Edit: thanh thanh mạn
Ta không biết lúc Lý thục viện chỉ mặc áo đơn quỳ trước Đông cung, đáy lòng đang suy nghĩ gì, nhưng ta có thể khẳng định, nàng lỗ vốn rồi. Phải biết lấy thời tiết hôm nay mà nói, nàng muốn không có bồ đoàn mà cố gắng quỳ gối trên thềm đá, những thứ khác không nói, ít nhất cảm giác trên đầu gối thật không dễ chịu.
So ra, Hoàng quý phi quỳ gối trước ngưỡng cửa cung Thuỵ Khánh tốt hơn nhiều – dĩ nhiên cung Thuỵ Khánh rất ấm.
Ta vốn cho là quỳ ở cung Hàm Dương này, cho dù có bồ đoàn, tư vị nhất định sẽ không dễ chịu. Không ngờ quỳ xuống ta mới phát hiện, mặc dù cung Hàm Dương đã năm sáu năm không có người ở, nhưng đến mùa đông, cư nhiên vẫn đốt ấm như cũ, tuy rằng không có hơi ấm của người sống, nhưng dễ chịu hơn lạnh thấu xương nhiều.
Bốn chữ ‘cung phụng như sinh’ làm tâm trạng ta dâng cao, trong lòng ta liền co rút đau đớn.
Dượng ta thật sự rất thích cô cô ta, sáu năm rồi, tới bây giờ ta cũng không ngờ tới, mùa đông hàng năm cung Hàm Dương vẫn ấm áp như mùa xuân. Mà nhìn xuyên qua cửa sổ, cái cung ngũ thải nhỉ cô cô thường dùng vẫn đặt gần cái kháng trước cửa sổ, thậm chí nước trà trong chén vẫn phiếm vàng nhàn nhạt.
Lúc ta quỳ xuống, nghĩ đến chuyện sau đó có thể gặp phải, ta không phải là không lo lắng, vậy mà đáy lòng vẫn phiếm chút run rẩy và hưng phấn nhàn nhạt, vậy mà giờ phút này, ta chợt cảm nhận một loại bi thương nồng đậm. Thậm chí ta không biết bi thương này xuất phát từ nhớ đến cô cô, hay vì đồng tình với dượng. Sáu bảy năm rồi, hắn thuỷ chung vẫn không buông tay, không muốn thừa nhận cô cô đã cách xa hắn. Dù sao hắn cũng biết, cô cô ta đã qua đời, một vết thương này vĩnh viễn đã thành sẹo, phần tiếc nuối này, không cách nào bù đắp được.
Không đến bao lâu, Trần Thục phi đến.
Trong tay nàng còn ôm một cái áo choàng bạch hồ vừa ấm vừa nhẹ, khoác lên người ta, lại đặt lên đùi ta một cái lò sưởi nhỏ, tỉ mỉ dùng áo khoác che lại không để người ta thấy. Lúc này mới đứng dậy, bước thong thả đến cửa sổ, cách cửa sổ nhìn vào cung Hàm Dương.
Chúng ta không ai nói gì, Trần Thục phi nhìn thật lâu, lúc này cũng không quay đầu lại, sờ sờ đầu ta, nàng nhỏ giọng nói: “Tiểu Noãn, con trưởng thành rồi.”
Ta ngẩng đầu nhìn biểu cô, nửa ngày sau mới miễn cường cười cười, chỉ cảm thấy thiên ngôn vạn ngữ, lại không thể nói, không cần nói, biểu cô đã có thể hiểu rõ mọi thứ.
Lúc cô cô qua đời, biểu cô mơ hồ không có rơi lệ, thậm chí gần như không biểu hiện thương tiếc. Vào giờ phút này, rốt cuộc ta có thể hiểu rõ nàng. Cô cô ta là một hoàng hậu tốt nhất, một thái tử phi tốt nhất, mà vì một điểm này, nàng cũng hi sinh rất nhiều.
Biểu cô là sau khi Hoàng quý phi được cất nhấc bị tuyển tú vào cung.
Ta không biết biểu cô có tình nguyện hay không, có vui vẻ hay không, có vừa lòng với vị trí Trần Thục phi hay không, có vui lòng chia sẻ một phu quân, có nguyện ý vĩnh viễn bị đè ép. Nhưng ta biết dù sao họ cũng hoà thuận, cũng có một phần thân tình. Người này cả đời có được đứa con của riêng mình, hoặc là phi vị, đối với biểu cô mà nói đã là một kết cục rất tốt.
