Khó Làm Thái Tử Phi

Khó Làm Thái Tử Phi - Chương 59: Vương Lung chọn phi




Trước lúc Vương Lang ra khỏi cung Thuỵ Khánh, thật ra đã nói rõ ca ca ta đã làm rất tốt ở Đông Bắc. Chỉ là người này miệng rất kín, nhất là về chiến sự, chưa tới lúc có thể công bố, nhất định một câu cũng không nói với ta. Mãi đến sáng ngày thứ hai ta mới biết, ca ca ta đã thắng trận thứ hai, giết chết một đại nhân vật người Kim. Bây giờ đang ngày đêm không ngừng dũng mãnh tiến công hắc thành người Kim chiếm được hai mươi năm trước, lương thảo và nguồn lính đều rất đầy đủ, chuyện cung Thuỵ Khánh có thể làm đều đã làm, chuyện kế tiếp chúng ta phải làm là chờ đợi.



Đến lúc này, dường như công công ta rất sốt ruột, lúc chúng ta đi thỉnh an, xưa nay chưa từng thấy, dường như hôm qua cũng không cưng chiều mỹ nhân gì, trong cung ngoài cung đều rất nghiêm túc, không có mùi thơm xa hoa lãng phí như thường ngày. Hoàng thượng nghiêm túc, qua lại trong cung.



Nhìn thấy Vương Lang, gương mặt ông hơi sáng lên, không kịp chờ liền gọi Vương Lang đến bên cạnh, nói với hắn vài lời ta không hiểu.



Vương Lang liền an ủi công công ta: “Binh cường mã tráng, hậu cần đầy đủ. Nữ Kim liên hợp hai năm cũng không thu hoạch được tốt, như vậy cũng không thắng được, vậy thì thế nào cũng không thắng được.”



Mặc dù lời nói này bình thường, nhưng vẫn có hiệu quả trấn an công công ta, hắn đi tới lui vài bước, lại lầm bầm lầu bầu: “Trước khi gia gia các ngươi qua đời vẫn còn nói thầm, khi hắn còn tại vị mất hai toà thành…”



“Không phải 16 châu Yên Vân cũng được đoạt về rồi sao.” Ta cười nói: “Hai thành trì mà thôi, sẽ đoạt lại trong tay ngài! Không cần để lại cho Vương Lang!”



Hoàng thượng lộ ra khuôn mặt tươi cười, thân thiết sờ sờ đầu của ta, lại vỗ vỗ vai ta.



“Khi cô cô ngươi còn sống…”



Giọng nói của hắn ngay bên cạnh, sau đó lại trầm xuống: “Ngày trước cô cô của con cũng nhớ kĩ hai toà thành này, thường nói, không biết nhiều năm sau, dân chúng trong thành có biết mình là người Đại Vân hay không…”



Dã tâm của người Kim có thể thấy được, bọn họ cũng không trục xuất dân chúng người Hán trong thành, hoặc giết chết toàn bộ, mà là bố phòng chặt chẽ xung quanh, bảo vệ chặt chẽ Bạch Thành Hắc Thành, rất có thể dùng Song Thành mở đầu, ý tứ phát triển sâu sắc đến Đại Vân.



Chuyện này, dĩ nhiên bị người Đại Vân xem như vô cùng nhục nhã, dân gian vẫn cho rằng dân chúng người Hán ở Song Thành, dưới trướng người Kim nhất định sống không bằng heo chó, ngày đêm hi vọng quân đội Đại Quân ra quân đoạt lại. Nhưng hoàng thượng, Vương Lang và ca ca ta không hề lo lắng giống vậy, hiện tại phần lo lắng này có thể trừ khử, công công ta lo được lo mất, dĩ nhiên có thể hiểu.



Ta lập tức bỏ ý định mang lời đồn Long Dương chia sẻ cho hoàng thượng.



Bây giờ hắn căn bản không để ý đến tranh đấu hậu cung, cũng căn bản không nên phân tâm suy nghĩ những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.



