Khờ Nữ Thổ Hệ

Chương 129




Khoé mắt dư quang của Hàn Mục Vi mới vừa quét đến một mạt ám ảnh, tay phải vừa lật, chưa làm chần chờ bay nhanh xuất kích, đầu thương đem mạt ảnh ấn ở vách đá, là Hoắc Diễm chuột. Không tốt, thứ này vừa xuất hiện chính là một đám, hơn nữa thập phần mang thù. Quả nhiên nàng mới vừa giải quyết một con, mười mấy con súc sinh liền theo dõi nàng.

Tay phải Hàn Mục Vi nhổ xuống Long Chiến Kích, hơi lui nửa bước, tay trái nắm chặt thành quyền, thẳng tắp đảo về phía trước, một con Hoắc Diễm chuột màu tro đen đón đầu đụng phải, tức khắc liền không sống. Đầu thương Long Chiến Kích vừa lật, một con từ phía trên nhảy xuống cũng bị chọc thủng yết hầu, thuận tay thả ra Tiểu Cửu Nhi.

Tiểu Cửu Nhi mới ra vòng, run run bộ lông màu đen bóng lưỡng, duỗi người: "Miêu ngao.."

Nó vừa kêu, có mấy con Hoắc Diễm chuột nhát gan đều bị cả kinh từ trên vách núi đá rớt xuống, vừa lúc tiện Hàn Mục Vi, tay chân cùng sử dụng, sát một con thiếu một con, đi theo phía sau nàng Hàn Mục Kỳ còn giết thêm hai lần: "Tiểu Cửu Nhi, lại kêu vài tiếng, đêm nay tỷ tỷ cho ngươi ăn ngon."

"Miêu ngao.."

Tiểu Cửu Nhi không ăn không, lười eo duỗi xong rồi, ngồi ở trên vai Hàn Mục Vi, một tiếng tiếp một tiếng mà kêu, có Hoắc Diễm chuột gan lớn thấy nó bất động, còn tưởng rằng nó là con mèo bệnh, kết quả xông lên đã bị một móng vuốt của nó cào thành mấy khối.

Đoàn người không ngừng mà giết Hoắc Diễm chuột, nhưng mặc dù là có Tiểu Cửu Nhi tại đây trấn, những con chuột chán ghét đó vẫn không muốn sống mà tấn công.

Hoắc Diễm chuột tuy rằng chỉ là nhị giai yêu thú, tương đương với Luyện Khí đỉnh của nhân loại nhưng số lượng quá nhiều, như là giết không hết, hơn nữa móng vuốt của nó có độc, nếu không cẩn thận bị cào một cái không chảy máu còn đỡ, nếu chảy máu thì cả người lập tức ngứa vô cùng, mất chiến lực cũng chỉ có thể cho đàn Hoắc Diễm chuột thêm cơm.

Hàn Mục Vi nhìn những cái đó tán loạn đồ vật trên vách đá, chỉ cảm thấy bọn họ là xông vào ổ chuột: "Đi phía trước đi, không thể dừng lại." Mùi máu tươi quá lớn, sẽ đưa tới đại gia hỏa.

Đúng lúc này, Huyền Minh đi tuốt đàng trước trong mắt hiện lên một mạt xanh non, tay phải nhếch lên hoa sen chỉ, tay trái bắt lấy một phen hạt giống rải hướng về phía vách núi, những hạt giống đó lập tức mọc rễ nảy mầm, rút ra dây đằng, trói lại từng con Hoắc Diễm chuột. Đám người Hàn Mục Vi thấy thế, lập tức một bên giết Hoắc Diễm chuột, một bên theo Huyền Minh rời đi nơi đây.

Một đường đánh chết, Hoắc Diễm chuột đuổi sát không bỏ, Hàn Mục Vi lấy ra một cái kiếm khí cầu: "Mau trốn" Kiếm khí cầu ra tay, mang theo hàn khí kiếm khí lăng liệt như nước gợn màu ngân bạch bay nhanh mà hướng tới Hoắc Diễm chuột đuổi sát ở phía sau.