Ta hiểu biết rõ, ta hiểu, cho đến hôm nay, ta đã hiểu được mưu trí của cô cô. Lúc ấy địa vị của dượng còn bấp bênh hơn Vương Lang, rất nhiều việc mơ hồ, không thể cầu toàn, cầu toàn là huỷ hết.
Vậy mà bởi vì côn cô không thể cầu toàn, giờ phút này ta mới cầu toàn, ta không muốn một tay nuôi ra Hoàng quý phi thứ hai, không muốn một tay nâng lên Trần Thục phi thứ hai. Ta chỉ nguyện cùng Vương Lang một đời bên nhau, một đời một thế một đôi người.
“Là cô cô làm hư ta rồi.” Ta nhẹ giọng nói, nhìn bài biện trong cung Hàm Dương, nhìn cửa phù dung bị vén lên, cửa sổ vẫn còn trang sức xa xỉ, nghĩ đến mỗi một ánh mắt, một nụ cười của cô cô ta năm đò, đôi mắt ta từ từ thấm ướt: “Là cô cô cưng chiều Tiểu Noãn thành quá ngây thơ.”
Trần Thục phi xoay người lại cười.
Trong nụ cười này có vô tận cô đơn, cũng có vô tận nhớ lại, cười ra khỏi miệng thành vô tận chuyện xưa. Vào giờ khắc này, lần đầu tiên ta hiểu ra, biểu cô cũng có một đoạn chuyện cũ.
“Ta lại thích Tiểu Noãn thiên chân.” Nàng khom người xuống, cẩn thận cột chắt cổ áo khoác cho ta: “Tiểu Noãn, cô cô của con là một người tốt…Nàng gần như là một người hoàn mỹ, nhưng so với nàng, biểu cô thích con hơn.”
Trong lời nói của nàng có thở dài, lại có cam kết mơ hồ. Ta biết rõ, bây giờ hoàng thượng đã nhận được tin tức, biết ta đang quỳ gối trong cung Hàm Dương.
Trong thâm tâm ta cảm tạ Trần Thục phi: “Biểu cô vẫn rất chăm sóc con, ngày trước Tiểu Noãn không hiểu chuyện, chưa từng cảm ơn biểu cô.”
Trần Thục phi cười khúc khích, nàng lại kéo lỗ tai ta, nhỏ giọng dặn dò: “Lúc người khác không thấy được, ngươi hơi cử động chút, chờ hoàng thượng tới mới quỳ thật tốt.”
Dừng một chút, nàng còn nói: “Sau này Vương Lung còn cần ngươi chăm sóc. Nó không hiểu chuyện, có nhiều chuyện làm không được tốt, ngươi là chị dâu nó, cũng đừng để trong lòng, đừng chấp nhặt với nó.”
Ta không khỏi liếc biểu cô một cái.
Biểu cô cười tủm tỉm nhìn ta, ánh mắt có chút vui mừng, lại có chút mất mác.
Xem ra sau lưng Vương Lung có động tĩnh không giấu giếm được biểu cô.
Ta liền bảo đảm với biểu cô: “Người cứ yên tâm, con sẽ không để Vương Lang khi dễ Tiểu Linh Lung.”
Biểu cô cười ha ha, lại vỗ vỗ mặt ta, lúc này mới ngồi thẳng lên, từ từ rời khỏi cung Hàm Dương.
Ta nghiêng tai nghe tiếng nàng khởi kiệu rời khỏi, nghe tiếng bước chân thống nhất nặng nề chậm rãi đi xa. Lúc này mới ngẩng đầu lên, tìm kiếm những thứ nho nhỏ trong cung Hàm Dương có ý nghĩa đặc biệt với ta.
Đây là nơi ta lướn lên, sống trong một thời gian rất dài, đây chính là nhà của ta, là nhà của ta và cô cô, dượng, Vương Lang. Ta nhanh chóng phát hiện thật ra mỗi một cọng cây ngọn cỏ đối với ta đều là một đoạn chuyện xưa. Vậy mà hôm nay quay đầu lại, đối với một Tô Thế Noãn kiêu ngạo tuỳ hứng không biết trời cao đất rộng, ta có chút hâm mộ.
Ta nhìn thật lâu, cơ hồ quên mất ta phải tỏ ra bi thống, lúc hoàng thượng đi đến cửa cung, thậm chí ta đã đứng lên, dán mặt lên thuỷ tinh xem trang sức bên trong, nhìn thấy dượng bước vào, ta liền nghiêng đầu cười với dượng: “Người xem, cô cô làm đôi giày kia cho người, chỉ mới được một nửa…”
Vừa mở miệng lại nhớ đến hôm nay ta quỳ trước cửa cung khóc lớn, nhanh chóng ngừng câu chuyện, chạy đến bồ đoàn quỳ xuống.