Chính là Vương Lang, bây giờ ta cũng không muốn tố cáo việc này với hắn.



Các nam nhân nên quan tâm chuyện của nam nhân…



Mắt thấy Vương Lang muốn ở lại cung Thuỵ Khánh bồi hoàng thượng nói chuyện giải sầu, ta không thể làm gì khác là vui mừng đi đến cung Trọng Phương thỉnh an, hôm nay Hoàng quý phi thấy ta, sắc mặt lại dễ nhìn hơn nhiều. Ta cũng không biết vì cái gì, lúc đi ra khỏi cung Trọng Phương, nghĩ tới nghĩ lui cũng không muốn hồi cung, định đến cung Lộ Hoa thăm biểu cô.





Hôm nay biểu cô không pha trà cho ta uống, chỉ là giương mắt đơn giản nói: “Ngồi xuống cùng nhau chọn.”



“Đây là cái gì?” Ta vừa ngồi xuống, thuận tay mở ra mấy bức hoạ ra xem thử.



“Vương phi của biểu ca ngươi.” Trần Thục phi trả lời đơn giản: “Đoan vương sắp đến đất phong rồi.”



Ta lập tức hiểu ý Trần Thục phi.



Tuổi Đoan vương còn lớn hơn Vương Lang một chút, hắn thành thân cũng đã gần nửa năm, hoàng thượng đã sớm an bài, để hắn đến đất phong Đông Chí.




Sau khi xong chuyện của Ngũ hoàng tử, sau đó cũng đến hôn sự của hoàng tử thứ bảy Thuỵ vương, Trần Thục phi thân là mẹ đẻ, phòng ngừa chu đáo để cho người mang những bức hoạ thục nữ đến xem cũng rất bình thường. Mặc dù Đại Vân có chế độ tuyển tú, nhưng quy củ là chết, người là sống, hoàng thất Đại Vân chúng ta cho tới giờ cũng ít khi làm việc theo quy củ.



Nhìn ý tứ Trần Thục phi, đã vì Vương Lung chọn vào nữ nhi thế gia tài mạo song toàn làm hậu tuyển rồi, năm đó ta và Vạn Tuệ cũng vào cung ở, cho công công ta nhìn.



Mặc dù bình thường cũng trêu ghẹo Vương Lung, hỏi hắn bao giờ cưới tức phụ nhi, tạo sao không ở cùng một chỗ với Vạn Tuệ. Nhưng cho đến khi thấy những bức hoạ trục, ta mới hiểu được thì ra Vương Lung cũng đã đến tuổi đón dâu, không đến bao lâu nữa, hắn cũng phải có vợ rồi. Ta liền ngồi xuống bồi Trần Thục phi nhìn bức hoạ mỹ nhân, người này cũng tốt, người kia cũng hiền thục…



Nhìn một chút, ta liền không nhịn được tiếng thở dài.



“Sao ngươi lại than thở.” Trần Thục phi hỏi ta.



Biểu ca thành thân không đến bao lâu, sợ rằng cũng phải đi đến đất phong rồi. Mặc du sau khi xuất giá ta và hắn ít khi lui tới, nhưng nghĩ tới từ đó trời nam đất bắc, chính là gặp mặt cũng không dễ dàng, ta cũng có chút không bỏ được. Lúc hắn đang ở trong cung, ít nhất ta còn biết, một khi xảy ra chuyện, có lẽ Vương Lung sẽ đứng bên cạnh ta.



Ta bỗng nhiên kinh ngạc.



Lúc nào thì ý nghĩ của ta đã thay đổi?



Ngày trước ta nhất định sẽ cảm thấy, nếu như xảy ra chuyện, Vương Lung tuyệt đối sẽ đứng bên ta. Lúc nào thì tuyệt đối đã biến thành có lẽ. Ta đối với tâm tư Vương Lung có rất nhiều hiểu lầm không nên có?



