Khó Làm Thái Tử Phi

Khó Làm Thái Tử Phi - Chương 7: Thô tục như vậy




Liễu chiêu huấn --- thật là một người tài ba.



Ban ngày ta mới cùng nàng định qua kế hoạch, tới tối Khương lương đệ liền run rẩy cho tiểu cung nhân tới tìm Tiểu Bạch Liên nói chuyện, muốn tìm chút tin tức từ chỗ Tiểu Bạch Liên. Sắp tới lúc đi ngủ, ba mỹ nhân còn lại cũng tìm tới chỗ Liễu chiêu huấn nói chuyện.



Khương lương đệ dù sao cũng nhát gan, bị Liễu chiêu huấn sưng mặt dạy dỗ vài lần, cũng rất sợ nàng ta, không dám tự mình đi qua hỏi ý, muốn đi đường vòng tìm tin tức từ chỗ Tiểu Bạch Liên.



Tiểu Bạch Liên tìm cái cớ quay lại xin phép ta… Ta liền vừa cười vừa cho phép nàng: “Cũng là người đáng thương, mấy người liền nàng ta nghèo nhất, em cũng đừng đòi quá nhiều.”



Nha đầu này làm việc ta còn yên tâm, Tiểu Bạch Liên hả hê đi nửa canh giờ, quay lại nói cho ta biết: “Khương lương đệ vừa nghe lại khóc, thút tha thút thít nói, nàng ta cũng là bị người khác liên lụy, bản thân cũng chẳng có bao nhiêu tiền. Nghe thật oan uổng vô cùng!”



Nhắc tới cũng lạ, Khương lương đệ cũng là mỹ nhân xuất thân tuyển tú ở Giang Nam, trong kinh một chút căn cơ cũng không có, dĩ nhiên bình thường cũng không ai tới thăm. Dường như mượn cái cớ này đuổi nàng, có chút không phúc hậu cho lắm.



Ta hỏi Tiểu Bạch Liên: “Vậy người trả lời ra sao?”



Tiểu Bạch Liên liền to gan nhìn ta, che miệng cười: “ Nàng ta khóc là cho người nghe mà, nô tỳ trở lại nói gì cũng không thỏa đáng, chẳng có thể làm gì khác là trở lại đáp lời sao?”



Thật thông minh, ta quẹt cái mũi của nàng ta một cái, nhảy lên nói: “Đi ngủ đã, không sáng mai lại không dậy được.”



Tiểu Bạch Liên chớp chớp đôi mắt to: “Nương nương, người ta nhận thưởng của Khương lương đệ rồi mà…”



Cầm tiền của người ta, đương nhiên phải giúp người ta làm việc rồi. lời của Khương lương đệ nói tới ta chỗ này rồi, ta thế nào cũng phải có lời đáp lại thôi.



Nghĩ tới Tiểu Bạch Liên nhiều lần đều rất trượng nghĩa, luôn giúp ta và Thái tử diễn ( đương nhiên cũng khó mà tránh khỏi phải tới chỗ Liễu chiêu huấn), ta có chút mềm lòng.



“Em hãy nói cho nàng ta biết…” ta kéo dài giọng “Nương nương chính là muốn chèn ép các mỹ nhân một chút, nàng ta dùng thì dùng, mà không dùng, cũng phải dùng.”



Sau đó, ta liền vui vẻ mà đi ngủ.



Tiểu Bạch Liên kinh hãi, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi sau đó hướng ta giơ ngón tay cái: “Nương nương thật có khí phách!”



“Đó cũng không phải là bốc phét với em mà!” Ta quay lại nháy mắt một cái, sau đó gục xuống chiếc giường lớn, hạnh phúc ngủ một giấc.



Thật không hiểu sao Thái tử gia lại thích đánh dã chiến (DD LQĐ) như vậy, chuyện như thế, rõ ràng là làm trên giường mới thoải mái nhất!



Ai nha, không biết tại sao tự dưng lại nhớ tới hắn.



Ta lật người, rồi lại lật người một lần nữa, lại trở mình một lần nữa, nghe tiếng Tiểu Bạch Liên cùng Tiểu Tịch Mai lục đục đóng cửa sổ tắt đèn.



“Tiểu Tịch Mai” Không nhịn được nữa, ta gọi nhẹ giọng.



Tiểu Tịch Mai tính tình ổn trọng nhất, ít lời, chưa bao giờ nhạo báng ta.