Hoàng thượng cười khúc khích, khoát tay áo, trách cứ ta: “Nơi này cũng không phải là cung Thuỵ Khánh khắp sân đều là tai mắt, dượng không đến, ngươi có thể núp trong phòng ấm áp trước mà! Đừng để lạnh sinh bệnh, làm sao giao phó với cô cô ngươi.”
Toàn thân dượng mặc thường phục, chỉ tuỳ ý khoác áo choàng, ngay cả một tuỳ tùng cũng không mang theo. Ta bỗng dưng phát hiện đã lâu không thấy dượng như vậy, mấy năm nay chúng ta luôn gặp ở cung Thuỵ Khánh, bình thường dượng đều mặc không nhiều. Mà mấy lần ra cửa, cũng là người theo rầm rộ. Khoác áo choàng một mình tới như thế này, giống như một người dượng bình thường, đã lâu không thấy.
Nhưng năm đó ở cung Hàm Dương, ngày đông sau giữa trưa, dượng thường đi bộ từ cung Thuỵ Khánh đến đây, ông xử trí xong đại sự trong cung liền nói chuyện với cô cô. Gặp ta trong sân làm người tuyết, dượng sẽ ôm eo ta nâng lên, hô to gọi nhỏ, vác ta vào nhà.
Khi đó Vương Lang hơn phân nửa đang đi học, hắn luôn nhìn qua cửa sổ, ánh mắt u ám khó hiểu.
Bây giờ nghĩ lại, thật ra cũng không khó hiểu, trong ánh mắt Vương Lang đúng là có chút ghen tỵ
Mặc dù Phúc vương đã được đủ cưng chiều, nhưng độ sủng ái không bằng một phần mười của ta. Hoàng thượng cưng chiều bất kỳ một nhi tử nào đều là cưng chiều của phiên vương, chỉ có thương ta là xem như nữ nhi ruột thịt. Ta nghĩ hắn dành hết tình yêu của trưởng công chúa cho ta, tất cả đều cho ta, ở đáy lòng hắn, có lẽ ta là trưởng công chúa, chính là đời sau duy nhất của cô cô. Hoặc là trong tất cả mọi người, hắn là người hi vọng nhất ta một đời vô ưu, một người một đời ngây thơ.
Vậy mà hắn cũng tự huỷ diệt mình, thành toàn tình yêu cho ta.
Ta nghĩ đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa ta với dượng và cô cô, trong lòng ta, tình vĩnh viễn đặt trước, nhưng đối với bọn họ, tình vĩnh viễn ở vị trí thứ hai.
Trong nháy mắt ta không khỏi nghĩ đến Vương Lang, ta âm thầm hi vọng người đặt tình ở vị tró thứ ai cũng không phải là một thái tử tốt, hoàng đế tốt phải có bản lĩnh.
Mãi đến khi dượng tuỳ ý lấy tay bỏ khoá đồng ra, mới biết cửa cung căn bản chưa từng khoá lại. Sau đó ta vô cùng thuần thục đi vào, hầu hạ dượng ngồi cạnh giường đất, lại rót một ly trà, giống như ta luôn làm những việc kia, mãi cho đến khi nhấc ấm đồng cạnh giường đất ta mới phát hiện, mặc dù kháng nóng, nhưng lò không đốt, ấm đồng cũng trống không.
Dù duy trì những thứ trong cung Hàm Dương tốt hơn nữa, dù sao nơi này cũng đã sáu bảy năm không có người ở. Có vài thứ, mất đi không trở về được.
Ta để ấm đồng xuống, xoay người lúng túng cười cười với dượng, nhỏ giọng nói: “Dượng, trở về cung Thuỵ Khánh lại uống trà sau.”
Dượng ừ một tiếng, hắn quay đầu lại, cầm đôi giày làm được một nửa đặt cạnh lò sưởi lên, đột nhiên hỏi ta: “Cô cô của ngươi lúc đi…là dáng vẻ thế nào?”
Lúc cô cô ta qua đời, dượng còn ở cung Thuỵ Khánh xử lí quốc sự. Cô cô ra đi rất nhanh, từ lúc phát bệnh đến lúc đi không đến một ngày. Một khắc trước người còn rất tốt, đôi giày này đã làm được một nữa, đứng dậy muốn giãn gân giãn cốt, sau một khắc lại gục người xuống, sau đó không đứng dậy nữa.