Huyền Minh cuốn lên Hàn Mục Tiêu, Vị Danh ôm đồm Hàn Mục Kỳ bay vút về phía trước, Hàn Mục Vi khi ném kiếm khí cầu nháy mắt lộn mèo về sau, dẫm lên lưu vân ủng chạy trốn so Huyền Minh còn nhanh hơn một chút.

Ở Thiên Dương sơn chạy như điên gần một canh giờ, bọn họ mới quăng Hoắc Diễm chuột. Dừng lại, Huyền Minh liền cho mỗi người mấy cái thủy cầu: "Trên người dính mùi máu của Hoắc Diễm chuột, chúng nó vẫn là sẽ theo hương vị tìm tới."

Hàn Mục Vi nghe vậy, ngẫm lại chính mình vừa mới giết những cái đó Hoắc Diễm chuột, liền lại lấy ra hai quả thủy cầu phù, lại cho chính mình tẩy sạch, lại tẩy tẩy móng vuốt cho Tiểu Cửu Nhi: "Đi thôi" Nơi này cũng không thể ở lâu, vuốt Tiểu Cửu Nhi một phen, hài hước nói: "Ngươi không được, những cái đó Hoắc Diễm chuột đều không sợ ngươi."

"Miêu ngao.." Kim quang trong đôi mắt mèo màu đen của Tiểu Cửu Nhi chợt lóe, hai chân sau vừa giẫm, thân mèo nhón lên, trảo một cái, một con chuột màu trắng chừng một thước bị trảo thành hai nửa, rơi xuống đất.

"Đi mau."

Tàn khốc trong mắt Hàn Mục Vi tẫn hiện, vươn một bàn tay, Tiểu Cửu Nhi vừa rơi xuống đất lập tức nhảy lên tay nàng. Đoàn người tiếp tục đi theo Huyền Minh ở Thiên Dương sơn tháo chạy. So với Hoắc Diễm chuột màu tro đen lúc trước thì những con Hoắc Diễm chuột màu trắng này lợi hại hơn, tuy rằng số lượng không nhiều lắm nhưng tốc độ của chúng nó rất mau, còn có thể ẩn thân.

Một bên đi một bên giết Hoắc Diễm chuột, cho đến khi trời tối bọn họ mới chân chính thoát khỏi Hoắc Diễm chuột. Huyền Minh biết những cái đó Hoắc Diễm chuột vì cái gì không hề đuổi theo, bởi vì nơi này có mùi nước tiểu của Hoán Li miêu, một con tiểu hắc miêu chúng nó căn bản không sợ, nhưng Hoán Li miêu cùng Hoắc Diễm chuột giống nhau, đều là yêu thú quần cư.

Vào một cái sơn động, Hàn Mục Tiêu bố thượng phòng ngự trận xong thì đoàn người mới thả lỏng, từng người vô ngôn, bắt đầu điều tức.

Bên ngoài sơn động ánh trăng đã lên cao, Hàn Mục Vi đột nhiên mở mắt, cúi đầu nhìn về phía Giao Hoàng mắt: "Bồ Bồ, hiện tại giờ nào?" Đêm qua cũng là lúc này, bên tai nàng có tiếng ca quanh quẩn, bất quá hôm nay tiếng ca dường như càng rõ ràng hơn.

"Vừa lúc giờ Tý, cũng là nguyệt hoa thịnh nhất" Tiểu Thiên Bồ hiện tại càng ngày càng khẳng định Thiên Dương sơn có giao nhân: "Thiên Dương sơn có dương khí quá nặng, giao nhân lại hỉ âm. Trong một ngày chỉ có lúc này Giao Hoàng mắt mới khác thường, tiếng ca càng ngày càng rõ ràng, thuyết minh chúng ta cách cách con giao nhân này càng ngày càng gần."