“Nương nương.” Nàng rất nhanh xuất hiện bên cạnh ta, quả nhiên thái độ rất chững chạc.



“Thái tử gia về chưa?” Ta hỏi.



Tiểu Tịch Mai ho khan mấy tiếng, tựa hồ đang cố gắng che giấu nụ cười.



Được rồi, người bên cạnh ta, đúng là chỉ có Tiểu Tịch Mai còn cố sức che giấu sự chế nhạo đối với ta --- toàn một đám được voi đòi tiên, người ta dù sao cũng là Thái tử phi rồi đó, một đứa hai đứa, đều chẳng tôn trọng ta gì cả.



“Vừa rồi lúc Tiểu Bạch Liên quay lại đáp lời, Thái tử gia đã về tắm qua, giờ chắc là đang đi học ở Đông điện.”



“Ừ.” Ta đáp một tiếng, hai con mắt chuyển động liên tục.



Đợi khi Tiểu Tịch Mai đi làm chuyện của mình rồi, ta có chút nằm không yên, nghiêng người đứng dậy, kiếm áo choàng khoác vào, len lén từ Tây điện chạy ra ngoài --- Tiểu Bạch Liên và Tiểu Tịch Mai làm bộ không nhìn thấy ta.



Xuyên qua chính điện đen ngòm trống rỗng, ta khẽ đẩy cánh cửa đóng chặt bên gian phụ Đông điện, liếc mắt nhìn vào bên trong.



Ngọn đèn dầu chiếu rất sáng, chiếu sáng bàn đọc sách phía đông, Thái tử gia chuyên chú xem sách in thành cái bóng thật dài.



Nghe được tiếng vang, hắn quay đầu lại, hướng ta nhướng lên lông mày.



“Ái phi.” Hắn chầm chậm gọi.



Nếu không phải ta hiểu rất rõ người nam nhân này, ta dường như muốn hình dung vẻ mặt hắn chính là nhu hòa.



Chỉ là nhớ tới lần trước Thái tử gia xuất hiện vẻ mặt nhu hòa vẫn là từ khi cô cô ta trước khi lâm chung, ta quyết định rằng hắn sẽ không phải vì ta nửa đêm xuất hiện quấy rầy, mà tùy tiện nhu hòa xuống.



“Thái tử gia.” Ta xoay người đi vào đóng cửa điện “Tối nay không phải người nên lâm hạnh Mã tài tử sao?”



Thái tử gia chậm rãi thở dài một hơi, buông bút Chu sa trong tay xuống: “Mã tài tử tối nay sợ rằng chẳng có bao nhiêu chờ đợi được lâm hạnh ấy chứ?”



Ồ xem đi, Liễu chiêu huấn thật có khả năng làm sao? Mới mấy canh giờ, gió đã thổi tới tai Thái tử gia rồi.



Ta nhún vai một cái, cọ cọ tới sau lưng Thái tử gia nhìn nhìn. Thái tử gia quả nhiên đang xem tấu chương, từ bút tích mà xem, chắc hẳn là tấu chương của đại học sĩ Miêu béo rồi.



Thái tử gia cũng chẳng chờ ta mở miệng, chủ động giới thiệu cho ta: “Ngô đại học sĩ đúng là bị bệnh, chỉ là uống vài ly rượu, lời còn chưa nói, ông đã ho khan không dừng, không thể không đi xuống nghỉ ngơi.”




Đây là chơi trò giả bệnh với Thái tử gia cơ đấy.



Ta cúi đầu đáp một tiếng, đi tới bên cạnh Thái tử gia ngồi xuống.



“Nếu chuyện quá đơn giản, Phụ hoàng cũng chẳng cần giao cho người đi làm.”



Thái tử gia khẽ rúm khóe miệng, cười khổ: “Nàng nói đúng, ta sớm nên quen rồi.”



Thái tử gia cũng chính là ở lúc đêm khuya, mới có thể giảm bớt việc làm cao, nàng nàng ta ta.



Ta không nhịn được ngừng cười hắn: “Vừa mở miệng là như oán phụ vậy, không trách được Phụ hoàng không thích chàng.”



Lời vừa ra khỏi miệng là thấy không đúng, vốn là nên đối tốt với hắn hơn một chút, thế nào vừa ra khỏi miệng, liền thành cười nhạo rồi?



Ai, làm kẻ địch bao nhiêu năm quen rồi, đúng là thái độ trong chốc lát không đổi được.



