thịt, lộ ra đường cong đầy tinh tế, vài sợi tóc ướt dính lên cổ và sườn mặt lại càng làm nổi bật làn da trắng như sữa của cô.

Giọt nước lướt dọc cằm cô chậm rãi trượt xuống, đọng lại nơi hõm xương quai xanh thấp thoáng lộ ra bên dưới cổ áo được mở rộng.

Như cảm nhận được ánh mắt của Lục Hoài Nghiên, ngay lúc mở cửa xe, cô quay sang nhìn về phía anh.

Dưới bầu trời mây đen giăng đặc, cả người cô như chìm trong làn mưa bụi, dù đứng bên cạnh chiếc xe cà tàng nhưng không hề có vẻ túng quẫn hay là chật vật.

Ánh mắt hờ hững, vẻ mặt lạnh nhạt.

Tựa như thuỷ yêu mang theo vẻ đẹp lạnh lùng từ trong hồ bước ra.

Hai giây sau, cô dời tầm mắt, mở cửa ngồi vào xe, nhanh chóng rời đi.

Lục Hoài Nghiên dõi theo chăm chú đến khi chiếc xe khuất bóng trong màn mưa mới thôi nhìn, cúi đầu khe khẽ mỉm cười.

Cơn thèm thuốc lại kéo đến.

Anh lôi hộp thuốc ra, lấy một điếu, động tác bỗng dưng sững lại.

Điếu thuốc này đã cháy dở, đầu thuốc bị bóp dẹp có một vòng màu đen đã bị cháy sém.

Hình ảnh cô gái bóp tắt điếu thuốc tựa như một cuộn phim cũ chầm chậm trình chiếu, một lần nữa hiện lên trong đầu anh.

Hai đầu ngón tay trắng bệch, đôi mắt đen láy khuất sau làn khói, và cả sợi tóc nghịch ngợm cùng làn gió lướt qua cổ anh.

Man mát, nhồn nhột.

Người đàn ông khép hờ mắt, không sao nhìn thấu cảm xúc ẩn trong ánh mắt bên dưới hàng mi. Một lát sau, anh cất điếu thuốc vào lại hộp, cầm điện thoại đang nằm trên bàn trà lên, nhắn một tin sang cho Giang Sắt.

...

Giang Sắt quay về căn hộ tắm rửa sạch sẽ rồi sang Vong Xuyên.

Hôm nay lúc ra ngoài, Giang Xuyên đã dặn cô chừng nào về thì sang quán bar, ông có chuyện muốn nói với cô.

Hôm ấy Giang Dã mình đầy thương tích về nhà, không nhắc đến một chữ về chuyện của Tào Lượng, cậu chỉ nói mình cãi nhau với đồng đội nên xảy ra xô xát.

Giang Xuyên với Dư Thi Anh không nghi ngờ gì, chỉ mắng cậu chàng vài câu, sang ngày hôm sau liền tống cậu trở về trung tâm huấn luyện.

Lúc Giang Sắt đến, Giang Xuyên và Dư Thi Anh đang kiểm kê lại rượu ở trong quán.

Thấy cô đã về, Dư Thi Anh vội cầm một cái muôi gỗ nhỏ, múc một muôi rượu rót vào ly, nói, "Mau đến nếm thử đi con, đây là rượu hoa quế mẹ ủ từ năm trước, đã "già" rồi, tối nay có thể lấy rượu này để pha chế."

Giang Sắt nhận lấy ly rượu, nhấp thử một ngụm, ngay lập tức, trong khoang miệng ngập tràn mùi hoa quế.

Rượu không ngọt lắm, nhưng lại rất thanh, nồng nàn mùi hoa quế.

"Thơm quá ạ."

Giang Xuyên cầm bút trên tay viết viết vẽ vẽ gì đó lên sổ, nghe thấy thế thì cười nói, "Rượu mẹ con ủ đương nhiên là phải thơm rồi. Nhà họ Dư bao đời sống bằng nghề ủ rượu, mấy công thức ủ rượu trong tay mẹ con đều do ông bà để lại, rượu của ông bà nhà ta sao không thơm cho được?"

"Bớt bốc phét trước mặt con gái đi." Dư Thi Anh la ông một tiếng, rồi quay sang hỏi Giang Sắt, "Hôm nay gặp mặt bạn vẫn ổn chứ con?"

Bà đặt câu hỏi rất dè dặt, trong giọng nói còn mang theo vẻ chần chừ.

Đêm đầu tiên khi Giang Sắt trở về Đồng Thành, Giang Dã đã nhắc ba phải lắp camera trong sân sau.

Hỏi ra mới biết, hình như quan hệ giữa Giang Sắt và người bạn đến từ Bắc Thành kia không được tốt cho lắm.

Nhắc đến cũng khéo, cái lần Dư Thi Anh đến Bắc Thành gặp Giang Sắt, bà đã từng nhìn thấy tấm ảnh chụp chung của anh em Giang Sắt và Lục Hoài Nghiên.

Giang Sắt trong ảnh vẫn còn rất trẻ con, chỉ tầm 16, 17 tuổi. Cô nhóc đứng giữa anh trai và Lục Hoài Nghiên, nghiêng đầu nhìn Lục Hoài Nghiên, cười đến cong tít đôi mắt, trông rất xinh xắn.