Hàn Mục Vi nhìn cảnh tượng trong mắt Giao Hoàng, cùng hình ảnh đêm qua giống nhau, chỉ là lần này nội dung nhiều hơn một ít. Giao nhân rời đi biển sâu, lên bờ, tìm được người tâm hỉ, đi theo hắn du lịch đại lục, cuối cùng đi tới Hương Chương Nhai, hình ảnh tạm dừng ở Hương Chương Nhai, Giao Hoàng mắt lại lại lần nữa khôi phục bình tĩnh.

"Không có Hương Chương thành" Vừa mới trong mắt Giao Hoàng thoáng hiện hình ảnh chỉ có Hương Chương Nhai, mà dưới Hương Chương Nhai lại không có Hương Chương thành, Hàn Mục Vi xem đến rất rõ ràng, dưới Hương Chương Nhai là một mảnh Hương Chương lâm.

"Béo Béo, ngươi đang xem cái gì?" Hàn Mục Tiêu không biết khi nào đã dừng tu luyện, Hàn Mục Vi dơ lên viên Châu Tử treo ở trên cổ: "Cái này" thấy Huyền Minh cũng mở mắt, nàng liền tùy ý hỏi một câu: "Ngài gặp qua giao nhân sao?"

Hai mắt Huyền Minh hơi co lại, không rõ Hàn Mục Vi vì cái gì đột nhiên hỏi cái này: "Sống chưa thấy qua, nhưng khi còn bé ta có ở chỗ ông cố mình gặp qua một bức bức họa, nghe nói đó là đồ vật của tằng tổ mẫu."

Hàn Mục Vi sau khi nghe xong, lông mi hơi liễm: "Ngươi biết Đông Hoa Mính có linh sủng sao?" Nàng hoài nghi Giao Hoàng coi trọng thanh niên tuấn tú kia chính là Đông Hoa Mính đã kiến Hương Chương thành. Nhưng đã có Giao Hoàng ở bên, kia đạo lữ của Đông Hoa Mính là Trần Mạn lại là sao đây?

"Hẳn là không có" Huyền Minh cũng không có vì Hàn Mục Vi gọi tên huý của Đông Hoa Mính mà tâm sinh không mừng, tương phản hắn vẫn luôn đều cho rằng việc hai nhà Đông, Trần biến mất cùng Đông Hoa Mính thoát không được can hệ, tuy rằng hậu nhân đối hắn đánh giá rất cao, gần như hoàn mỹ, nhưng bởi vì quá hoàn mỹ mới làm Huyền Minh khả nghi: "Ngươi có phải biết cái gì hay không?"

"Ta cũng không biết" Hàn Mục Vi nhẹ lắc đầu: "Phu nhân của Đông Hoa Mính là Trần Mạn thì sao, nàng là phi thăng, vẫn là tọa hóa?" Nàng biết Đông Hoa Mính ở Hương Chương thành kiến thành không đến ngàn năm liền phi thăng, nhưng Trần Mạn lại không nghe nói qua.

Huyền Minh tuy không biết Hàn Mục Vi rốt cuộc biết cái gì, nhưng hắn vẫn là hỏi gì đáp nấy: "Biến mất, không người nào biết nàng là tọa hóa vẫn là ngã xuống."

Hắn cũng muốn mau chóng làm sáng tỏ chuyện của hai nhà Đông, Trần, sau đó cô độc sống một mình. Ông cố hắn nói, tằng tổ mẫu cho bọn họ mệnh, bọn họ nhất định phải muốn hoàn thành tâm nguyện chưa xong của nàng. Lời này hắn nhận đồng, nhưng sau khi hoàn thành tâm nguyện này thì hắn cũng chỉ là Huyền Minh.

Mười vạn năm, hai nhà Đông, Trần cũng chỉ có ba ngàn người? Hàn Mục Vi tính tính dân cư nhà mình: "Ta không có gì muốn hỏi."

"Nếu ngươi không có gì muốn hỏi, ta đây sẽ nói tình huống trước mắt của chúng ta" Huyền Minh nhìn chăm chú mặt của Hàn Mục Vi, dư quang quét đến Hàn Mục Kỳ cũng đình chỉ tu luyện, liền lấy ra trương bản đồ vẽ tay kia: "Chúng ta hiện tại đã vào bên ngoài, ở vị trí này."