Thái tử gia từ bé đã đối địch với ta, mấy năm kia cùng ở Hàm Dương cung hắn không ít cáo trạng ta, ta cũng náo loạn thư phòng của hắn không ít. Thêm thêm bớt bớt hơn mười năm , hai ta vừa nói chuyện, ta sẽ không nhịn được lời nói có gai, muốn dịu dàng, sợ là phải đời sau rồi.



Muốn ta tìm hắn, là muốn… Cục diện tốt biết bao, bị ta làm hỏng rồi!



Ta liếc mắt nhìn Thái tử, thấy hắn cười nhạo, cũng chỉ giật giật khóe miệng mà không có phản ứng nào khác, trong lòng hơi hơi dễ chịu, nhưng cũng không dám lưu lại.



“Chỉ là tới thăm ngươi một lát.” Ta đứng lên “Ta đi về.”



Vừa mới xoay người, đã cảm giác dưới chân truyền tới một lực, cúi đầu xem xét, không nhịn được mà oán hận Thái tử: “Áo choàng này cho dù không so được với váy Giang sơn gấm vóc, nhưng cũng là dệt thủ công đấy!”



Trong mắt Thái tử gia thế mà hình như lại có chút tươi cười, hắn chầm chậm khích lệ ta: “Thái tử phi cũng biết quý trọng đồ dùng, đúng là tiến bộ rồi.”



Lúc ta còn nhỏ còn chưa biết thể diện, bị cô cô ta nuông chiều tới mức không biết Đông Tây Nam Bắc, nếu không phải sau này đi cùng ca ca đi ra ngoài hiểu chuyện hơn, những lời này đúng là không thể nào xuất phát từ miệng của ta được.



Nghĩ tới khi còn bé hoang đường, ta cũng có chút đỏ mặt: “Thái tử gia quá khen, ngày xưa không hiểu chuyện làm việc ngốc nghếch, xin đừng nói lại.”



Lúc giơ chân lên sắp đi, Thái tử gia nắm lấy cổ tay của ta, nhẹ nhàng kéo lại.



Ta ---- phải thừa nhận, bình thường cũng rất có sức mạnh, ít nhất, cũng không phải loại con gái như liễu, chịu không nổi một cơn gió.



Nhưng Thái tử vừa kéo, sức lực của ta cũng hình như hết rồi, kéo một cái ngã vào trong ngực Thái tử, nằm trong khủy tay của hắn.




Thái tử gia hướng về lỗ tai của ta, nhẹ nhàng thổi một hơi.



Một hơi này, làm nóng vành tai của ta, nửa bên mặt, thậm chí cả cần cổ.



“Thái tử gia…” Ta không nhịn được, tiếng nhỏ như muỗi kêu.



Thái tử gia cúi mắt xuống, chuyên chú nhìn ta. Trên dung nhan thanh quý từ từ nổi lên một chút động tình. Ta nhắm mắt lại không dám nhìn vẻ mặt của hắn, ta sợ ta…



Hắn đột nhiên buông ta ra, nghiêm trang phân phó: “Nàng yên tâm, chuyện quân lương, ta sẽ không để ca ca nàng khó làm.”



Thân thể vừa phiêu diêu một chút của ta, đập xuống đất đánh bịch.



Ta ngạc nhiên mở mắt: “A—a?”



Thái tử gia lại mở tấu chương ra, bắt đầu nghiên cứu những lời ngầm giữa các hàng chữ của đại học sĩ Miêu béo. Hắn nhìn ta, dường như đang nói: “Nàng… chẳng phải đang lo lắng chuyện này?”



Chuyện này…. Chuyện này… đồ nam nhân đáng ghét!



Mỗi lần đều là cái vẻ này, lúc mình muốn thì cũng không phân biệt thời gian địa điểm trường hợp, muốn người ta phối hợp.



Đợi tới khi ta thi thoảng tới tìm hắn, hắn luôn luôn như vậy. Đem người ta treo lên giữa không trung, rồi nặng nề rơi xuống, phải muốn ta cầu xin hắn, hắn mới can tâm!



Ngươi nói xem, ngươi nói xem, hắn chẳng phải chán ghét ta thì là cái gì? Luôn đối với ta như vậy, làm sao có thể trách ta ghét hắn?



Ta còn cứ ngồi trong lòng Thái tử gia không đi!