Chàng trai trong ảnh lại không nhìn cô, gương mặt tuấn tú ánh lên vẻ lạnh lùng, dường như không mấy vui vẻ đối với chuyện chụp ảnh.

Nhưng gương mặt kia quá mức điển trai, chỉ cần nhìn lướt qua cũng sẽ không tài nào quên được, thế nên, đêm ấy khi Lục Hoài Nghiên vừa bước vào quán bar, Dư Thi Anh đã nhận ra anh ngay.

Bà cứ nghĩ rằng, người có thể khiến Sắt Sắt cười như thế thì hẳn là người rất quan trọng với con bé.

Nhưng không ngờ quan hệ giữa hai đứa lại không tốt.

Nhận ra vẻ lo lắng của Dư Thi Anh, Giang Sắt nhếch môi cười, "Tốt lắm ạ, con chỉ tìm anh ta giúp đỡ, sau này hẳn là sẽ không gặp lại nhau nữa."

Giang Xuyên gật đầu, "Lúc nào rảnh đi với mẹ chọn xe đi, để sau này con ra ngoài gặp bạn bè cũng tiện hơn."



Giang Sắt nghe thấy thế, nhìn về phía quầy bar.

"Mấy năm nay Vong Xuyên cũng kiếm được chút đỉnh, đủ để mua cho con một chiếc xe tốt một chút." Giang Xuyên đóng sổ lại, liệt kê vài mẫu xe, "Con xem coi có thích mẫu nào không? Hoặc để vài ngày nữa ba đưa con đến showroom chọn nhé?"

Mấy mẫu xe này đều có giá lăn bánh trên một triệu tệ, tuy vẫn còn thua xa mấy chiếc xe trước đây của Giang Sắt, nhưng cũng thuộc loại xe sang, đắt hơn nhiều so với chiếc Golf hiện tại.

Lúc Giang Xuyên cầm sổ sách và điện thoại tính toán đều không tránh khỏi ánh mắt của Giang Sắt.

Cô biết khoản tiền mua xe này gần như đã nuốt trọn số tiền tích cóp hơn nửa đời người của Giang Xuyên và Dư Thi Anh.

Không chỉ mỗi tiền mua xe, thỉnh thoảng hai người cũng bóng gió rằng sẽ để lại căn nhà ở đường Lê Viên lại cho cô, còn quán bar Vong Xuyên sẽ chia đều cho ba chị em.

Vì để bù đắp 23 năm đánh mất cô, bọn họ gần như đã lấy ra hết những gì mà bọn họ có.

Đây vốn không phải cuộc sống trong tưởng tượng của Giang Sắt trước khi cô đến Đồng Thành.

Cô đã chuẩn bị tinh thần, và cũng sẵn sàng tiếp nhận mọi sự xa lánh và thờ ơ, thế nhưng những chuyện như thế lại không hề xảy ra.

Nơi đáy mắt loé lên một cảm xúc khác lạ.

Giang Sắt hơi cúi đầu, khi ngước lên, đôi mắt đen láy thấm đượm ý cười.

"Không cần chọn đâu ạ, cứ mua chiếc Mini Cooper điện giống ba là được." Cô chống má, nói với Giang Xuyên, "Không phải ba bảo chiếc Mini kia chạy nhanh như thỏ, ngay cả mấy chỗ đậu nhỏ hẹp cũng không làm khó được nó sao? Con cũng muốn một chiếc giống vậy."

Chiếc Mini điện kia của Giang Xuyên chuyên dùng để đi đưa hàng.

Lòng vòng quanh đây đều là khu dân cư cũ, đường đi vừa hẹp vừa cũ, đậu xe khó khăn, nên ông đành phải mua một chiếc xe nhỏ một tí.

Ông lái xe này thì hợp, nhưng nếu để Giang Sắt chạy thì có hơi bèo.

Hai vợ chồng nhìn nhau một lúc, Dư Thi Anh bèn lên tiếng, "Chiếc Mini đó của ba con tiện thì tiện thật, nhưng mẫu mã không đẹp. Ngày mai mẹ sẽ đưa con đến showroom xem thử, để mẹ chọn một chiếc đẹp đẹp cho con. Con không cần phải tiết kiệm dùm ba mẹ đâu, số tiền đó vốn là để dành cho con mà."

"Con biết." Ánh mắt Giang Sắt đặt trên sổ sách bên quầy bar, "Số tiền còn lại con sẽ dùng để đầu tư, được không ạ? Đúng lúc con đang thiếu tiền để đầu tư."

Cô đã nói thế, Dư Thi Anh cũng không khuyên nữa.

Tóm lại tiền đã cho Giang Sắt, cô muốn xài thế nào là quyền của cô.

Sau khi chốt xong chuyện mua xe, quán bar cũng gần đến giờ mở cửa.

Giang Xuyên và Dư Thi Anh đều bận rộn, Giang Sắt không quấy rầy bọn họ nữa, tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống.

Đúng vào lúc này, cô mới nhìn thấy tin nhắn cách đây một tiếng của cái người mà mình từng nghĩ rằng sẽ không gặp lại nhau nữa.

Lục Hoài Nghiên, [Bảy giờ tối thứ hai gặp Tào Huân ở Quân Việt, cô muốn đến không?]