"Lãnh địa của Hoán Li Miêu?" Trên bản đồ có một con mèo nhi, sau khi Hàn Mục Kỳ thu Kiểu Hồ thì có đi đến Tàng Thư Các của tông môn khắc ghi lại một phần 《 Vạn Yêu Phổ 》: "Trách không được Hoắc Diễm chuột không hề theo đuổi chúng ta."

Huyền Minh chỉ vào ban đồ: "Từ nơi này đến Hổ Đầu Cương không có gì bất ngờ xảy ra chỉ cần hai ngày" Chỉ là Thiên Dương sơn nhất không thiếu chính là các loại ngoài ý muốn chuẩn bị không kịp "Hoán Li Miêu còn tính tương đối khách khí, nếu chúng ta không tìm chúng nó phiền toái, chúng nó sẽ không chủ động công kích người."

"Tương đối phiền toái chính là địa phương này" Hàn Mục Tiêu chỉ ba đường tuyến như con giun trên bản đồ: "Này không phải là sông, mà là hồ dung nham, là đường ngắn nhất để chúng ta đi Hổ Đầu Cương, nếu không nghĩ độ dung nham hồ, phải đi đường vòng qua mặt trái của Thiên Dương sơn."

"Vòng qua mặt trái quá xa" Hàn Mục Vi tính ít nhất phải mất ba tháng, nàng nhìn về phía Huyền Minh: "Hạt giống của ngài còn đủ sao?"

"Đủ" Hắn minh bạch ý tứ của Hàn Mục Vi, trên hồ dung nham có sí điểu, vô luận là ngự kiếm phi hành vẫn là cưỡi linh bảo phi hành đều không phải lựa chọn tốt nhất: "Ta nơi này còn có hạt giống bụi gai thứ đằng, cái kia dùng ở hồ dung nham hồ làm cầu càng dễ dàng."

Hàn Mục Kỳ cảm thấy phương pháp này được: "Trong hồ dung nham có địa hỏa loại, tùy thời đều khả năng sẽ phát ra, trên hồ lại có sí điểu, ngự kiếm phi hành thì hai đầu đều phải chiếu cố, một không cẩn thận có khả năng liền sẽ rơi xuống phi kiếm" Bọn họ không phải phong linh căn lại còn chưa thành tựu Nguyên Anh nên không thể đạp không mà đi "Linh bảo phi hành dù có tốt cùng không chịu được sí điểu va chạm, trước mắt tới xem cũng chỉ có biện pháp này là được."

"Vậy quyết định như vậy đi" Huyền Minh nhìn về phía Vị Danh: "Đến lúc đó ngươi che chở Hàn Mục Tiêu, ta mang theo nàng, một tiếng trống làm hăng hái tinh thần thêm, kéo dài qua dung nham hồ."

Vị Danh nhìn về phía Hàn Mục Vi, Hàn Mục Vi lập tức lĩnh hội lại đây: "Ta lo chính mình không thành vấn đề" nàng còn có Tiểu Cửu Nhi nữa, Tiểu Thiên Bồ ám trợ, sẽ không có việc gì.

"Vậy được" Vị Danh gật đầu, sau nhìn về phía Huyền Minh: "Ngươi mang theo Hàn Mục Tiêu, ta mang Hàn Mục Kỳ." Hắn biết Huyền Minh đi theo con đường vô tình nên cũng không sợ hắn sẽ đối Hàn Mục Kỳ có tâm tư gì, hắn lo lắng Huyền Minh nhìn Hàn Mục Kỳ sẽ ở thời khắc mấu chốt phát bệnh.

"Đa tạ hảo ý của mọi người, tự chúng ta đi" Hàn Mục Tiêu cùng Hàn Mục Kỳ không hẹn mà cùng lên tiếng, sau liếc nhau không cấm cười.