Mắt thấy ánh mắt biểu cô có ba phần nghi vấn, ta không thể tuỳ tiện lấy cớ qua loa tắc trách, ta nói: “Vừa rồi ở cung Thuỵ Khánh nghe dượng nói chuyện đánh giặc, nghĩ đến ta chẳng giúp được gì, so ra kém mẹ và tẩu tẩu ngày trước trên chiến trường anh tư, nên cảm thấy mình không có chỗ hữu dụng.”




Nàng dâu Tô gia, xưa nay dũng mãnh không thua nam nhi, năm đó cha và đại bá chinh chiến bên ngoài, phòng ngự trong thành gửi gắm cho bá mẫu và mẹ ta, người Kim thừa cơ mà vào, hai người phát động nam nữ già trẻ trong thành thủ thành mười ngày, cũng là câu chuyện người người Đại Vân ca tụng. Đừng nói đến tẩu tẩu ta là tướng môn hổ nữ, uy vọng ở Đông Bắc còn hơn cả ca ca ta….



Tô Thế Noãn ta cũng chỉ có thể nói chút chuyện cười, trêu chọc dượng và Vương Lang vui vẻ.



Trần Thục phi cứ nhìn ta cười cười, nàng lại cúi đầu, lật xem một bản tập tranh.



“Ngươi là nữ nhi gia đó.” Biểu cô chậm rãi nói: “Chẳng lẽ còn muốn học cô cô của ngươi, đặt tầm mắt ngươi lên người thiên hạ? Thế Noãn, nữ nhi gia chính là nữ nhi gia, ngươi có thể lo xong chuyện trong nhà cũng đã rất tốt rồi.”



Ta vẫn luôn rất tôn kính biểu cô, cũng rất thân cận nàng, trong lòng ta, biểu cô giống như dưỡng nương, đều là trưởng bối khiến người ta yên tâm giao phó đại sự. Cho tới bây giờ ta vẫn không cảm thấy khuyết điểm của biểu cô, giống như tới bây giờ ta cũng không cảm thấy dưỡng nương là không đúng.



Nhưng trong nháy mắt này, đáy lòng ta thoáng qua một tia không thoải mái.



Ta nghe hiểu được rằng, một câu nói này của biểu cô có phải vì tốt cho ta. Nàng thật cảm thấy ánh mắt của nữ nhi gia, chỉ cần đặt trong nội cung cũng đã đủ rồi.



Nhưng trước không nói ta thân là nữ nhi Tô gia, lại là phi tần của Đông Cung, lên xuống, có thể thoát khỏi thế cục bên ngoài hay không. Chỉ nói là thái tử phi, hoàng hậu tương lai, nếu như không có tấm lòng thiên hạ, chỉ là ham hưởng lạc xa xỉ, giống như Hoàng quý phi, một lòng mong nhớ vàng bạc châu báu hoàng thượng thưởng xuống, đất phong tương lai của Phúc vương…Vậy ta thành dạng người gì?



Mà Vương Lang có thể thích một người như vậy ư? Bây giờ mặc dù ta rất ngây thơ, nhưng ít ra còn biết một chút thế cục.



Có lẽ bởi vì biểu cô chỉ là phi vị, giữa hậu vị và phi vị, dù sao cũng có phân biệt.




Cũng chính vì giờ khắc này, hình tượng của biểu cô trong lòng ta lặng lẽ vỡ ra một mảnh. Giống như dưỡng nương phản đối hôn sự của Liễu chiêu huấn, ta thấy được thiếu sót của nàng. Mà một khắc đó đối với ta mà nói, sẽ không dễ chịu hơn.



Ta nghĩ nghĩ, vẫn nuốt lời nói đã đến bên miệng, chỉ cười cười: “Chỉ là tuỳ tiện nói vậy thôi.”



Giờ khắc này, mặc dù biểu cô ngồi bên cạnh ta, nhưng ta lại thấy cô độc kì lạ.