Ta chẳng những ngồi trên đùi Thái tử gia, còn dùng cái…haiz… cái mông của ta chầm chậm đi chạm vào hắn, động tác rất nhẹ nhàng.



Chỉ là vừa chạm, còn vừa không ngừng được dùng ánh mắt của ta hóa thành đao nhỏ, đâm đầy lồng ngực Thái tử gia. Mấy cái câu Liễu chiêu huấn mắng ta kia, dùng tới trên người Thái tử gia thực là quá hợp, người mà vô lễ, đáng bị ngược chết. Muốn Thái tử phi ta đây cầu xin hắn thế này, hắn đúng là chán ghét!



Thái tử gia mặc dù nhìn không nhiễm bụi trần, nhưng mà thân thể vẫn rất là mạnh mẽ. Ta mới chạm bảy tám lần, hắn đã phát ra giọng mũi, nắm lấy eo của ta.



“Ái phi đây là đang làm gì?” Hắn chầm chậm hỏi, cũng không yên mà dùng đầu ngón tay trượt vào trong áo của ta, vuốt ve trên dưới, cái mũi cũng tiến tới bên gáy ta, bắt đầu từng cái từng cái cắn liếm trên cổ ta, dán sát vào mạch máu của ta.



“Thái tử gia thật ngốc!” Ta tức giận nói “Nô tỳ đang làm gì chẳng lẽ chẳng phải vừa nhìn là hiểu sao?”



Để chứng minh lời ta nói, ta lại nặng nề mà chạm vào… uhm… nơi đó của Thái tử gia. Hắn nặng nề thở ra một hơi từ tận sâu trong mũi.




“Thái tử phi hiểu là tốt rồi.” Hắn cầm cổ áo ta, bắt đầu kéo xuống để lộ bả vai ta. “Ngày mai lúc Liễu chiêu huấn hưng sư vấn tội, ái phi phải nhớ rõ lời nói hôm nay đấy.”



Ta đơ cứng cả người.



Thảm rồi!



Ta dù là Thái tử phi, nhưng không có nghĩa là cả Đông cung này, có thể để mặc cho ta làm gì thì làm.



Nói rõ ràng một chút: coi như người quen thuộc Tô Thế Noãn ta đều biết ta là người như thế nào, nhưng thân là thái tử phi một nước, ta vẫn cần phải chú ý thể diện.



Bình thường ngoài sáng trong tối khiến Hoàng quý phi không dễ chịu thì cũng thôi, nhưng hôm nay là ngày Mã tài tử hầu hạ, Thái tử không đi tới phòng nàng cũng đã là quá đáng rồi, đừng nói ta đây còn tới cướp của người ta. Truyền đi ra ngoài, khó tránh khỏi bị người có lòng nói ta là “hay ghen tức, không có khí độ của chính phi”, về sau này, sẽ là chuyện gây phiền toái.



Nói cách khác, lan truyền ra ngoài bị Liễu chiêu huấn biết, ta lại bị ăn mắng.



Nhưng chuyện tới giờ này, tay Thái tử cũng đã trượt vào trong quần áo làm xằng làm bậy rồi, muốn ta cầm nó vứt ra ngoài, hình như cũng có mấy phần ngụy quân tử.



Ta cắn vành tai Thái tử, thủ thỉ thù thì: “Thái tử gia người đại nhân đại lượng, không thể vì thần thiếp gánh chịu lần này ư…”



Vừa nói, tay vừa trịnh trọng đi xuống, nâng lên cái thứ vừa bị ta đè ép…



Thái tử nhắm mắt, miệng ngâm nga thích ý, nhưng câu trả lời lại vô cùng kiên quyết: “Không được!”.



Ta kéo giãn khoảng cách, thất bại trừng mắt nhìn hắn.



“Tối nay tiểu vương về cung chẳng bao lâu, Liễu chiêu huấn đã tìm tới.” Thái tử gia yên tĩnh giải thích.



Đừng nói ahhh… Cái gì hắn cũng biết! Khó trách vừa rồi hắn muốn chơi lại dừng lại --- nhất định là bị Liễu chiêu huấn mắng cho dừng lại. Mọi việc nếu có quan hệ với quy củ, khuê dự, đừng nói là Thái tử gia, chính là Hoàng quý phi, sợ là Liễu chiêu huấn cũng dám xông tới tận cửa, cho nàng cái chết.



Cho nên, người này là quyết tâm muốn dùng ta để chặn miệng Liễu chiêu huấn!



Thật là tính toán!