Nàng còn chịu được, vẫn cắn răng không chịu chợp mắt, cho đến khi dượng chạy đến, lôi kesu tay hắn nói một tiếng: “Chăm sóc tốt cho Vương Lang.”, lại nói với Vương Lang: “Chăm sóc tốt cha ngươi.”, sau đó nàng bảo ta đến bên người, đứt quãng dặn dò ta: “Ngươi phải thật vui vẻ, ngươi phải…cô cô phải đi gặp đại bá của ngươi rồi…ta có lỗi với bọn họ…”
Nói những lời này xong, hơi thở của cô cô đã mong manh, đứt quãng. Sau đó nàng không bao giờ mở miệng nữa, tối hôm ấy liền nhắm mắt lại.
Dượng không thấy được lúc nàng qua đời, sau khi ông thấy được cô cô như vậy liền hôn mê bất tỉnh, là Vương Lang làm chủ, cho thái y châm cứu cho ông tỉnh, ông mới nghe được di ngôn của cô cô. Thậm chí ngay cả tang lễ của cô cô cũng không tham gia, hỗn loạn đến hơn một tháng, mãi đến hai ba tháng sau mới miễn cưỡng xử lí công việc. Chúng ta đã từng lo lắng, Thiên gia sẽ mất đi đế hậu, mà Vương Lang tuổi còn nhỏ, chủ ít nước nghi, sợ rằng người Nữ Kim sẽ thừa cơ xuôi nam.
Đến bây giờ ông cũng không hỏi qua chuyện lúc cô cô lâm chung, kể từ ông khỏi hẳn, hai chữ Tô Đại liền biến mất khỏi cung, mãi cho đến ba bốn năm sau, dượng mới có thể thỉnh thoảng nhắn đến cô cô. Dùng giọng nói cũng như cho tới bây giờ cũng như cô cô còn sống ở cung Hàm Dương.
Nhưng ta nhớ được rất rõ ràng, là dượng một đêm tóc bạc, hay sau ba tháng kia mới mọc thêm.
Lúc cô cô qua đời thật ra không bình tĩnh chút nào, nàng ngất xỉu một thời gian rất dài, mà cho dù lúc ngủ cũng ôm ngực. Thái y căn bản bó tay hết cách, ta và Vương Lang, Trần Thục phi, Hoàng quý phi canh giữ bên trong, đến nửa đêm, nàng ôm ngực thật lâu, rốt cuộc không còn hơi thở.
Ta trù trừ thật lâu, muốn lừa gạt dượng thoả đáng, hay nói thật mới thoả đáng.
Sau đó ta nhìn dượng, nhớ đến ông cả đời có được sắc đẹp thiên hạ, phong lưu đến già, bỗng nhiên lòng ta lại cứng rắn.
“Cô cô ra đi lúc nửa đêm.” Ta nói: “Đi không được thanh thản.”
Dượng liền che mắt, hắn nắm chặt đệm giày trong tay, run rẩy kịch liệt.
Qua thật lâu, hắn mới khàn giọng hỏi ta: “Ngươi có biết là ai hạ lệnh duy trì cung Hàm Dương như cũ, mùa đông lửa than cũng duy trì như cũ không?”
Ta không khỏi cả kinh.
Ta còn tưởng rằng mệnh lệnh này là dượng ban ra, chỉ là bản thân hắn không muốn thừa nhận sự thật cô cô đã qua đời, vì vậy mình không đề cập đến. Nhưng không nghĩ đến nghe giọng điệu của dượng, việc này cũng là người khác tự chủ trương…
Phía sau cô cô, người quản lý sự vụ lục cung, dĩ nhiên cũng hiện ra.
Dượng thả tay xuống, hắn cũng không che giấu nước mắt, cứ như vậy chảy khắp mặt, nhắm ngay ta.
Hắn từ từ nói: “Tiểu Noãn, ngươi xem con người, thuỷ chung phải quá cạn. Làm việc, thật sự cũng phải quá quyết tuyệt.”
Ta hơi nhếch môi, sống lưng đang đứng thẳng táp lại quỳ xuống.
“Tiểu Noãn lòng dạ hẹp hòi.” Ta nhẹ nói: “Tiểu Noãn không hiểu chuyện, dượng, nhưng chuyện này, ta không học cô cô. Dượng, cô cô…đã…đã đau lòng đến chết…Trước khi đi, người vẫn ôm ngực, hình như rất đau. Thuốc thái y viện mang đến, tất cả đều nôn ra. Càng về sau…”
Dượng chợt hút một ngụm lãnh khí.
Chúng ta ai cũng không nói gì thêm, qua thật lâu, dượng mới thẳng người lên, hơi thở run rẩy nói: “Ngươi…ngươi…”
Hắn ngươi thật lâu, nhỏ giọng nói: “Ngươi đúng là lớn rồi…Ai, ngươi đúng là lớn rồi!”