#



Ra khỏi cung Lộ Hoa, ta lại chạm mặt Vương Lung. Dường như hắn không biết gì về chuyện Trần Thục phi đã bắt đầu xem xét Vương phi cho hắn, còn hơi tiếc nuối nói: “Không ngờ ta vừa đến, lục tẩu lại muốn đi.”




Lần này thấy Vương Lung, trong lòng ta cũng rất loạn. Có rất nhiều cảm giác lăn qua lôn lại trong lòng, cũng không biết vì biểu cô hay vì hắn, là vì cuối cùng ta dần dần xa cách hắn, hay bởi vì cuối cùng hắn phải rời khỏi kinh thành, từ đó rất khó gặp lại. Cho nên ta không lộ ra nụ cười, mà là dừng bước thở dài.



Thuỵ vương lập tức quan tâm hỏi ta: “Có phải Đông Bắc đã xảy ra chuyện hay không?”



Ta cảm thấy ta có vô số lời muốn hỏi hắn, nhưng rất nhiều lời căn bản lại không hỏi được. Vương Lung tốt như vậy, hắn vẫn tận tâm tận lực giúp ta, mặc dù kết quả đôi khi không như ý, đó cũng là vì bản thân ta không đủ cẩn thận, cũng không thể trách hắn.



Nhưng ta lại cảm thấy, ta dần dần càng cảm giác mãnh liệt, có lúc hắn thật sự có mấy phần cổ quái, cổ quái này rất khó nắm bắt, rất khó dùng ngôn ngữ diễn tả, chính là muốn hỏi hắn, ta lại có cảm giác không thể nào hỏi được. Mặc dù ta vô cùng ghét mình tự mình đa tình, thậm chí tận lực tránh khỏi mình tự mình đa tình, nhưng đến lúc này, trong đầu ta hiện lên một vấn đề duy nhất, nhưng thuỷ chung vẫn là câu nói kia.



Vương Lung…có phải có mấy phần yêu thích ta hay không?



Vào giờ khắc này, lúc biết Vương Lung sẽ thành thân, lúc sẽ phải rời khỏi đất phong, rốt cuộc những lời này nổi lên sóng lớn, chiếm cứ phần lớn ý định của ta.



Thật ra thì ta cũng không ngốc, rất nhiều việc không phải ta không có cảm giác. Xác thực Vương Lung đối với ta vẫn không tầm thường, ta đã từng cho rằng đó là bởi vì dù s chúng ta cũng là thân thích, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chuyện khác ta không muốn suy nghĩ nhiều.



Nhưng lúc đó dù sao ta cũng quá ngây thơ rồi. Trải qua chuyện hiểu lầm Vạn Tuệ, bây giờ ta đã hiểu, tại thâm cung nội việc, có lúc thích không chỉ là thích, có một số việc cũng không phải không nói ra miệng, mà chỉ có thể làm như không biết.



Đột nhiên ta lại nghĩ tới mồi dẫn hoả làm Vương Lang bị giam ở Tử Quang các.



Đó là bởi vì hoàng thượng biết hắn và Ngô Mèo Mập hỏi hỏi đáp đáp, nhưng làm sao hoàng thượng biết được?



Ở chỗ này của ta, cũng chính là lúc ta và Thuỵ vương lờ mờ nhắc đến, hình như bị Phúc vương nghe được, tiểu quỷ này lại tố cáo cho Hoàng quý phi, Hoàng quý phi lại tố cáo cho hoàng thượng.



Nhưng với đầu óc của Hoàng quý phi hiểu được chúng ta nói gì sao?



Mà Vương Lung trí tuệ đầy mình, nếu bất động thanh sắc kéo chân sau Vương Lang, nhất định là có rất nhiều biện pháp làm được không để lại dấu vết.



Lòng ta nhất thời rối thành một nùi, vô số ý tưởng hiện ra, đột nhiên, ta không dám nhìn thẳng vào Vương Lung.