Cũng chính xác là một tính toán tốt!



Ta khó nhịn mà uốn eo, tách chân ra ngồi lên đùi Thái tử gia, cùng hẳn thủ thỉ: “Không sao, chúng ta cùng nhau lặng lẽ, nhanh chóng, đừng cho ai biết…”



Chuyện kế tiếp xảy ra, đương nhiên cũng là thuận chèo mát mái, hơn nữa Thái tử gia cùng ta, đúng là cố gắng làm thật lặng lẽ. Hắn cắn … ừ…chỗ đấy của ta… dãy núi nhấp nhô… Ta thuận tiện cắn cái bút Chu sa mà Thái tử gia đưa tới, cũng chẳng quan tâm chiếc bút Chu sa làm vấy đỏ cả chiếc áo.



Về phần nhanh, thì…



Khụ khụ, dù sao đêm đã khuya, là khuya một chút hay khuya hơn hai ba canh giờ cũng có quan hệ gì?



Đợi tới khi mọi chuyện đều đã kết thúc, y phục của ta và Thái tử gia đều đã ướt đẫm, ta nằm trên người Thái tử gia, cái tay lúc có lúc không di chuyển trước ngực Thái tử gia.



Thái tử gia nặng nề thở ra một hơi, tia ửng đỏ cuối cùng cũng đã tan đi trên gương mặt hắn.



“Nàng lại làm ra động tĩnh gì trong cung rồi?” Hắn lao người tới, đè ta dưới thân thể, ngẩng mặt nhìn ta.



Được rồi, cho dù không thừa nhận, nhưng vẫn phải công nhận, Thái tử gia mà, có một đôi mắt rất đẹp.



Toàn thân hắn cao thấp đều cực giống mẹ đẻ Khuất quý nhân, chỉ có đôi mắt cực giống Hoàng thượng.



Dượng ta trên người cũng chỉ có đôi mắt này là xuất sắc nhất rồi. Cho dù ông có trầm mê tửu sắc đến thế nào, già mà không đứng đắn thế nào, ánh sáng trong cặp mắt này vĩnh viễn không tắt, lộ ra dáng vẻ lạnh nhạt, khiến người ta vừa nhìn là biết, đây chính là đế vương tôn quý trăm năm có một.



Cho nên mỗi lần bị Thái tử gia nhìn như vậy, ta cho dù không hề làm gì có lỗi, cũng không tránh được có mấy phần chột dạ.



Ta mở mắt, bắt đầu nhẹ nhàng oán trách: “Cũng chẳng phải do tiểu nương của chàng à? Dùng thì núi vàng núi bạc, đối với Đông cung chúng ta lại keo kiệt như vậy. Chàng đúng là muốn ta dùng của hồi môn của mình nuôi vợ bé cho chàng à?”



Tâm ngọn đèn dầu đã sớm kết bụi, ngọn đèn ảm đạm lắm rồi, xuyên qua ánh màn đêm dày đặc, ta chỉ mơ hồ nhìn thấy bên môi Thái tử gia, hình như hiện lên nụ cười thản nhiên.



“Ái phi nếu là hiền huệ như thế, thì cũng tốt lắm!” Hắn nhẹ nhàng nói bên tai ta.



Mặc dù giọng điệu nghiêm chỉnh như vậy, nhưng làm sao ta cũng cảm thấy, lời này còn có vài phần ý tứ đùa giỡn.



Ta đỏ mặt, kéo hắn xuống, cảnh cáo: “Ngày mai không cho dậy sớm!”



Nói xong ta nhắm mắt chuẩn bị ngủ. Tướng ngủ của ta không thành thật, thích lật tới lật lui, nói mớ, ta không chơi thắng được Thái tử, ít nhất ở lúc ngủ cố gắng hết sức giày vò hắn.



Thái tử gia cũng không nói gì nhiều – dù sao ngày mai Liễu chiêu huấn cũng sẽ mắng ta chứ không phải mắng hắn. Hắn kéo áo cho ta, rồi nằm xuống bên cạnh ta, nhẹ nhàng dặn dò.



“Thủ đoạn phải nắm cho chắc chút, đừng có mà thua rồi!”



Không ngờ Thái tử gia của chúng ta nói đi nói lại, cũng thô tục như vậy.



Ta nằm trong bóng tối không nhịn được nhe răng cười, đếm nhịp tim của hai người, rồi mắt tối sầm lại, ngủ mất!